CHƯƠNG 29
Nhưng tôi còn chưa kịp bấm máy, anh đã chợt giật mất điện thoại.
“Rầm!” Sau đó tiếng điện thoại bị ném ra xa vang lên.
Tôi sững sờ, quay đầu nhìn Phó Kiến Hưng, tôi sắp điên rồi: “Phó Kiến Hưng, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Không đi cùng tôi cũng không cho người khác tới đón, anh muốn chết ở đây à?
“Về nhà!” Anh đột ngột thốt ra hai chữ này sau đó bế tôi lên, lảo đảo bước ra ngoài.
Tôi sợ đến mức hồn sắp bay khỏi người, trong bụng tôi còn có em bé, lỡ anh không cẩn thận làm tôi ngã thì tôi hối hận cũng không kịp.
Tôi túm lấy anh nhưng không dám nói quá nặng lời, chỉ có thể bảo: “Phó Kiến Hưng, anh say rồi, anh thả tôi xuống đi, tôi tự đi được. Tôi vừa làm phẫu thuật xong, nếu lại bị ngã sẽ xảy ra chuyện!”
Người anh chợt cứng đờ, không biết sao đôi mắt đen sâu thẳm ấy lại nhìn tôi chằm chằm rồi anh nói một cách khó hiểu: “Là để trả thù tôi sao?”
Tôi sửng sốt, thật sự không biết anh đang nói gì, tôi lắc đầu đáp: “Không phải, tôi không phải trả thù anh, tôi yêu anh như vậy sao có thể trả thù anh. Anh đặt tôi xuống rồi chúng ta về nhà được không?”
Ôi trời, người say thật sự không khác một đứa trẻ là mấy!
Tôi cứ tưởng anh còn định làm gì nữa, nhưng không ngờ anh lại ngoan ngoãn đặt tôi xuống sau đó đôi mắt đen u tối nhìn tôi: “Về nhà!”
Tôi thấy hơi đau đầu, dìu anh đi: “Được! Về nhà!”
Không biết người này đã uống bao nhiêu, tôi run rẩy dìu anh xuống cầu thang, Mộng Thu đang ngồi khoanh tay trước quầy bar nhìn tôi hỏi: “Cần tớ giúp không?”
Tôi lắc đầu: “Anh ấy trả tiền chưa?”
Mộng Thu lườm tôi: “Quán bar của tớ sắp thành của anh ta rồi còn trả tiền cái gì!”
Tôi không hiểu câu này của cô ấy có ý gì nhưng vẫn gật đầu, dìu Phó Kiến Hưng ra khỏi quán bar.
Phó Kiến Hưng đè cả người lên người tôi, khó khăn lắm tôi mới đưa anh lên xe được, ngồi vào xe, một lúc sau tôi mới ổn định lại, lưng đầy mồ hôi, quần áo ướt đẫm.
Cuối cùng tôi cũng hiểu vì sao lại nói phụ nữ mang thai đụng vào là hỏng, làm chút chuyện thôi mà tôi cảm giác như đi đánh giặc.
Nhìn người đàn ông ngồi bên ghế phụ, đôi mắt đen khép hờ khiến khuôn mặt anh trông không còn vẻ lạnh lùng, hà khắc thường ngày nữa, trong đêm đen còn có phần dịu dàng, đôi lông mày tuấn tú, đường nét rất sắc lại gợi cảm. Anh thật sự rất được trời cao ưu ái, vừa giàu có vừa đẹp trai, dáng người cũng đẹp, là cực phẩm trong cực phẩm.
Tôi đang nhìn anh suy nghĩ vẩn vơ, đột nhiên anh mở mắt, bốn mắt nhìn nhau, lòng tôi căng thẳng, hoảng loạn.
“Ưm!” Tôi thật sự không phản ứng kịp, mùi rượu nồng nặc mang theo mùi thuốc lá đặc trưng của người đàn ông này xộc vào mũi, một lúc sau lưỡi tôi bị anh khẽ cắn.
Tôi bình tĩnh lại, sao tự nhiên Phó Kiến Hưng lại hôn tôi?
Hơn nữa anh còn hôn rất sâu khiến tôi có chút không thở nổi, đầu óc ong ong, khi không khí sắp bị rút sạch anh mới buông tôi ra.
Tôi ngẩn người nhìn anh với vẻ khó hiểu, lúc này anh không còn vẻ lãnh đạm, thờ ơ nữa mà ngược lại ánh mắt anh phức tạp, nhưng vẫn không thể đoán được.
“Phó Kiến Hưng…”
“Cô phải trả con lại cho tôi!” Anh đột nhiên nói câu này rồi lại dựa lưng vào ghế xe, nhắm mắt