CHƯƠNG 42
Mộng Thu sửng sốt: “Chẳng phải loại thảo mai như cô ta luôn rêu rao là mình trong sạch, thanh cao ư? Cô ta đến đó làm gì?”
“Có cả Phó Kiến Hưng và những người khác nữa.” Sau vài trận mưa lớn, phong cảnh xung quanh ngôi biệt thự càng tươi tốt, xanh mướt đến chói mắt.
Cô ấy thở dài đáp: “Thôi quên đi, đừng nhắc đến cô ta nữa. Cậu đã dự định khi nào thì rời khỏi Thuận Thành chưa?”
Vừa nhắc đến chuyện này tôi đã thấy hơi đau đầu: “Phó Kiến Hưng vẫn không chịu ký tên lên đơn ly hôn, tớ cũng chưa giải quyết xong chuyện của công ty.”
Cô ấy “ừm” một tiếng, dừng lại một lúc rồi lại nói: “Khi nào cậu giải quyết xong những chuyện này thì nói với tớ. Mấy hôm nữa tớ sẽ đến Hải Thành đi loanh quanh trước, xem xem có khu vực nào tốt, sau đó chuyển nhượng lại quán bar ở bên này.”
Tôi hơi nghẹn ngào: “Cậu đã kinh doanh quán bar Thiện Kha bao nhiêu năm, bây giờ có thể buông bỏ sao?” Vì tôi mà cô ấy chuyển nhượng lại sự nghiệp kinh doanh mà mình đã bỏ công bỏ sức để phát triển, suy cho cùng trong lòng tôi vẫn thấy rất khó chịu.
“Chậc!” Cô ấy lên tiếng, trong giọng điệu mang theo vẻ bất lực: “Đều là vật ngoài thân thôi, nói cái gì mà buông bỏ chứ. Hơn nữa, sau khi đến Hải Thành rồi, đâu phải là tớ không thể tiếp tục mở quán bar được nữa.”
Nói đến đâu, cô ấy không khỏi trở nên phấn khích, nói: “Đến khi cậu rời khỏi Phó thị và đến Hải Thành rồi, cậu đã nghĩ xem mình muốn làm chút gì chưa?”
Tôi ngẩn người, thật sự là tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này. Đợi đến khi giải quyết xong chuyện bên này thì hẳn là bụng tôi cũng lớn hơn rồi, nếu vác bụng bầu đi làm thì ít nhiều cũng có chút bất tiện.
“Có lẽ tớ sẽ tạm thời nghỉ ngơi một thời gian!” Sau khi đứa bé chào đời, sẽ có một khoảng thời gian tôi không thể lo chuyện công việc được, nên tôi dứt khoát đợi đứa bé lớn hơn một chút rồi tính.
“Cũng đúng.” Mộng Thu nghĩ ngợi một lúc rồi nói: “Cậu ở bên cạnh Phó Kiến Hưng chịu khổ bao nhiêu năm như vậy, cũng nên nghỉ ngơi một khoảng thời gian. May là mấy năm nay tớ đã tiết kiệm được chút tiền, đủ để chúng ta tiêu xài!”
Tôi bật cười: “Đừng lo, dù có ly hôn với Phó Kiến Hưng thì tớ vẫn có tiền tiết kiệm mà.” Ngôi biệt thự là do ông nội để lại, cho dù lúc ly hôn Phó Kiến Hưng để cho tôi thì e rằng tôi cũng sẽ không bán. Về phần cổ phần của công ty thì tôi vẫn chưa nghĩ ra cách giải quyết.
Tôi nói đùa mấy câu với Mộng Thu rồi cúp máy, khoanh tay dựa vào cửa sổ sát đất, lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh.
Tôi thật sự phải suy nghĩ một chút về việc sau này phải sống thế nào.
Không biết tại sao tôi cảm thấy không khí hơi lành lạnh, tôi không khỏi xoa xoa cánh tay, quay đầu định tìm áo khoác thì đột nhiên nhìn thấy Phó Kiến Hưng đang đứng sau lưng mình với vẻ lạnh như băng.
Tôi kinh ngạc đến mức cả người đổ mồ hôi lạnh: “Anh… không đến công ty à?” Không biết anh đã đứng đây bao lâu rồi, cũng không biết anh có nghe thấy cuộc đối thoại vừa rồi của tôi với Mộng Thu hay không.
Đôi mắt đen sâu thăm thẳm của anh nhìn tôi, mang theo vẻ lạnh lùng và u ám: “Định đi đâu?”
Tôi không khỏi ngẩn người trước câu hỏi này, xem ra anh đã nghe thấy một ít: “Cái gì mà đi đâu?” Tôi giả vờ hồ đồ, đáp lại một câu với vẻ chột dạ.
Thấy anh lạnh lùng đến gần mình, tôi hơi hoảng hốt, trong đầu nhất thời không biết nên giải quyết thế nào. Tôi lập tức ôm bụng dưới, nhướng mày nói: “Ui da, bụng tôi đau quá!”
Nói rồi, tôi bèn thuận thế ngồi xổm xuống.