Người Yêu &Amp;Amp;Amp;Amp;Quot;Anh Em&Amp;Amp;Amp;Amp;Quot; Của Tôi

Chương 7




Kể từ ngày đó, Đồng Liệt Lâm luôn tránh mặt Phương Tiểu Lương, còn cô cũng không còn chủ động đến nhà anh.

“Nếu cho là mình có đủ dũng khí để đối mặt, có thể quên đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì thì đi mà đến nhà mình tìm người..” Mẹ Phương thường nói.

Cô thường không ở nhà, mà nếu có ở trường cũng đều tìm cách trốn tránh, dù có chuyện gì cũng chỉ nhờ Hàn Thiếu Đồng nói lại, nhất định cũng không xuất hiện.

Trên thực tế ngoài việc cùng ngồi chung một phòng học, bọn họ cũng ở chung một sân trường, thế nhưng kỳ lạ đến nỗi ngay cả một lần chạm mặt cũng không có.

Một lần, hai lần, ba lần, rồi bốn lần, năm lần….đến lầ thứ n, tia nhẫn nại cuối cùng trong Đồng Liệt Lâm cuối cùng đã bị tiêu diệt, không thể nhịn được nữa, anh chờ cô sau phòng hội nghị, đứng chặn ngay trước cửa phòng họp.

Phương Tiểu Lương vừa ra khỏi phòng học liền nhìn thấy anh, cảm giác lúc này vô cùng phức tạp, không biết nên dùng bộ dạng nào để đối mặt, cuối cùng bèn nhắm mắt coi như không thấy anh, bước nhanh qua trước mặt anh.

Thế nhưng Đồng Liệt Lâm không phải vừa, anh đâu có dễ dàng bỏ qua.

“Tiểu Lương!”Nếu cô cố gắng cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy anh, thì anh chỉ có thể đứng chặn trước mặt, không để cho cô có cơ hội lơ đẹp anh lần nữa.

Không ngờ đêm hôm ấy lúc hoan lạc, hình ảnh cô lại hiện lên trong đầu anh.

Đáng chết! Đồng Liệt Lâm, nhanh chóng xóa cái đêm chết tiệt đó đi! Anh không ngừng cảnh báo chính mình.

“À!” Phương Tiểu Lương miễn cường cười cười, không mấy tự nhiên lên tiếng chào hỏi, “Đã lâu không gặp!”

Cố đè xuống những mộng tưởng đen tối kia, anh khơi lên giọng điệu tức giận hỏi ngược lại, “Cậu cũng biết đã lâu không gặp?”

“Tất nhiên.” Cô làm bộ không nghe thấy giọng điệu đó của anh “Thực sự tôi rất muốn cùng cậu nói chuyện, nhưng bây giờ còn có chút chuyện chưa giải quyết xong, tôi đi trước, có gì cần nói lần sau hẳn nói, hẹn gặp lại.” Nói vội vã hết câu, điều đầu tiên cô muốn làm là:Trốn!

“Đứng lại!”

Lời cảnh cáo không khác gì ra lệnh, cuối cùng cũng khiến cô dừng lại.

“Tôi đã nói còn có chuyện phải làm…” Cô nói, không xoay người mà đứng cứng ngắc tại chỗ, ban đầu nhìn thấy anh cô đã không kìm được tâm, lúc này tâm trạng càng thêm rối bời.

Lúc nãy là họp câu lạc bộ tập san trường, bây giờ là lúc ai nấy lục tục ra về, cũng bao gồm cả anh chàng họ Lâm mà Tiểu Lương khen ngợi.

Mọi người đều tò mò đứng lại nhìn diễn biến của hai người.

“Chị Phương!”

“Tiểu Lương, các người…” Lâm Tụng trước tình cảnh này mê man hỏi Phương Tiểu Lương, đồng thời cũng cảm nhận được địch ý toát ra từ Đồng Liệt Lâm.

“Ách…” Tại sao lại nhìn trừng mình như vậy? Lâm Tụng rất muốn mở miệng hỏi nhưng vừa chạm ánh mắt đáng sợ đang nhìn mình chằm chằm, anh có mười lá gan cũng không dám mở miệng.

“Chúng tôi không sao.” Phương Tiểu Lương quay đầu lại.

Nhìn thấy dù có nói gì mọi người vẫn không dời bỏ ánh mắt tò mò đó được, Đồng Liệt Lâm kéo cánh tay Phương Tiểu Lương rời đi, “Đi theo tôi.” Anh trầm giọng nói.

Cô không có chút phản kháng, là bởi biết mình và anh không thể diễn trò trước mặt mọi người được, cũng biết cô có muốn trốn cũng không trốn được nữa.

Cho đến khi hình bóng của hai người xa dần, bọn đàn em lớp dưới lập tức tiến lên, vội vàng an ủi người “thất tình” Lâm Tụng.

“Học trưởng Lâm, đừng buồn, mặc dù chị Phương đã có bạn trai, nhưng mà trời đất này chỗ nào không có cỏ thơm, chẳng phải vẫn còn tụi em sao?” Bọn họ không ngừng an ủi Lâm Tụng.

“Cũng có thể chị Phương nay mai sẽ không còn thích tên hung hãn kia nữa, nhanh chóng quay về với anh không chừng.” Một cô bé khác nói chen vào.

“Đúng, đúng, cho nên học trưởng Lâm tuyệt đối không được nản chí, biết đâu chị Phương sẽ nhanh chóng thay đổi tâm tính!” Lại một giọng nữa luyên thuyên.

“Đúng vậy, cùng lắm thì Lâm học trưởng cùng tên kia đấu với nhau một trận, xem xem chị Phương cuối cùng sẽ chọn ai?” Một cô bé cao hứng khí thế bừng bừng nói y như vừa copy trong tiểu thuyết ngôn tình.

“Không sai!” Một đám nữ sinh mắt long lanh phát ra tia mong đợi, mong chờ Lâm Tụng sẽ giống như nam chính trong tiểu thuyết, vì người mình yêu không sợ lên núi đao xuống chảo dầu, cuối cùng sẽ cùng nhau hạnh phúc trọn đời.

Đó là chấm hết bộ tiểu thuyết.

Thật là không khác gì trong ngôn tình!

Nhưng những nữ sinh này thật có mắt không biết Thái Sơn, đến Đồng Liệt Lâm là ai cũng nhìn không ra. Đường đường Điền Viên đại ca 3 năm cấp 3, tên kia lại đấu thắng? Đồng Liệt Lâm chỉ dùng ánh mắt cũng đã làm anh ta không rét mà run rồi, huống chi còn đưa ra ý kiến cùng đấu quyền cước?

Lâm Tụng rất hoài nghi, bản thân có thể hay không bị anh ta một quyền làm ngã xuống đât?

Quay đầu nhìn lại hướng hai người bọn họ, anh than thầm một tiếng, lặng lẽ thương tiếc cho mối tình đầu của mình còn chưa kịp “đơm hoa kết trái”.

_________________


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.