Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng

Chương 34




CHƯƠNG 34

Tôi chợt cảm thấy vui vẻ, không nhịn được mà muốn bế đứa bé lên, không ngờ người đàn ông lại ngăn cản: “Cô đang mang thai, nó nghịch lắm, không an toàn đối với thai nhi đâu!”

Tôi sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía người đàn ông: “Anh…” Sao có thể nhận ra rằng tôi đang mang thai.

Nhưng tôi không hỏi câu này.

Anh ta bèn nói: “Đừng ngạc nhiên, tôi biết đôi chút về y học. Nhìn thấy sắc mặt và cách cô vô thức bảo vệ phần bụng dưới khi đi, tôi nghĩ có lẽ cô đang mang thai.”

Tôi gật đầu, không khỏi bội phục người đàn ông này.

“Phong cảnh trong khu vườn này rất đặc biệt.” Tôi nói: “Hơi giống vườn rau!”

Người đàn ông bật cười, sửa lại lời cô: “Nói chính xác thì đây là vườn thuốc. Ở đây có hơn hai nghìn loại dược liệu, một số dược liệu có nguy cơ tuyệt chủng đều được trồng ở đây.”

Tôi ngẩn người, sau khi nhìn kỹ thì thấy quả là như vậy, không có nhiều nơi có rau, nhưng quả thực có rất nhiều thảm thực vật không rõ, còn có một cây xương rồng đất rất cao.

“Ban đầu nơi này được gọi là vườn thuốc. Thuận Thành có khí hậu dễ chịu nhất cả nước, cũng là nơi nuôi trồng được thảm thực vật tốt nhất. Vì vậy nơi đây đã trở thành nơi tập trung dược liệu của cả nước, số lượng không nhiều lắm nhưng các giống loài đều được bảo tồn.”

Người đàn ông sửa sang lại cành cây đã được bẻ trong tay, sau khi nói với tôi xong thì chuẩn bị dẫn đứa trẻ đi.

Tôi gật đầu, nhìn anh ta dắt đứa trẻ đi.

Nhưng người đàn ông đi chưa được vài bước thì đột nhiên dừng lại, nhìn tôi và nói: “Cô Phó, đừng ở đây quá lâu, có một số loại thuốc không tốt cho phụ nữ có thai!”

Tôi sững sờ, quay đầu lại nhìn anh ta đã dẫn đứa trẻ đi xa, anh ta biết tôi ư?

Không lâu sau, Phó Kiến Hưng ra ngoài tìm thì thấy tôi đang ngồi xổm bên con suối nhỏ ngắm kiến, anh đột nhiên đứng bên cạnh tôi và nói: “Đi thôi!”

Tôi đang chăm chú quan sát thì anh đột ngột lên tiếng, khiến tôi giật mình đến nỗi suýt nữa thì trượt xuống, anh nhanh tay nâng tôi lên.

Hàng lông mày tuấn tú khẽ nhíu lại: “Không có não à?”

Tôi hoàn hồn, cười với anh rồi xấu hổ nói: “Vừa nãy tôi hơi mất tập trung!”

Anh không nói nhiều mà chỉ xoay người rồi rời đi.

Tôi cảm thấy hình như mấy hôm nay Phó Kiến Hưng đối xử với mình hơi khác thường, dường như không còn lạnh lùng như vậy nữa?

Tôi đi theo sau lưng anh, lấy hết can đảm để nói: “Hóa ra vườn thuốc này không phải là nơi để dùng bữa à?”

“Ừ!” Anh lên tiếng, có vẻ không muốn tôi nói nhiều.

Anh đi rất nhanh, chẳng mấy chốc đã quay lại trong sân, đồ ăn đã được dọn lên đầy đủ, vốn dĩ trên bàn ăn chỉ có bốn chúng tôi nhưng lại thêm một nhà ba người.

Người đàn ông và đứa trẻ là hai người mà tôi vừa gặp trong sân, người phụ nữ là vợ của anh ta.

Khi thấy tôi, người đàn ông mỉm cười nhìn vợ rồi nói: “Em vào bếp bưng canh mực táo đỏ đã hầm xong ra đây cho cô Phó nếm thử, món canh này rất tốt cho thai nhi!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.