Người Yêu Chí Tử - Thẩm Mai Trang - Phó Kiến Hưng

Chương 21




CHƯƠNG 21

Anh ta nhướng mày, không chạm vào thực đơn mà tỏ ý bảo tôi gọi món, đôi mắt phượng hơi nheo lại, nhìn tôi rồi nói: “Cô là người đầu tiên đấy.”

Tôi cười, cũng không từ chối anh ta nữa mà gọi vài món, cố gắng chọn một số món có khả năng anh ta sẽ thích ăn.

Đưa thực đơn cho phục vụ, tôi nhấp một ngụm nước, thấy anh ta không nói gì mà chỉ nhìn tôi cười.

Tôi hơi sững người, đặt ly nước xuống, khó hiểu hỏi: “Mặt tôi có gì à?”

Anh ta nhếch môi, có thể nhận ra tâm trạng anh ta rất tốt: “Lần đầu ăn cơm chung với người phụ nữ của anh em, cảm giác…”

Anh ta ngừng lại, ý cười trên mặt lan ra, nói tiếp: “Cảm giác cũng không tồi!”

Người ta hay nói vật họp theo loài người phân theo nhóm, tất nhiên người bên cạnh một người lạnh lùng thờ ơ như Phó Kiến Hưng thì cũng không phải là người dễ khống chế.

Tôi không nghi ngờ nhiều về những lời anh ta nói, cũng không nghiên cứu ý nghĩa trong lời nói của anh ta, tôi chỉ nhìn anh ta rồi đi thẳng vào vấn đề: “Nếu tôi có việc muốn nhờ bác sĩ Trình giúp, bác sĩ Trình sẽ giúp tôi chứ?”

Anh ta nhướng mày, cơ thể cao gầy ngửa ra sau, nhìn tôi hỏi: “Giúp việc gì?”

“Thuốc Đông y để bồi bổ cơ thể cho phụ nữ sau khi phá thai!”

Anh ta nhíu mày: “Chỉ vậy thôi?”

Tôi gật đầu: “Từ lâu đã nghe nói bác sĩ Trình là thiên tài Đông y, tôi muốn xin bác sĩ Trình một số thuốc để bồi bổ cơ thể sau khi phá thai, không biết bác sĩ Trình có thể giúp tôi việc này được không?”

Anh ta nhìn tôi, đôi lông mày đẹp hơi chau lại, hai mắt đen nhánh nhìn chằm chằm vào tôi như muốn thăm dò độ chính xác trong lời tôi nói.

Tôi cũng bình tĩnh, im lặng mỉm cười mặc cho anh ta quan sát.

Một lúc lâu sau, anh ta lên tiếng: “Được!”

“Cảm ơn bác sĩ Trình!” Nói chuyện với người thông mình không cần phải nhiều lời, chỉ cần một ánh mắt là người ta có thể hiểu.

Nhân viên phục vụ bê đồ ăn lên, anh ta nhìn tôi nói với vẻ khó dò: “Sự thông minh của cô Thẩm trước giờ đều kín đáo vậy sao?”

Tôi mỉm cười: “Anh quá khen rồi, chỉ là cách để giữ mạng sống mà thôi, huống hồ tôi và Phó Kiến Hưng vốn đã không hợp, đứa bé này tới không đúng lúc.”

Anh ta ăn vài miếng có vẻ rất hài lòng, sau đó nhìn tôi hỏi: “Cô định bao giờ đi?”

Tôi hơi giật mình, ngước mắt lên nhìn anh ta, trong lòng cảm thấy hơi kinh ngạc. Tôi vốn định xử lý xong chuyện đứa bé rồi ly hôn với Phó Kiến Hưng, còn về việc rời khỏi Thuận Thành, tôi vẫn chưa quyết định được nên tới thành phố nào thì phù hợp.

Tôi rất bất ngờ vì anh ta lại đoán được bước đi cuối cùng của mình.

Tôi đặt đôi đũa trong tay xuống, dừng lại một chút mới nói: “Chắc là trong hai tháng tới, nhưng tôi vẫn chưa biết nên tới thành phố nào.”

“Đến Hải Thành đi, nơi đó thích hợp để sống.” Anh ta lên tiếng, có thể là đã ăn xong, anh ta đặt đũa xuống, lấy giấy ăn lau miệng một cách tao nhã.

Đây là một ý kiến rất hay, tôi gật đầu: “Tôi có thể cân nhắc!”

Tuy Hải Thành không phát triển và sầm uất như Thuận Thành nhưng nhịp sống chậm rãi, nếu muốn chọn một thành phố để sống quãng đời còn lại thì đây là một thành phố khá lý tưởng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.