CHƯƠNG 30
Tôi: … Sau một hồi ngơ ngác, sững sờ, tôi nhìn anh không biết là đã ngủ hay chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi, tôi không nhìn thấu nên dứt khoát khởi động xe, lái về biệt thự.
Trong đầu tôi cứ văng vẳng câu Phó Kiến Hưng vừa nói: “Cô phải trả con lại cho tôi!”
Thực ra trong lòng anh không hề ghét bỏ đứa bé này sao?
Nghĩ đến đây, tôi cảm thấy hơi phức tạp.
Ngập ngừng một chút tôi vẫn xuống xe, tới bên ghế lái phụ, mở cửa rồi kéo tay áo anh: “Phó Kiến Hưng!”
Có lẽ anh uống nhiều quá, dạ dày khó chịu cũng không ngủ được, tôi vừa gọi anh đã tỉnh.
Anh mở hé mắt ra nhìn tôi sau đó đưa mắt nhìn quanh, nhẹ giọng hỏi: “Cô đưa tôi về à?”
Tôi gật đầu, không biết bây giờ anh tỉnh hay vẫn say: “Anh xuống đi, muộn rồi!”
Đã gần rạng sáng, tôi là phụ nữ mang thai thật sự không còn sức để đày đoạ bản thân cùng anh.
Anh ngồi thẳng lưng, cơ thể thon dài ngồi thẳng tắp trên ghế, dường như không có ý định đi xuống, mà anh cũng không nói gì, đôi mắt đen mở ra trông rất vô hại, nhưng tôi biết tính anh rất thất thường.
Suy nghĩ một lúc, tôi vẫn hỏi: “Có cần tôi đỡ anh xuống không?”
“Tôi phơi nắng một lát đã!” Anh trả lời, sau đó ngồi im trong xe không nhúc nhích.
Tôi thực sự bị sốc, giờ này mà anh lại bảo phơi nắng?
Anh đã say lắm rồi… “Được, anh cứ từ từ phơi nắng đi!” Tôi thật sự không còn sức ở đây cùng anh, toàn thân cực kỳ khó chịu tôi bèn đi vào biệt thự.
Tôi vào phòng, nằm ngủ một lát thấy phòng khách dường như không có động tĩnh gì, tôi có chút lo lắng sợ anh chạy lung tung, nửa đêm canh ba nếu chạy ra ngoài rồi xảy ra chuyện gì thì sao?
Lăn hết bên này sang bên kia, cuối cùng tôi ngồi dậy rồi xuống nhà, tôi rất bất ngờ không biết anh đã vào biệt thự từ lúc nào, đang nằm trên sofa trong phòng khách.
Được rồi, tôi có thể yên tâm đi ngủ rồi.
Hành nhau tới nửa đêm, giấc ngủ này tôi ngủ rất say, khi tỉnh lại đã gần tới trưa ngày hôm sau.
Vì đã hẹn với viện trưởng Lục nên thức dậy tôi chỉ đánh răng rửa mặt qua loa rồi vội vã ra ngoài, khi tới công ty, viện trưởng Lục đã chờ tôi trong văn phòng.
Nhìn thấy tôi, ông ấy mỉm cười đứng dậy áy náy nói: “Thực sự xin lỗi vì đã làm chậm trễ công việc của cô Thẩm!”
Tôi vội vàng chạy tới đây, chờ thở bình thường lại tôi bảo Hàn Sương rót cho ông ấy cốc nước, sau đó ký tên vào hợp đồng hoàn công và hợp đồng chuyển tiền.
Sau khi xong việc, viện trưởng Lục chủ động nói: “Đã trưa rồi chắc cô Thẩm vẫn chưa ăn cơm đúng không? Hay là chúng ta cùng đi ăn nhé, vợ tôi vẫn luôn muốn cảm ơn cô, không biết cô có thời gian không?”
Thật ra tôi cũng không có việc gì, nhưng thấy Hàn Sương ở bên cạnh nhìn mình dường như có điều muốn nói, tôi bèn cười trả lời: “Viện trưởng Lục khách sáo quá, đáng ra tôi mới là người nên nói lời này, thế này đi! Hôm khác có nhiều thời gian chúng ta lại hẹn, hôm nay tôi có việc, thật sự không đi được!”
Thấy vậy viện trưởng Lục cũng không tiện nhiều lời, hai người trò chuyện thêm đôi câu rồi ông ấy ra về.
Tôi nhìn Hàn Sương, cô ấy báo cáo: “Thưa giám đốc, tổng giám đốc Phó bảo khi nào cô tới công ty thì đến văn phòng tìm anh ấy!”