Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng

Chương 46




CHƯƠNG 46

Anh về hồi nào vậy?

Nghe có tiếng động, Phó Kiến Hưng quay đầu lại, đôi mắt đen dừng trên quả dưa chuột trong tay tôi, đôi mày nhíu lại, giọng trầm thấp: “Cô định dùng nó làm gì?”

Tôi bất ngờ, nói như kiểu đương nhiên: “Ăn!” Thứ này ngoài ăn ra còn để làm gì nữa?

Phó Kiến Hưng cười mỉa: “Tôi không thoả mãn được cô nên cô cần đến nó à?”

Tôi?

Tôi thấy hơi không hiểu suy nghĩ của anh, gì mà tôi cần đến nó?

Thấy anh đứng lên đi về phía tôi, sắc mặt u ám, tôi không rõ anh bị gì, giơ quả dưa chuột trong tay lên, nhìn anh nói: “Anh có muốn một quả không?” Ban nãy tôi tiện tay rửa hai quả.

Ánh mắt Phó Kiến Hưng trở nên thâm thuý lạ thường: “Không cần!” Nói rồi, anh cầm quả dưa chuột trong tay tôi ném sang bên cạnh. Bàn tay to lớn ôm lấy eo tôi, ngón tay sờ lên môi tôi.

Tôi có ngốc đi chăng nữa thì cũng biết bây giờ anh định làm gì, tiềm thức làm tôi muốn tránh đi nhưng lại bị anh ôm chặt, giọng trầm khàn: “Đã vài ngày trôi qua, chắc là có thể rồi!”

Câu này rất lạ lùng.

“Phó… Ưm!” Lời tôi bị anh chặn lại, tôi giơ tay định đẩy anh ra nhưng nam nữ khác nhau, anh khoẻ hơn nên tôi hoàn toàn không thể đẩy nổi.

Hơi thở ướt át bắt đầu tràn ra không khí, tôi trợn mắt, anh… “Phó Kiến Hưng, đừng… Ưm…”

“Phó Kiến Hưng, vẫn chưa thể, sẽ bị nhiễm trùng!” Lục Hòa Nhi mới sảy thai chưa được bao lâu, anh không chạm vào được, mà tôi cũng thế, tôi có thể hiểu tại sao anh lại như vậy.

Thấy anh không nhúc nhích, tôi hơi sốt ruột: “Phó Kiến Hưng, bác sĩ nói là phải một tháng, xin anh đấy.”

Tôi sắp khóc luôn rồi.

Có lẽ là nhận ra sự cầu xin trong giọng tôi, anh từ từ ngừng lại, im lặng ôm tôi vào lòng, cánh môi lạnh lẽo mơn trớn xương quai xanh của tôi.

Thật lâu sau, hơi thở của anh bình thường lại, anh mới thả tôi ra, ánh mắt u ám: “Đói à?”

Tôi hơi ngại vì ban nãy bụng tôi không biết điều kêu lên, tôi gật đầu cười gượng: “Cả ngày không ăn gì!”

Phó Kiến Hưng ngạc nhiên, sau đó đôi mắt đen dừng trên quả dưa chuột ban nãy, ánh mắt phức tạp nhìn tôi: “Ban nãy cô định ăn dưa chuột?”

Tôi gật đầu: “Mùi khói dầu trong bếp nồng quá, tôi không muốn nấu cơm nên rửa hai quả dưa.”

Anh cụp mắt, miệng khẽ cười, nhìn vừa giống đang cười vừa giống như bất đắc dĩ.

Thật lâu sau, anh mới đứng lên vào bếp, lúc ra tay cầm một bát mì, phía trên còn có hai quả trứng gà.

Thấy tôi ngơ ngác nhìn anh, anh nhướng mày nói: “Lại đây ăn đi!” Mặc dù là ra lệnh nhưng lại không đáng ghét.

Tôi lại nhớ đến những lời mà hôm nay Trình Quyết Phong đã nói, nếu thẳng thắn với Phó Kiến Hưng, có thật là anh sẽ xử lý ổn thoả chuyện này không?

Đứng lên ngồi vào bàn, thấy Phó Kiến Hưng chỉ nấu một bát mì, tôi ngạc nhiên nói: “Anh ăn cơm rồi à?”

Anh gật đầu, ra hiệu tôi ăn nhanh đi, sau đó cúi đầu đọc báo trên điện thoại.

Trông bát mì này rất ngon nhưng không biết tại sao, tôi mới ăn được vài miếng thì dạ dày rất khó chịu, nhịn vài lần rồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.