Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng

Chương 44




CHƯƠNG 44

Tôi không biết nhiều về chuyện của Lục Hòa Nhi, tôi cũng chưa bao giờ hỏi về chuyện giữa Phó Kiến Hưng và cô ta. Nhưng lúc này tôi không khỏi nhìn Trình Quyết Phong và nói: “Chắc là Phó Kiến Hưng rất yêu cô Lục nhỉ.”

Trình Quyết Phong bước đến sô pha rồi ngồi xuống, anh ta nhìn tôi và nói: “Chuyện này không liên quan gì đến tình yêu, nếu cô muốn ở bên cạnh Kiến Hưng thì cô hãy thẳng thắn nói chuyện này cho cậu ấy biết, cậu ấy sẽ có cách giải quyết của mình.”

Cách gì?

Tôi không hỏi anh ta câu này, mỗi người đều có cách suy nghĩ của riêng mình. Tôi không biết “cách giải quyết” mà Trình Quyết Phong nói là gì, nhưng tôi biết, suy cho cùng thì đứa bé này cũng là của một mình tôi.

Phó Kiến Hưng vốn không có nhiều tình cảm với tôi, nếu ông nội còn sống thì tôi còn có thể ỷ vào ông nội mà giữ chặt Phó Kiến Hưng mấy năm. Nhưng ông nội đã mất, tôi không có lòng tin rằng mình có thể giữ anh được bao lâu.

Dùng đứa bé để mạo hiểm không phải là một lựa chọn khôn ngoan.

Sau khi im lặng một lúc, tôi đáp: “Chuyện đứa bé phải phiền anh rồi. Còn chuyện khác thì tôi tự có dự định của mình, bác sĩ Trình, cảm ơn anh.”

Có lẽ là vì cảm thấy tôi không để lời mình nói vào tai nên Trình Quyết Phong hơi cau mày, không nói gì nữa.

Anh ta thở dài và nói: “Buổi chiều tôi còn có việc, cô nhớ uống thuốc nhé, tôi đi trước đây.”

Tiễn anh ta về xong, tôi không ăn bát trứng gà đường nâu mà Phó Kiến Hưng nấu. Dạ dày tôi hơi khó chịu, có lẽ là vì thai kỳ còn quá sớm nên tôi không có phản ứng nôn nghén, nhưng tôi thật sự không muốn ăn gì hết.

Tôi quay về phòng ngủ nằm một lúc thì điện thoại đổ chuông, là số lạ, tôi bèn nhấc máy.

Người ở đầu dây bên kia im lặng một lúc mới nói: “Là tôi, Lục Hòa Nhi.”

Tôi ngẩn ra, cau mày lại: “Cô Lục tìm tôi có chuyện gì?”

“Chúng ta nói chuyện đi! Tôi sẽ gửi địa chỉ cho cô qua điện thoại.”

Nói xong, cô ta lập tức cúp máy luôn, không cho tôi cơ hội phản bác.

Tôi không tài nào đoán ra được lúc này Lục Hòa Nhi tìm mình làm gì?

Nhưng xem ra là có liên quan đến Phó Kiến Hưng.

Nhưng dựa vào đâu mà cô ta nói muốn gặp tôi thì tôi phải hấp tấp đến gặp cô ta? Nhìn địa chỉ mà Lục Hòa Nhi gửi đến, tôi thong thả chụp màn hình lại gửi cho Phó Kiến Hưng, còn kèm theo một câu: “Cô Lục hẹn gặp tôi để nói chuyện, nhưng tôi sợ mình kích động lên lại đánh cô ta nên đã từ chối rồi.”

Tin nhắn được gửi đi một lát, Phó Kiến Hưng đã gọi điện thoại tới.

Tôi nhận máy, dựa vào ban công phòng ngủ ngắm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, nói với vẻ khá là ung dung: “Tổng giám đốc Phó, có chuyện gì à?”

Vừa dứt lời, tôi có thể cảm nhận được một cách rõ ràng rằng người đàn ông ở đầu dây bên kia đang hơi nhíu mày lại, có chút không vui: “Cô đang ở đâu?”

“Ở nhà.”

“Ừm!” Ngừng một lúc, anh nói: “Ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi!”

Tôi gật đầu: “Biết rồi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.