CHƯƠNG 26
Tôi cứ nghĩ mình phá thai chỉ khiến Phó Kiến Hưng tức giận nhất thời, chưa biết chừng anh gặp Lục Hòa Nhi không cãi nhau nữa, có lẽ sẽ buông bỏ được chuyện đứa bé.
Nhưng điều tôi không ngờ là mối bất hoà giữa tôi và anh chỉ vừa mới bắt đầu.
Trong biệt thự vốn cũng không có người, Phó Kiến Hưng vì chuyện đứa bé nên không về, anh không về, tôi cũng vui vẻ, nhàn nhã.
Để làm cho ra dáng, về cơ bản tôi chỉ ở biệt thự không đi đâu, cần gì tôi sẽ bảo Hàn Sương mang tới cho mình.
Buổi chiều.
Hàn Sương chất đầy đồ vào tủ lạnh rồi bảo tôi phải ăn thế nào, sau đó cô ấy đến bên cạnh tôi bảo: “Giám đốc à, khoản tiền còn lại của Bệnh viện Thủ đô đã chậm mấy ngày rồi, bên kế toán liên tục gọi tới hỏi tình hình, cô xem hay là gọi cho viện trưởng Lục đi?”
Tôi cầm sầu riêng trên tay ăn mấy miếng, nhưng thật sự không chịu được mùi này nên đành ném vào thùng rác, thấy Hàn Sương vẫn đứng nghiêm túc ở đó, tôi bảo cô ấy ngồi xuống, lau tay xong mới nói: “Bên phía viện trưởng Lục chậm mấy ngày rồi?”
“Khoảng hai, ba ngày rồi ạ!” Cô ấy dừng lại một chút mới nói tiếp: “Cũng không lâu lắm nhưng tiền vốn bên này tương đối nhiều, công ty vốn định dùng để phát triển thị trường mới. Bây giờ bị trì hoãn sẽ ảnh hưởng đến lợi nhuận quý sau.”
Tôi gật đầu, vốn lưu động của Phó thị tương đối nhanh, bất kỳ sự chậm trễ nào của đối tác cũng sẽ ít nhiều gây ra một số ảnh hưởng. Mà nguồn vốn bên viện trưởng Lục rất lớn, cho dù số tiền này không dùng để đầu tư mà gửi ngân hàng thì hai, ba ngày thôi cũng nhận được khá nhiều tiền lãi.
Tôi ngừng lại một chút rồi bảo: “Trước giờ viện trưởng Lục luôn giữ lời hứa, mấy ngày nay tôi ở nhà nghỉ ngơi cũng quên mất chuyện này, trách nhiệm thuộc về tôi, cô liên lạc với bộ phận kế toán chờ tôi khoẻ hơn chút sẽ lập tức quay về xử lý.”
“Vâng!” Cô ấy đáp lại rồi đứng dậy đi nấu cơm.
Tôi mở điện thoại ra nhìn thấy tin nhắn của bà Lục: “Cô Phó đã khoẻ hơn chưa? Tiền vốn bên Trường Nhuy đã quay vòng rồi, chuyện lần này cảm ơn cô nhiều.”
Xem ra bên phía viện trưởng Lục đã không có vấn đề gì nữa, tôi cũng có thể quay lại làm việc. Tôi gõ vài chữ trả lời tin nhắn bà Lục rồi gọi cho viện trưởng Lục, hẹn thời gian thanh toán khoản tiền còn lại, ký tên vào hợp đồng hoàn công.
Tôi xử lý xong việc thì Hàn Sương cũng nấu cơm xong, cô ấy có chuyện gấp phải đi trước nên tôi cũng không giữ lại ăn cùng, thấy cô ấy vội vội vàng vàng, tôi lên tiếng: “Tôi đã khoẻ hơn nhiều rồi, ngày mai cô cứ ở lại công ty giải quyết công việc đi. Mai tôi hẹn viện trưởng Lục, vừa hay xử lý luôn chuyện này.”
Cô ấy nhìn tôi nói với vẻ lo lắng: “Cô chắc chắn là không sao chứ? Không phải sau khi nạo thai cần nghỉ ngơi nửa tháng sao? Cô mới nghỉ được mấy ngày?”
Tôi mỉm cười: “Cô thấy tôi có giống người bị sao không? Hơn nữa nếu tôi không ra mặt giải quyết chuyện bên viện trưởng Lục, tiếp tục kéo dài chuyện này thì công ty sẽ tổn thất bao nhiêu? Đến lúc đó Phó Kiến Hưng sẽ không chỉ lạnh nhạt, châm chọc tôi vài câu là xong đâu.”
Tôi vốn không nạo phá thai, ngày nào cũng ở nhà sẽ trì hoãn rất nhiều chuyện, bụng tôi cũng ngày một lớn lên, nếu tôi không nói rõ ràng với Phó Kiến Hưng e rằng sẽ càng rắc rối hơn.
Bây giờ tôi chỉ có thể mau chóng xử lý xong mọi việc rồi tìm cơ hội rời khỏi Thuận Thành.
Thấy tôi nói vậy, cô ấy thở dài: “Thôi được rồi, nhưng cô vẫn phải đặt sức khoẻ mình lên hàng đầu đấy nhé.”