Người Yêu &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Anh Em&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot; Của Tôi

Chương 8




Đồng Liệt Lâm kéo tay Phương Tiểu Lương, đi tới tầng thượng của trường.

Phương Tiểu Lương rút tay mình, quay lưng lui về vài bước so với hắn. Cô biết, chỉ cần gần anh một chút thôi, tim của cô cũng đã loạn nhịp, lại còn khơi gợi cho cô nhớ tới hôm sinh nhật anh, khi cô hôn anh….

Nghĩ đến đó, mặt của cô liền đỏ bừng bừng.

Anh không phát hiện ra mặt của cô hồng hơn bình thường, vẫn đứng nguyên chỗ, trầm giọng hỏi: “ Cậu còn muốn tránh mặt tôi đến bao giờ?”

Giọng của anh dù không có chút giận dữ nhưng cũng đủ khiến cô cảm nhận toàn thân anh đang tức giận đến mức nào, nhưng theo bản năng, cô vẫn phản bác: “Tôi không có, chỉ là gần đây tương đối bận bịu….”

“Tôi đã làm sai gì sao? Nói sai điều gì sao?” Anh không có chút niềm tin vào giải thích của cô, liền đặt câu hỏi chất vấn.

“Không có, cậu không có sai.” Người sai có lẽ chính là cô.

Là cô không nên có tình cảm với anh, không nên động lòng trước hắn, nếu không tình cảm hai người sẽ không khác biệt thế này, cho nên người sai là cô, chỉ là cô.

Nếu như… trước đây, cô không thích anh, vậy sẽ tốt hơn?

“Vậy tại sao đi đâu cũng tránh né tôi?”

Mấy hôm nay tính khí cô vô cùng thất thường, anh giận chính là giận thái độ của cô, “Hay là vì nụ hôn kia?”

“Tôi không có! Cũng không phải là vì nụ hôn sai lầm kia!” Cô thét hết sức phản bác lại anh, âm thanh vô cùng chói tai, “ Tôi cũng không có lẩn tránh cậu, tại sao nói nhiều như vậy cậu lại không nghe, không hiểu mà cũng không tin tưởng tôi?”

Nụ hôn sai lầm? Thì ra cô xem nụ hôn của anh là sai lầm? Nhận thức này, nhất thời không khỏi làm cơn thịch nộ của anh bùng nổ.

“Cậu nói xem, muốn tôi tin tưởng thế nào đây?” anh bước từng bước nhanh đến trước mặt cô, cáu kỉnh chất vấn: “Đi đến nhà tìm cậu, cậu rõ ràng đang ở nhà, vì cái gì lại không ra gặp mặt? Lại còn cùng mẹ Phương gạt tôi nói cậu không ở nhà, lúc nào cũng đang ở trường, có chuyện gì cũng chỉ nhờ Hàn Thiếu Đồng truyền lời, chuyện đến đâu cũng không xuất hiện, như vậy còn không phải là tránh tôi thì là cái gì?”

Bị anh nói đến cứng họng, không tìm được đường lui, cô hung hăng cắn môi, ngửa mặt lên nhìn anh chằm chằm, “Đúng, là tôi đang trốn cậu đấy, thế thì sao?”

“Giọng, điệu, này! Khốn thật cậu làm sao có thể nói như vậy?” anh không kiềm được lửa giận trong lòng gầm nhẹ, cũng hung hăng nhìn cô trừng trừng, “Tại sao lại muốn tránh tôi? Nếu tôi không làm chuyện gì sai, cũng không nói sai cái gì, cũng không phải là vì nụ hôn kia, vậy tại sao cậu nhất mực cứ muốn tránh tôi?”

“Không có lý do.”

“Tiểu Lương, cái tôi muốn là lý do thật sự, cậu một lời cũng không được nói dối.” anh nắm lấy khuỷu tay của cô mà ra lệnh.

“Tôi nói không có lý do thì không có lý do.” Cô dùng sức hất tay của anh ra, nhưng vung qua vung lại đều gỡ không ra “Buông tôi ra!”

“Không buông! Nhanh nói cho tôi biết lý do!” Anh cẩn thận khống chế lực nơi tay, vừa không để cô thoát ra được, vừa không làm cô đau.

“Buông tay tôi ra!”--- ------- Cô rống to.

“Hai người chúng ta vì gì lại trở nên xa lạ như vậy? Ngày trước cậu lúc nào cũng luôn muốn bên cạnh tôi, tại sao giờ lại muốn đẩy tôi ra xa? Tại sao? Là vì sao?” Anh không thể phủ nhận, trở lại cuộc sống trước kia là mong muốn lớn nhất hiện giờ của anh.

Bởi vì khi đó tôi không biết tôi sẽ yêu cậu! Cô cắn môi, không muốn những lời này vô ý mà nói ra.

“Xin cậu…xin cậu đừng ép tôi…tôi không muốn nói….van cầu cậu.. không nên ép tôi…” Hai vành mắt cô đỏ lên, cố ép nước mắt trở lại, không muốn lần nữa tỏ ra yếu mềm rơi lệ trước anh.

“Cậu………….” Nhìn mắt cô đẫm lệ, anh lúc này cảm thấy vô cùng bối rối.

“Xin đừng ép tôi…….” Cô lắc đầu.

“Tôi chỉ là muốn biết, vì cái gì chúng ta ngày càng xa lạ?” Anh không thể khống chế đưa tay ôm cô vào ngực, thấp giọng hỏi: “ Tại sao tôi càng ngày càng không thể hiểu được cậu? Vì sao giữa chúng ta khoảng cách không kéo mà cứ như đang xa dần?”

Cô dùng sức đẩy anh ra, nhưng anh lại càng ôm cô cứng ngắc. Hắn nhìn cô từ kinh ngạc trở sang cự tuyệt, sau cô buông tay ra, nhìn cô thối lui ra khỏi ngực anh.

Lồng ngực trống rỗng của anh rất muốn kéo cô trở lại vào lòng, nhưng anh không thắng được ngăn cản từ cô.

“Đồng, cậu có nghĩ tới, tôi sẽ thích cậu, sẽ yêu cậu hay không?” Cô khàn giọng hỏi.

“Yêu, yêu tôi?!” Đồng Liệt Lâm nghe đến đó bỗng trừng lớn đôi mắt, không khác gì vừa nghe một thứ ngôn ngữ ngoại đạo.

“Không muốn vậy sao?” Cô cười nhạt, nhếch mép chua chát, “Cậu muốn biết vì cái gì chúng ta ngày càng xa lạ? Muốn biết tại sao tôi lại né tránh cậu? Cậu muốn biết tất cả? Thật sự muốn biết?”

Đồng Liệt Lâm bỗng cảm thấy một khắc này trong đời anh, anh thật sự không muốn biết nữa.

“Được, tôi cho cậu biết lý do.” Cô cười khổ một tay ôm lấy ngực, “Bởi vì tôi, Phương Tiểu Lương, yêu một người tôi coi như anh em tốt, mà người nam sinh kia, là cậu, Đồng Liệt Lâm!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.