Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng

Chương 50




CHƯƠNG 50

Phó Kiến Hưng tức lên, chân lướt như gió kéo tôi vào phòng ngủ.

“Rầm!” Tiếng đóng sầm cửa này làm cả biệt thự run lên.

“Phó Kiến Hưng, anh buông tôi ra, anh không phải đàn ông.” Lòng tôi hoảng loạn, không kịp giữ miệng, nghĩ gì nói đó.

Anh cười mỉa, bóp chặt làm tôi im lặng, thô bạo lạnh lùng nhìn tôi chằm chằm: “Tôi không phải đàn ông? Tôi đứng núi này trông núi nọ? Tôi làm người ta thấy ghê tởm?”

Anh mạnh tay hơn, đôi mắt đen trừng cô, giọng lạnh như băng: “Thẩm Mai Trang, cô làm tôi bất ngờ thật đấy.”

Tôi bị bóp đến mức không thở nổi, hai chân đạp anh thật mạnh, dù không nói được, tôi cũng không muốn chịu thua. Dù có liều mạng đến cùng thì tôi cũng phải mạnh hơn việc “luộc ếch bằng nước ấm”.

Bốn mắt nhìn nhau, tàn sát khốc liệt.

Thật lâu sau, tôi hơi không thở nổi, não thiếu oxy, bỗng nhiên cơn chóng mặt ập đến làm tôi có cảm giác anh đang muốn bóp cổ tôi chết!

Một lúc sau, anh mới thả tôi ra, tôi mới vừa được tự do thì anh đã cúi xuống chặn lấy miệng đang hít thở của tôi.

Lúc này tôi hoàn toàn không nhúc nhích được, tức đến mức ngực phập phồng: “Phó Kiến Hưng, anh chỉ có chút bản lĩnh này thôi à, ăn hiếp phụ nữ mà là anh hùng thá gì.”

Anh cười mỉa, mắt loé ánh sáng khát máu.

Lòng tôi hoảng hốt, nhìn đôi mắt vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng của anh, giọng run rẩy nói: “Phó Kiến Hưng, anh không thể đối xử với tôi như vậy được!”

Phó Kiến Hưng đặt tay lên hai bên hông tôi, môi người đàn ông rơi xuống.

Tôi đau nhíu mày, vừa hốt hoảng vừa hoảng loạn nói: “Phó Kiến Hưng, sau này anh sẽ hối hận!”

Anh chỉ hơi ngừng lại, giọng trầm khàn: “Cô ngoan hơn thì tôi sẽ nhẹ hơn chút!”

Khốn nạn!

Bỗng nhiên tôi hoàn toàn suy sụp, trong nháy mắt những uất ức và khó chịu đã tích tụ lâu ngày hoàn toàn bùng nổ.

Nước mắt rơi như mưa, từ khẽ nức nở, cuối cùng là gào khóc, không hề quan tâm đến cảm giác của Phó Kiến Hưng.

Cuối cùng anh ngừng lại, giọng khàn khàn dỗ dành tôi, anh càng nói tôi càng khóc to hơn.

Cuối cùng không còn cách nào khác, anh ôm tôi vào lòng an ủi, từ dịu dàng dỗ dành đến lớn tiếng đe doạ đều không có tác dụng.

Tôi vừa khóc là không dừng được, anh không còn cách nào khác, chỉ có thể ôm tôi vào lòng, để mặc tôi khóc.

Một lúc lâu sau, khóc đến khàn giọng, không còn nước mắt nữa, tôi mới bắt đầu yên lặng trở lại.

“Khóc đủ rồi?” Anh lên tiếng, giọng trầm khàn.

Tôi không trả lời, mắt đau không mở ra nổi, im lặng không thèm để ý đến anh.

“Bốn năm trước tôi đưa ông nội đến biên giới Tây Nam thăm đồng đội cũ của ông, trên đường đi gặp một bọn liều mạng.” Anh ôm tôi, bỗng lên tiếng, giọng chất chứa chút phiền muộn và đau lòng mà tôi chưa bao giờ thấy.

Không biết anh định nói gì, tôi dứt khoát giữ im lặng, để mặc anh ôm, nghe anh nói tiếp: “Biên giới nghèo đói, khan hiếm vật tư, lúc đó một vài quốc gia đang chiến tranh biên giới, để xin được tị nạn, bọn liều mạng đó đã xông vào nhà đồng đội cũ của ông nội tôi, có ý định đe doạ chúng tôi đưa họ đi nhập cảnh. Lúc đó chính phủ siết chặt, quốc gia không cho phép người không có giấy tờ được lẻn vào, ông nội tôi là chiến sĩ kỳ cựu, giữ nước mấy chục năm, đương nhiên sẽ không biết luật mà vẫn phạm luật, vì thế tuyên bố thà chết chứ không chịu khuất phục. Bọn họ đã là dân liều mạng rồi, thấy ông nội không đồng ý nên định giết người diệt khẩu, vì bảo vệ tôi và ông nội nên lúc đó, đồng đội cũ của ông nội cũng hy sinh.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.