CHƯƠNG 37
Tôi kinh ngạc đến nỗi há hốc mồm, chẳng lẽ cô ấy thường xuyên tới đây?
Thảo nào cô ấy không tìm được bạn trai…
“Nhìn bọn tớ làm gì, cậu mau chọn một người đi!” Mộng Thu thúc giục.
Tôi thật sự không biết nói gì, bèn cười nói: “Tớ… Tớ không cần!”
Cô ấy nhìn tôi với vẻ khinh bỉ, sau đó chỉ thẳng vào người mẫu nam mặc vest và nói: “Anh ở lại với cô ấy!”
Sau khi chọn xong, những người mẫu khác rời đi, chỉ còn người mẫu nam mặc vest ngồi bên cạnh tôi, tôi cảm thấy rất mất tự nhiên. Mộng Thu dẫn theo phi công trẻ chuẩn bị đi chơi chút trò kích thích.
Chỉ còn lại tôi và người mẫu nam mặc vest, tôi nhìn anh ta và ngượng ngùng nói: “Ừm thì, tôi không phải…”
“Cô không cần giải thích đâu, tôi biết mà!” Anh ta nhìn tôi và khẽ mỉm cười: “Lần đầu tới đây đều như vậy, quen rồi thì sẽ ổn thôi!”
Tôi… Không ngờ tôi lại không phản bác được gì.
“Bình thường cô thích làm gì?” Anh ta rất nhiệt tình, chủ động tìm đề tài nói chuyện với tôi.
Tôi mỉm cười: “Đọc sách!”
“Đọc sách có thể tu dưỡng con người, thảo nào cô có khí chất rất đặc biệt!”
Tôi thực sự không biết phải nói gì, bèn đứng dậy và bảo: “Tôi đi vệ sinh!”
Sau đó tôi đi loanh quanh trong hộp đêm mất một lúc lâu mà vẫn không tìm thấy toilet, nhưng lại gặp được người quen.
Lục Hòa Nhi và Kiều Cao Nghĩa.
Hai người đó sóng vai đi tới, chúng tôi gặp nhau ở hành lang, dù có muốn tránh thì tôi cũng không thể tránh được.
Lục Hòa Nhi vừa trông thấy tôi thì lập tức xụ mặt, cô ta nhìn Kiều Cao Nghĩa và nói: “Tại sao cô ta lại ở đây?”
Kiều Cao Nghĩa cũng rất kinh ngạc, anh ta khẽ lắc đầu, lên tiếng: “Lúc ở vườn thuốc anh ba đã bảo cô ta về rồi, không đưa cô ta đi cùng!”
Nghe được đoạn đối thoại này, tôi cũng đã đoán được đôi chút, có lẽ mấy người này tới đây tụ tập, sợ tôi đi theo nên lúc ở vườn thuốc đã bảo tôi rời đi.
“Thẩm Mai Trang, tại sao anh ba đi đâu cô đều đi theo vậy, sao cô mặt dày thế?” Dạo này Kiều Cao Nghĩa luôn cọc cằn với tôi, vừa thấy tôi là đã không kiêng dè gì mà lên tiếng.
Tôi chẳng muốn giải thích mà chỉ nói: “Tôi đến đây cùng bạn, anh nghĩ nhiều rồi.”
Tôi cũng không nhàm chán đến mức suốt ngày đi theo Phó Kiến Hưng.
Lục Hòa Nhi quan sát tôi, cô ta híp mắt lại: “Chẳng phải cô vừa phá thai sao? Sao còn chạy lung tung vậy?”
“Vì cô đơn tịch mịch quá chứ sao, anh ba không đụng vào cô ta nên cô ta đành phải ra ngoài tìm đàn ông.” Kiều Cao Nghĩa nói chuyện không hề có chừng mực.
Tôi nhíu mày, trong lòng cố nén giận: “Anh Kiều tìm thời gian về nhà súc miệng đi, kẻo làm ô nhiễm không khí.”
Tôi vốn dĩ không có cảm tình với hai người này, vì vậy tôi quay người chuẩn bị rời đi.
Lục Hòa Nhi chặn đường tôi, cô ta nhìn tôi mỉa mai: “Mấy ngày không gặp mà tài ăn nói của cô lại giỏi hơn rồi. Thế nào? Vẫn chưa ký đơn ly hôn à? Đứa bé cũng đã mất rồi, chẳng lẽ cô còn cho rằng anh Kiến Hưng của cô sẽ giữ lại một kẻ trong bụng từng có người chết như cô ở bên cạnh mình?”