Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma Full Dịch

Chương 481-489




Chương 481: Tình cờ gặp gỡ

Bạch Tinh Nhiên sững người, quay đầu nhìn anh nghi hoặc nói: "Anh ơi, anh có chuyện gì sao?".

Nam Cung Thiên Ân quá kinh ngạc, quá thắc mắc, ánh mắt không ngừng đảo qua đảo lại giữa Bạch Tinh Nhiên và Tiếu Vãn Nhiên, tại sao anh cảm giác người phụ nữ trước mặt này lại quen vậy? Là một gương mặt trong ký ức. Hai mẹ con đang đứng trước mắt, nhìn là biết mẹ con ruột, bởi vì trông rất giống nhau.

Nhìn thấy cô, anh đột nhiên lại lật lại tất cả những nghi hoặc của bản thân, cô bé tên Kiều Vãn Nhiên này không liên quan gì đến Chu Chu, mẹ của cô bé lúc này đang đứng trước

mặt anh! Anh thậm chí còn chẳng cần đi điều tra cuộc sống của Chu Chu ở nước ngoài.

"Anh ơi, anh sao thế?", Bạch Tinh Nhiên phát hiện sắc mặt của anh lúc xanh lúc tái, không khỏi có phần lo lắng. Lẽ nào tai nạn nhỏ ban nãy Tiếu Vãn Nhiên thì không sao, mà anh lại xảy ra chuyện?

Nam Cung Thiên Ân ổn định lại đầu óc đang hỗn loạn, nói: "Cô à, tôi có thế mạo muội hỏi tên cô là gì không, bởi vì cô rất giống một người bạn của tôi".

Bạch Tinh Nhiên thầm thở phào, hóa ra là cảm thấy cô quen quen mới đứng hình.

Cô quan sát Nam Cung Thiên Ân trước mặt, cố gắng nhớ lại bản thân có phải có quen người đàn ông này không, chí là nghĩ mãi cũng không nghĩ ra, ngược lại đầu vì hồi tưởng nhiều quá lại bắt đầu đau. Cô quyết định không nghĩ nữa, cười nhẹ với anh: "Tôi họ Y, xin hỏi bạn của anh tên là gì?".

"Cô ấy tên là...", Nam Cung Thiên Ân ngại ngùng mở miệng, nhưng mãi không nói ra được...

Anh nên trả lời thế nào đây? Cô có vài phần nhìn rất giống hình Tịnh phu nhân, vài phần giống Chu Chu hồi nhỏ, nói chung gương mặt trong dầu anh chính là người như thế.

Nụ cười trên mặt Bạch Tinh Nhiên biến mất, hơi cạn lời nói: "Anh à, bây giờ kiểu tán tỉnh này không thịnh hành nữa rồi".

Nói xong, cô dắt Tiếu Vãn Nhiên quay người rời đi, đế lại Nam Cung Thiên Ân vẫn chưa hết kinh ngạc và khó xử.

Tiếu Vãn Nhiên bị Bạch Tinh Nhiên dắt đi bỗng quay đầu lại, vẫy tay với Nam Cung Thiên Ân: "Chào chú!".

Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng nở nụ cười, vẫy tay lại với cô bé.

Trợ lý Nhan nói đúng, cô bé tên Tiếu Vãn Nhiên này thực sự rất đáng yêu, rất hoạt bát, chỉ gặp một lần anh đã thích cô bé rồi.

Bạch Tinh Nhiên đưa Tiểu Vãn Nhiên về nhà xong liền dạy bảo một trận, Tiếu Vãn Nhiên Diet sai rồi, buồn bã cúi đầu nói: "Mẹ, mẹ đừng tức giận, Vãn Nhiên lần sau nhất định sẽ không chạy lung tung nữa, con xin lỗi mà".

"Ngộ nhỡ chiếc xe vừa nãy lái nhanh quá thì làm thế nào? Chẳng phải đã bị đâm cho bay ra xa rồi sao?", Bạch Tinh Nhiên vẫn không vui nói: "May mà lúc tan học xe đi chậm, nếu không...".

Cô không nói tiếp nữa, cũng không muốn nghĩ đến hậu quả.

Kiều Phong ở bên cạnh xoa dầu Tiếu Vãn Nhiên nói vào tai cô bé: "Mẹ chí là quá lo cho con thôi, bỏ qua cho mẹ nhé".

"Con biết mà", Tiếu Vãn Nhiên ghé vào tai anh ấy trả lời: "Nhưng trông mẹ rất hung dữ".

"Nghiêm túc vào cho mẹ, không được nói leo!", Bạch Tinh Nhiên bực bội nói.

Tiếu Vãn Nhiên rụt cổ lại, đứng vào tư thế tiếp tục chịu phạt.

Kiều Phong cười an ủi: "Lâm, Tiếu

Vãn Nhiên đã xin lôi rồi, cũng biết sai rồi, em tha cho con đi".

Bạch Tinh Nhiên hít nhẹ một hơi, cô cũng không phải cố ý muốn hung dữ như thế, chỉ là nếu như không dữ với cô bé bây giờ, lần sau cô bé mà lại chạy lung tung không nhìn đường, thì không biết có được may mắn như ngày hôm nay nữa không thôi.

"Rốt cuộc là ai lái xe mà không có mắt, đụng phải Tiếu Nhiên nhà chúng ta thế?", Kiều Phong hỏi.

"Em không biết", Bạch Tinh Nhiên đặt cái roi xuống bàn thuận miệng nói.

"Là một chú trông rất đẹp trai", Tiếu Vãn Nhiên không nhịn được mà nói leo.

"Hửm? Đẹp trai cỡ nào?".

"Đẹp trai như bố ấy, chú ấy còn tán tính mẹ cơ".

Bạch Tinh Nhiên vội lườm cô bé một cái, Tiếu Vãn Nhiên lại nép vào góc tường.

"Rốt cuộc là chuyện gì thế?", Kiều

Phong đưa tay nâng cằm Bạch Tinh Nhiên: "Ai mà lại to gan dám tán tỉnh vợ của anh thế? Thế em có cho anh ta số điện thoại không?".

"Đương nhiên là không rồi", Bạch Tinh Nhiên lắc đầu: "Anh ấy chẳng qua là nói em trông giống một người bạn của anh ấy, hỏi tên em, em nói với anh ấy em họ Y, sau đó anh ấy không nói gì thêm nữa".

"Anh ta không nói bạn anh ta tên gì sao?".

"Không", Bạch Tinh Nhiên nói xong, đột nhiên tò mò hỏi: "Phong, anh nghĩ có khi nào anh ấy là người lúc trước em từng quen không? Bởi vì em vừa nhìn thấy anh ấy đã có một cảm giác rất quen, nhưng em không thể nhớ ra đươc là ai".

Kiều Phong nghe cô nói thế, nghĩ một lúc rồi lắc dầu: "Chắc là không đâu, bạn bè của em ở Châu Thành không nhiều".

Nói câu này xong, anh ấy bất giác cũng rơi vào trầm tư.

Bạch Tinh Nhiên của ngày hôm nay so với dáng vẻ của hai năm trước đã khác xa, đáng ra sẽ không ai biết cô mới phải, sao lại có thế có người tán tính cô nói cô giống bạn của anh ta chứ? Lẽ nào đơn thuần chỉ là cái cớ để tán tỉnh thôi sao?

Buổi sáng, sau khi trợ lý Nhan báo cáo công việc xong, nhìn Nam Cung Thiên Ân nói: "Thiên Ân thiếu gia, cuộc sống ở nước ngoài của thiếu phu nhân năm đó tôi đã tìm hiểu

ti rrtnn rlri'i rõ rni hỏi mr>t vài han hnr

tương đối rõ rồi, hỏi một vài bạn học và hàng xóm của cô ấy ở nước ngoài, họ đều nói cô ấy chưa từng có bạn trai, càng chưa từng có thai".

Nam Cung Thiên Ân gật dầu, trợ lý Nhan nói tiếp: "Hay là tôi đi điều tra thêm chỗ khác...".

"Không cần đâu", Nam Cung Thiên Ân ngắt lời.

"Không cần? Tại sao?", trợ lý Nhan kinh ngạc.

"Đứa bé không phải con cô ấy".

"Sao đột nhiên Thiên Ân thiếu gia lại chắc chắn vậy?".

"Bởi vì tôi đã gặp mẹ của đứa bé

"Vậy... tại sao anh đột nhiên lại quả quyết cô ấy là mẹ ruột của Tiếu Vãn Nhiên chứ?".

Nam Cung Thiên Ân im lặng vài giây rồi nói: "Bởi vì Tiếu Vãn Nhiên trông cực kỳ giống mẹ của cô bé, chắc chắn là mẹ đẻ". Nhớ đến người phụ nữ có gương mặt quen thuộc đó, trong lòng Nam Cung Thiên Ân bỗng có một cảm giác kỳ lạ.

Sau khi Bạch Tinh Nhiên qua đời, trái tim anh cũng chết theo, hơn hai năm nay anh chưa từng có cảm giác với một người khác giới nào, đến nhìn còn chẳng buồn nhìn. Duy chí có lần này, người phụ nữ đột nhiên từ nước ngoài về này!

Trợ lý Nhan thở phào, cười: "Xem ra thật sự chí là người giống người,

không liên quan gì đến thiếu phu nhân, Thiên Ân thiếu gia anh có thể yên tâm rồi .

"ừ', Nam Cung Thiên Ân gật dầu.

Chu Chu ngủ một giấc dậy, đi ra ban công thì thấy lão phu nhân đang ở trong vườn hoa uống trà chiều.

Cô ta cắn môi, quay người vào trong phòng thay quần áo, rồi lại mở ngăn kéo ra lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út xong, mới cất bước đi xuống nhà.

Đại khái là vì năm đó cô ta ích kỳ rời bỏ Nam Cung Thiên Ân, lão phu nhân vẫn luôn không có mấy thiện cảm với cô ta. Hai năm nay cô ta vì đế có được sự yêu mến của lão phu nhân, vẫn luôn nghĩ đủ mọi cách đế lấy lòng bà ta, cũng may hiệu quả khá tốt, thái độ của lão phu nhân đối với cô ta đã có chuyển biến rõ rệt.

"Bà nội, bà ngủ trưa dậy rồi ạ?", cô ta tươi cười đi đến bên cạnh lão phu nhân ngồi xuống, sau khi rót đầy chén trà cho lão phu nhân, lại rót cho mình một chén trà hoa dưỡng sinh.

Lão phu nhân 'ừ' một tiếng, nhìn cô ta: ''Sao trông mặt cứ u ám thế kia? Ngủ không ngon à?".

Chu Chu đưa tay lên xoa mặt, lắc đầu: "Không ạ, cháu mới ngủ dậy".

"Cãi nhau với Thiên Ân à?", lão phu nhân lại hỏi.

Chu Chu vẫn lắc đầu: "Không ạ, Thiên Ân căn bản sẽ không cãi nhau với cháu".

Cô ta và Nam Cung Thiên Ân yên ắng tới mức đến cả cơ hội để cãi nhau cũng không có, nghĩ đến lại cảm thấy thất bại.

Chương 482: Tình cờ gặp gỡ (2)

Lão phu nhân hít nhẹ một hơi, cầm lấy bánh trong đĩa lên cắn một miếng rồi nói:

"Tính khí của Thiên Ân... bà cũng không hiếu, bà thậm chí còn không hiếu tại sao nó lại thích cái đứa lừa đảo Bạch Tinh Nhiên đó đến thế, càng không nhìn ra Bạch Tinh Nhiên đó có chỗ nào hấp dẫn người khác".

"Chắc là vẻ đẹp nằm trong con mắt kẻ si tình ạ", Chu Chu cười bất lực.

"Tình cảm đều phải từ từ bồi đắp, ban đầu nó cũng không thích Bạch Tinh Nhiên, sau đó từ từ mới thích", lão phu nhân nói:

"Cháu phải kiên nhẫn từ từ chờ đợi nó, giống như Bạch Tinh Nhiên năm đó chời đợi nó quên đi cháu vậy".

"Bà nội, cháu biết mà, cháu sẽ từ từ đợi, bất kế là bao lâu"

Chu Chu cầm chén trà lên từ từ uống, ngụm này đến ngụm khác, trong lòng ngập ngừng không biết nên nói với lão phu nhân câu tiếp theo như thế nào.

Một lúc sau, cô ta đặt chén xuống bàn, nhìn lão phu nhân thận trọng hỏi: "Bà nội, bà có muốn bế chắt không ạ?".

Lão phu nhân đang uống trà liền ngước mắt lên nhìn cô ta, Chu Chu vội nói:

"Cháu đang nghĩ, tranh thủ cháu và Thiên Ân còn trẻ thì sinh sớm một chút, sau này có tuổi rồi sẽ không dễ sinh nữa".

1628412644329.png "Vậy... phải đợi đến bao giòi?", Chu Chu cười nịnh: ''Bà nội, cháu thích trẻ con, cho nên...".

"Đợi bệnh của Thiên Ân khỏi hẳn đã, cũng chính là lúc không bị phát bệnh nữa là được", lão phu nhân nói: "Cháu thấy Thiên Ân đã ít phát bệnh đi nhiều rồi, kiên nhẫn đợi thêm đi, đợi bệnh của nó khỏi rồi không cần cháu nói, bà cũng sẽ bắt nó nhanh chóng sinh cho bà một đứa chắt".

Lão phu nhân nói xong liền cười, vừa cười vừa cúi đầu uống trà.

Lão phu nhân nói như vậy, Chu Chu cũng hết cách, chỉ đành từ bỏ việc lợi dụng bà ta đế hoàn thành tâm nguyện của mình.

Nếu như lão phu nhân có lòng muốn bế chắt, còn có thế ra mặt thúc giục Nam Cung Thiên Ân, giục anh mau chóng sinh một đứa. Như vậy thì Nam Cung Thiên Ân không muốn động vào cô ta cũng không được.

ở trong vườn hoa với lão phu nhân một lúc, Chu Chu bèn đứng dậy về phòng.

Nhìn bóng lưng cô ta rời đi xong, lão phu nhân mới cười lạnh một tiếng: "Oắt con, định giở trò trước mặt tôi à, còn non lắm".

Chị Hà mỉm cười cúi người rót

cho bà ta chén trà nói: "Lão phu nhân, cháu thấy bệnh của đại thiếu gia đã đỡ không ít, cũng là nhờ công lao của thiếu phu nhân mới này, biết đâu qua ba năm bệnh của đại thiếu gia lại khỏi hoàn toàn, việc của Tịnh phu nhân cũng không cần lo nữa".

"Hi vọng là vậy", lão phu nhân khẽ thở dài một tiếng.

Chị Hà lại nói: "Vậy nên sao bà không cho cô ấy cơ hội sinh một đứa? Cô ấy nói cũng đúng, tuổi của cô ấy và Thiên Ân thiếu gia cũng lớn rồi, còn không sinh sau này không dễ sinh đâu".

"Vậy lỡ như chuyện của Tịnh phu nhân không thoát được thì sao?", lão phu nhân hỏi ngược lại.

"ừm... việc này...", chị Hà lắc đầu: "Việc này thật khó nói".

"Vậy nên, đã qua hai năm rồi, chờ thêm một năm nữa cũng không sao, đợi đến khi chuyện của Tịnh phu nhân hoàn toàn qua đi rồi hẵng quyết định có cho nó cơ hội sinh không".

"Vâng, lão phu nhân nói đúng, dù sao thời gian một năm cũng không dài".

Lão phu nhân trầm tư một lúc, lại cười lạnh một tiếng: "Xét về gia đình, về trình độ học vấn của nó, tôi thấy còn chẳng bằng Bạch Tinh Nhiên, tôi chẳng muốn đế nó sinh".

"Ai bảo cô ấy là tình nhân định mệnh của đại thiếu gia chứ?", chị Hà cười an ủi: "Lão phu nhân hãy mở

lòng chút, bỏ qua những nhân tố bên ngoài không tốt đó của cô ấy đi".

Trên ban công tầng hai, Chu Chu nghe thấy tiếng hai người nói chuyện, hàm răng cắn chặt vào môi.

Cô ta nghe không hiếu cái gì mà Tịnh phu nhân, nhưng câu cuối cùng đó của lão phu nhân lại khiến trong lòng cô ta cực kỳ khó chịu, nói cô ta không bằng cả Bạch Tinh Nhiên ư? Điểm này cô ta tuyệt đối không tán thành. Ngặt một nỗi là... cho dù không chấp nhận thì sao chứ? Cô ta làm gì được lão phu nhân đây?

Cô ta tức tối quay người chuấn bị vào phòng, bị Phác Luyến Dao không biết xuất hiện ở sau lưng từ khi nào làm cho giật mình.

Cô ta ngây ra một lúc, vỗ vào ngực nói: "Luyến Dao, cô làm tôi hết cả hồn".

"Xem ra lá gan của cô cũng nhỏ quá". Phác Luyến Dao cười bước đến gần cô ta hơn, sau đó nhìn ra hướng vườn hoa bên ngoài một cái, tốt bụng an ủi: "Lời của bà nội cô đừng đế trong lòng, bà ấy là như vậy, rất khó chấp nhận ai".

Hóa ra cô ta cũng nghe thấy, Chu Chu bất lực thở dài, nói: "Tôi biết, chí là hai năm rồi, bà ấy vẫn không thích tôi, thậm chí còn cảm thấy tôi không có tư cách sinh con cho nhà Nam Cung, việc này thật sự quá tổn thương lòng tự trọng của tôi".

"Nhịn đi, năm đó Bạch Tinh Nhiên ở trong nhà này cũng không dễ sống

đâu, thậm chí còn bị bà nội hắt hủi hơn cả cô".

"Không, cô ta không giống tôi, cô ta được đại thiếu gia yêu chiều".

"Cũng đúng...", Phác Luyến Dao thở dài cảm thán: "Có đại thiếu gia yêu chiều, cho dù là bà nội ngày nào cũng đánh cũng mắng cô ta, tôi thấy cô ta vẫn sống rất hạnh phúc, cho nên, lấy lòng bà nội chỉ là thứ yếu, cô phải giành được tình yêu của đại thiếu gia cơ".

Chu Chu gật đầu, những điều này cô ta đều biết, chỉ là trái tim của Nam Cung Thiên Ân cứ như đã bị cất trong tảng băng nghìn năm vậy, cô ta căn bản không thế sưởi ấm cho anh, không thể thay đổi anh được!

Cô ta cười chua xót, ánh mắt nhìn Phác Luyến Dao dần xen lẫn sự ngưỡng mộ: "Luyến Dao, tôi thật sự rất ngưỡng mộ cô, bất kể là bao nhiêu năm trôi qua, bất kế cô trở nên như thế nào, tình cảm mà Thấm Khác dành cho cô vẫn không hề thay đổi. Có lúc tôi nghĩ, giả sử cô cũng bỏ đi sáu năm, liệu Thấm Khác có thay lòng, yêu người phụ nữ khác giống đại thiếu gia không?".

"Việc này... thật sự rất khó nói", Phác Luyến Dao cười: "Dù sao tính đến giờ, Thấm Khác cũng không có dấu hiệu thay lòng, còn không biết sau này như thế nào".

"Anh ấy nhất định là không, không phải người đàn ông nào cũng vô tình như đại thiếu gia đâu", Chu Chu bước tới đặt lên xe lăn của cô ta: "Đi thôi, đến giờ ăn cơm rồi".

"Xem ra cô rất có ý kiến với đại thiếu gia nhí".

Chu Chu cười bất lực, có ý kiến thì sao chứ, Nam Cung Thiên Ân căn bản chẳng hề đế tâm đến cảm nhận của cô ta!

Hai người cùng nhau đi xuống tầng một, vừa hay gặp Nam Cung Thiên Ân đi từ ngoài vào.

Chu Chu vui mừng gọi một tiếng: "Thiên Ân, sao hôm nay anh về sớm thế?".

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta khẽ tươi cười, ánh nắng bên ngoài hắt lên gương mặt, làm sáng lên dung mạo của cô ta. Anh đột nhiên nhớ đến bức tranh đó, cô bé tên là Kiều Vãn Nhiên.

Thế mà có lúc anh đã nghĩ Chu Chu giấu anh sinh con ở nước ngoài, xem ra anh thật sự đã hiếu nhầm cô ta, Chu Chu ở trước mắt nhìn thế nào cũng không giống một người phụ nữ đã từng sinh con!

Chắc là vì trong lòng áy náy, gương mặt anh đã bớt đi sự xa cách thường ngày, gật đầu với cô ta nói: "Hôm nay công ty ít việc".

"Anh họ, xem ra hai người có thần giao cách cảm rồi", Phác Luyến Dao cười khanh khách nói: "Ban nãy chị dâu họ còn kế khổ với em là anh họ không quan tâm đến chị ấy, còn hỏi em nếu như là em bỏ đi sáu năm, thì Thấm Khác liệu có yêu người khác giống anh họ không, em nghĩ... câu này nên hỏi Thấm Khác mới đúng".

"Luyến Dao...", chu chu vừa khẽ gọi vừa lấy tay đấy nhẹ vai cô ta.

Nam Cung Thiên Ân nhìn chu chu một cái, không nói gì.

Chương 483: Tình cờ gặp gỡ (3)

Bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một âm thanh: "Em yêu, việc này còn phải hỏi sao? Có phải em chưa từng bỏ đi bao giờ đâu".

Ngay sau đó là Thấm Khác đi vào, tươi cười đến trước mặt Phác Luyến Dao, nghiêng người hôn lên trán cô ta mắng yêu: "Cái đồ không có lương tâm".

Phác Luyến Dao không phục phản bác: "Lúc đó em còn trẻ, hơn nữa mới đi có ba năm, đâu có giống nhau".

"Ba năm đã là lâu rồi đấy biết không? Đủ để anh yêu thêm mấy cô rồi đấy", Thấm Khác lấy trong túi ra

hai vé xem phim: "Xem đây là cái gì?".

"Phim bom tấn mới của Hollywood?".

"Chính xác", Thấm Khác vỗ hai tấm vé đó vào trán Chu Chu: "Còn chê em không đủ thương cô ấy ư? Em thấy em sắp chiều hư cô ấy rồi đấy".

"Nhưng... hôm nay em làm ca tối mà", Phác Luyến Dao cạn lời ngán ngấm: "Em đi làm ca nào anh còn không biết, vậy mà nói là thương em?".

"Cái gì? Hôm nay em làm ca tối à?".

"Đổi ca rồi, sáng em chả nói với anh rồi là gì?", Phác Luyến Dao oán trách.

"Nói rồi á?", Thẩm Khác vẻ mặt bất lực, liền nói: "Không sao, chí là hai tấm vé thôi mà, mai lại mua hai vé khác là được".

"Nhưng bộ phim này rất ăn khách, giờ chiếu và chỗ ngồi đẹp thế này bỏ đi phí lắm", Phác Luyến Dao nhìn vé xem phim trong tay cậu ta, rồi đưa nó cho Chu Chu nói: "Chị dâu họ, chẳng phải chị cũng thích thể loại phim nước ngoài này sao? cho chị đi xem đấy".

"Chị? Chị có ai đi cùng đâu", Chu Chu tỏ vẻ đáng thương.

"Bảo anh họ đưa chị đi, vừa hay hôm nay anh họ về sớm".

Chu Chu nhìn Nam Cung Thiên Ân, trên mặt vẫn tỏ vẻ tội nghiệp hỏi:

"Thiên Ân, anh có thời gian đi cùng em không?".

Trước đây không phải cô ta chưa từng rủ Nam Cung Thiên Ân đi xem phim cùng cô ta, thậm chí còn cầm sẵn vé chạy đi rủ anh, nhưng lần nào anh cũng lấy lí do bận công việc để từ chối. Cô ta cho rằng lần này Nam Cung Thiên Ân nhất định cũng sẽ từ chối, sẽ bảo Tiểu Nguyên đi cùng cô ta, không ngờ anh lại im lặng một lúc rồi gật dầu: "Được".

Chu Chu thấy anh đồng ý, liền vui mừng ra mặt: "Thật không? Anhsẽ đi xem phim với em thật chứ?".

"Chẳng phải đã nói rồi sao, hôm nay công việc không bận lắm".

"Tốt quá", Chu Chu cảm kích nhìn Phác Luyến Dao, Phác Luyến Dao cũng nháy mắt cười với cô ta.

Ăn cơm tối xong, Nam Cung Thiên Ân quả thật đã ra ngoài xem phim với cô ta, sự bất thường của anh khiến cả lão phu nhân cũng cảm thấy kỳ lạ.

Trên đường đi, Nam Cung Thiên Ân mặc dù không nói gì, nhưng Chu Chu vẫn cảm nhận được rõ rệt sự thay đổi nhỏ của anh, cô ta vô cùng vui sướng, không giấu nổi nụ cười, cả đường đi thi thoảng lại nghĩ ra chuyện đế nói với anh.

Sau khi đỗ xe trong hầm đế xe của trung tâm thương mại, hai người cùng đi lên rạp chiếu phim ở tầng trên cùng.

Ở khu quần áo trẻ con trên tầng ba, Bạch Tinh Nhiên đang dắt Tiếu Vãn Nhiên đi lòng vòng tìm mua quần tất trắng để mặc biểu diễn cho ngày tết thiếu nhi, mãi mới tìm được một chỗ có hàng.

Cô nhìn chiếc quần tất trong tay nói: "Hình như có vẻ hơi bé, còn kiểu khác không?".

Nhân viên bán hàng nhìn Tiếu Vãn Nhiên một vòng, cười nói: "Đây là chiếc cuối cùng rồi, bởi vì tầm này năm nào cũng có nhiều trẻ em đi biếu diễn, phụ huynh nào cũng tìm mua quần tất trắng, nên bây giờ đều bán hết rồi".

Cô ấy cầm chiếc quần tất ướm lên chân của Tiếu Vãn Nhiên một hồi: "Bạn này cũng là mặc đế biếu diễn

đúng không? Chiếc quần này co giãn tốt, hơn nữa cũng là mặc một lần, cố gắng mặc một hôm đi vậy".

Nhà khác không còn nữa, Bạch Tinh Nhiên cũng chí có thế lấy chiếc này.

Cô mua quần tất xong, liền đưa Tiếu Vãn Nhiên về nhà, lúc đi xuống hầm đế xe phát hiện ra xe ở đây hơi khó lấy ra, bèn vẫy tay gọi một viên bảo vệ đang trực tới giúp đỡ.

Cậu bảo vệ vừa giơ tay ra hiệu vừa lên tiếng chỉ đạo: ''Đánh tay lái về bên trái một chút, sang trái thêm chút

Bạch Tinh Nhiên dừng xe nhìn trái nhìn phải, không chắc chắn lắm hỏi: "Sang trái thêm một chút có thế ra không? Sao tôi cứ có cảm giác không được nhỉ?".

"Ra được, chị yên tâm đi", cậu ta gật đầu nói.

Bạch Tinh Nhiên nhả phanh xe, từ từ lách ra ngoài theo sự chí dẫn của cậu ta, mặc dù cô đã rất cẩn thận, nhưng vẫn không may quệt vào chiếc xe màu đen bên cạnh. Hai xe va vào nhau rồi, cậu bảo vệ mới bắt đầu hô: "Dừng! Mau dừng lại!".

Bạch Tinh Nhiên sợ hãi một lúc, lo lắng xuống xe xem tình hình.

Chết rồi! Quệt cho xe sang nhà người ta một vệt dài mấy chục centimet rồi.

Cô cạn lời ngấng dầu lên nhìn cậu bảo vệ trách móc: "Cậu có biết chỉ dẫn không vậy!".

Cậu bảo vệ cũng sợ đến ngây ngốc, vội xin lỗi: "Xin lỗi, em cứ nghĩ như vậy có thế ra được, thật sự xin lỗi...".

"Cậu biết lái không?".

"Không ạ, mới đăng ký thi lấy bằng thôi", cậu bảo vệ lo lắng đáp.

Bạch Tinh Nhiên cạn lời rồi, thế mà cô lại gọi một người không cả biết lái xe đến đế chí dẫn cô cách đánh xe ra!

Nhìn chiếc xe sang giá tiền cả trăm triệu tệ ở bên cạnh, cô thầm tính giá trong dầu, đúng là gặp ma rồi!

"Vậy giờ phải làm sao? Tính cho cậu hay tính cho tôi đây?", cô hỏi cậu kia.

Cũng không thể cứ thế lái xe đi được, đừng nói là trong đây có camera giám sát, cho dù là không có cô cũng sẽ không đành lòng bỏ đi.

Bị cô hỏi như thế, cậu ta vô cùng sợ hãi, liền nói: "Chị, năm nay em mới bắt đầu đi làm, không đền nổi, em thấy chị cũng là người có tiền, hay là...", mặt của cậu ta đỏ ửng lên: "Hay là chị báo với bên bảo hiếm, rồi tự mình bù thêm một ít đi".

Bạch Tinh Nhiên thấy cậu ta lo lắng đến nỗi đỏ cả mặt cũng không dám mong cậu ta sẽ dền bù, gặp phải chuyện như thế này chí có thế xem như mình đen đủi, chán nản nói:

"Thôi, mau tìm chủ xe tới giải quyết đi".

"Vâng, em đi tìm ngay", cậu nhóc mau chóng lấy bộ đàm ra gọi lên văn phòng.

Bạch Tinh Nhiên quay lại xe bế Tiếu Vãn Nhiên xuống, Tiếu Vãn Nhiên không hiếu chuyện gì thắc mắc hỏi: "Mẹ sao thế? Chẳng phải chúng ta chuẩn bị đi về sao?".

"Mẹ không cấn thận làm xước xe của người ta, phải đợi một lúc nữa mới về được".

Tiếu Vãn Nhiên nhìn hai chiếc xe đang chạm vào nhau, chí vào Bạch Tinh Nhiên đắc ý nói: "Mẹ, mẹ làm việc không chịu đế tâm".

"Được rồi, đừng có lấy câu mẹ dạy con ra đế nói mẹ, mẹ là bị người ta hại", Bạch Tinh Nhiên véo đôi má nhỏ của cô bé nói.

Vé của Nam Cung Thiên Ân và Chu Chu phải hai mươi phút nữa mới đến giờ chiếu, Chu Chu đưa cây kem cô ta mua đến bên miệng của anh tươi cười nói: "Vị vani đó, ngon lắm, anh có muốn thử không?".

"Không cần đâu, anh không thích ăn đồ lạnh", Nam Cung Thiên Ân nói.

"Thật không thế hiếu nổi sao lại có người không thích ăn kem", Chu Chu mím cười rụt cây kem lại tự mình ăn.

Lúc này, trên loa phát ra một đoạn thông báo tìm chủ xe, sau khi phát

xong hai lần, Chu Chu thắc mắc nhìn Nam Cung Thiên Ân: "Thiên Ân, biến số xe mà cô ấy đọc hình như là của anh đấy".

ở rạp chiếu phim này đông người ồn ào, lúc phát loa Nam Cung Thiên Ân không đế ý nghe, sau khi Chu Chu nói thế thì anh mới đế ý, nghe thấy kiểu xe và biến số xe nhân viên thông báo đọc quả nhiên là xe của anh.

"Anh xuống xem sao", anh nói rồi đứng dậy khỏi ghế.

"Xảy ra chuyện gì thế?".

"Chắc là chặn phải xe của ai đấy", Nam Cung Thiên Ân nói: "Em cứ ở đây chờ, anh xuống xử lý xong sẽ lên".

"Vâng, vậy anh đi nhanh nhé, chưa đến hai mươi phút nữa là đến chiếu phim rồi", chu chu nói.

Nam Cung Thiên Ân gật đầu, đứng dậy đi về phía thang máy.

***

Chương 484: Tình cờ gặp gỡ (4)

Anh xuống đến tầng hầm, từ xa đã nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên và Tiếu Vãn Nhiên, Bạch Tinh Nhiên vẫn đứng chỗ cũ đi qua đi lại, trông dáng vẻ như là rất sốt ruột. Tiếu Vãn Nhiên thì ngồi ở chỗ chiếc xe bị xước vừa lấy miệng thổi vào chỗ xước vừa dỗ như dỗ búp bê: "Xe ngoan, mẹ không cố ý đâu, Vãn Nhiên thổi cho xe hết đau nhé".

Dáng vẻ nghiêm túc đáng yêu đó khiến người ta phải bật cười.

Nam Cung Thiên Ân giấu vẻ ngạc nhiên trên mặt đi, bước tới nói với Bạch Tinh Nhiên: "Chào".

Bạch Tinh Nhiên nghe thấy giọng

anh liền quay người lại, lúc cô thấy Nam Cung Thiên Ân, vừa nhìn đã nhận ra ngay anh chính là người lần trước đã tán tính mình ở nhà trẻ.

"Chú ơi, sao chú lại ở đây?", Tiếu Vãn Nhiên cũng nhận ra anh, tươi cười nhìn anh hỏi.

Nam Cung Thiên Ân quay người cười với cô bé: "Chú đến xem xe của chú".

"Xe của chú bị mẹ đụng phải, nhưng mẹ cháu không cố ý đâu".

Bạch Tinh Nhiên ngại ngùng không biết nên giải thích với anh thế nào, ngược lại là Tiếu Vãn Nhiên đã thay cô nói ra vấn đề.

Cậu nhóc gây họa vừa thấy bọn họ là người quen, liền gượng cười thành tiếng: "Hóa ra anh chị biết nhau, thế thì dễ xử lý rồi, anh ơi, anh xem xe nên giải quyết thế nào?", cậu ta quay sang Nam Cung Thiên Ân, vẻ áy náy hỏi: "ơ... ban nãy chị này lùi xe ra không cấn thận quệt vào xe của anh".

Nam Cung Thiên Ân nhìn chiếc xe, rồi lại nhìn Bạch Tinh Nhiên.

Bạch Tinh Nhiên cúi đầu nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý".

"Có bằng lái không?", Nam Cung Thiên Ân bình thản hỏi.

"Có", Bạch Tinh Nhiên vội đưa bằng lái của mình ra.

Nam Cung Thiên Ân nhận cầm bằng lái lên xem, vừa nhìn vừa nói nhỏ: "Y Lâm?".

"Vâng".

Chiếc xe đắt thế này, vốn tưởng Nam Cung Thiên Ân xe xót ruột lắm, sẽ mắng cô, không ngờ anh còn chẳng buồn xem cả vết xước trên xe, thậm chí còn dùng giọng ôn hòa nói: "chí là quệt phải thôi mà, không cần phải lo".

Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc ngấng đầu lên, nhìn anh ngượng ngùng nói: "Anh... không mắng tôi à?".

"Mắng cô có tác dụng gì không?", Nam Cung Thiên Ân cau mày, rồi đưa bằng lái lại cho cô.

"Vậy anh đi sửa đi, cần đền bao nhiêu tiền thì liên hệ với tôi".

"Không cần đâu, tôi báo bảo hiếm là được rồi".

"Thật là ngại quá".

"Nếu như cô cảm thấy ngại, thì có thể đền con gái cô cho tôi là được".

"Hả?", Bạch Tinh Nhiên đo luôn.

"Không được đâu!", Tiếu Vãn Nhiên vừa nghe thấy đền mình cho anh, lập tức chạy ra sau lưng Bạch Tinh Nhiên ôm chặt lẩy chân cô, rồi thò cái đầu ra hoảng sợ nhìn Nam Cung Thiên Ân.

Nam Cung Thiên Ân không nhịn được mà cười, nói với cô bé: "Đùa thôi, bạn nhỏ không phải lo lắng thế".

Nghe anh nói như thế, Tiểu Vãn Nhiên mới thở dài, đi ra khỏi sau lưng Bạch Tinh Nhiên, còn không quên tặng cho Nam Cung Thiên Ân mấy chữ: "Chú xấu xa".

Chu Chu từ rạp chiếu phim đi theo xuống, từ xa đã nhìn thấy Nam Cung Thiên Ân đang cười vui vẻ, cô ta không khỏi ngạc nhiên.

Nếu như cô ta nhớ không nhầm, từ sau tai nạn xe của Bạch Tinh Nhiên anh chưa từng cười, một lần cũng không. Tối nay lại cười vui vẻ như vậy với một đám người lạ? Rốt cuộc là chuyện gì mà vui vậy? Cô ta đột nhiên hiếu kỳ đi tới chỗ bọn họ.

Nam Cung Thiên Ân không cười nữa, nói với Bạch Tinh Nhiên: "Bỏ đi, lần trước tôi va phải Vãn Nhiên một

lần, hôm nay cô va phải xe tôi, chúng ta hòa".

Bạch Tinh Nhiên bỗng kinh ngạc, nhìn Tiếu Vãn Nhiên bên cạnh một cái, rồi nhìn anh hỏi: "Sao anh biết con gái tôi tên là Vãn Nhiên?".

Cô và anh hình như mới gặp nhau hai lần, hai lần đều không nói cho anh biết tên của Vãn Nhiên, anh sao lại biết chứ?

Biểu cảm trên mặt Nam Cung Thiên Ân cứng đờ, nhanh chóng ánh lên vẻ không tự nhiên nhìn Tiếu Vãn Nhiên: "Lần trước chính Vãn Nhiên nói cho tôi biết".

Anh đương nhiên không thế thừa nhận chuyện anh từng âm thầm điều tra Tiếu Vãn Nhiên đươc.

"Cháu không có...".

"Cháu có, là cháu quên thôi".

''Không có thật mà!", Tiếu Vãn Nhiên lo lắng, mẹ đã dặn không được nói cho người lạ tên của mình, cô bé đâu có không nghe lời! Cô bé vội vàng nói với Bạch Tinh Nhiên: "Mẹ, con thật sự không nói, mẹ không được phạt con đứng góc tường".

Bạch Tinh Nhiên nghiêng người nói với cô bé, giọng nghiêm túc: "Không nghe lời, nói dối, mẹ sẽ ghi sổ".

"Đừng mà! Chú là đồ lừa gạt, là đồ xấu xa!", Tiếu Vãn Nhiên không vui chỉ vào Nam Cung Thiên Ân kêu ầm lên.

"Vãn Nhiên!", Bạch Tinh Nhiên gằn giọng mắng.

Tiếu Vãn Nhiên chạy đến chỗ cửa xe kêu gào.

Trong suy nghĩ của Bạch Tinh Nhiên, ngoài việc Tiếu Vãn Nhiên tự nói ra thì còn ai nữa? Dù sao cô cũng không nói.

Nam Cung Thiên Ân đang định giải thích, thì lối vào đằng trước đột nhiên có một chiếc xe đi tới, chiếc xe lao nhanh về phía bọn họ.

"Cấn thận!", Nam Cung Thiên Ân nhanh tay nhanh mắt túm lấy Bạch Tinh Nhiên đang đứng giữa đường đi kéo lùi về sau một bước lớn, Bạch Tinh Nhiên hoàn toàn không ý thức được nguy hiếm, lúc bị anh dùng lực kéo thì trượt chân, hét lên rồi ngã vào lòng anh.

Nam Cung Thiên Ân thuận thế đỡ lấy người cô, chính vào giây phút cơ thế hai người chạm vào nhau, cả hai đều dấy lên một cảm giác lạ thường, vậy mà lại cảm nhận được một hơi thở quen thuộc từ phía đối phương.

Bạch Tinh Nhiên áp nửa bên mặt vào ngực anh, có thế cảm nhận rất rõ hơi thở của anh, hơi thở đặc trưng nhưng lại có phần quen thuộc, cứ như trước đây đã từng ngửi được. Đây rõ ràng là mùi hương của đàn ông, sao cô có thế ngửi rồi được? Hai năm nay cô ngoài Kiều Phong ra, trước giờ chưa từng tiếp xúc gần với người đàn ông nào khác.

Lần dầu tiên gặp anh đã có cảm giác kỳ lạ với anh, lúc đó cô cho rằng mình cảm nhận sai, không ngờ lần thứ hai gặp mặt, cảm giác quen thuộc này lại càng mãnh liệt hơn.

Cảm giác này... Nam Cung Thiên Ân đâu phải là không có? cả anh và cô đều ngây ra, tứ chi mất đi năng lực tự chủ, hai người như đóng băng tại chỗ.

Mãi đến khi Chu Chu đứng cách đó không xa không nhìn được nữa, mới bước đến cười nói: "Thiên Ân, sao thế? Xảy ra chuyện gì vậy? Phim chiếu rồi".

Lúc này hai người đang thất thần mới hoàn hồn lại, Bạch Tinh Nhiên vội vàng đứng thẳng người, nhưng chân bị đau, cô lại lần nữa ngã vào lòng Nam Cung Thiên Ân.

"Cô không sao chứ?", Nam Cung Thiên Ân nhìn cô hỏi.

"Tôi không sao", Bạch Tinh Nhiên cắn răng, cố nhịn cơn đau ở mắt cá chân đứng dậy khỏi lòng anh, ngại ngùng nói: ''Xin lỗi, trẹo chân rồi".

"Mẹ, mẹ không sao chứ?", Tiếu Vãn Nhiên nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên khó chịu, đi tới quan tâm hỏi han.

"Mẹ không sao, đi lại một tí là được", Bạch Tinh Nhiên cười với cô bé, khom người xuống xoa bóp chỗ đau, xoa một lúc thì đỡ dần, thế là đứng lên nhìn hai người.

"Chị này, chị không sao chứ?",

Chu Chu quan sát cô, trong mắt là lửa giận đang cố kìm nén xuống.

Cô ta chắc là tức giận quá, nên căn bản không hề đế ý được Tiếu Vãn Nhiên trông rất giống Bạch Tinh Nhiên lúc nhỏ, trên thực tế cô ta không có mấy ấn tượng với Bạch Tinh Nhiên lúc nhỏ, ấn tượng duy nhất là năm đó lúc Nam Cung Thiên Ân cầm một tấm ảnh đã ố vàng đến nhà họ Chu tìm Bạch Tinh Nhiên, cô ta đã xem bức ảnh đó. Đến giờ bao nhiêu năm qua đi rồi, cô ta đến cả hình ảnh bé gái trên bức ảnh cũng không còn nhớ rõ nữa.

Lúc này, cô ta hoàn toàn coi Bạch Tinh Nhiên giống như những phụ nữ bình thường muốn quyến rũ Nam Cung Thiên Ân mà cố ý ngã vào lòng anh, cho nên cô ta rất tức giận!

***

Chương 485:

Người vừa nãy là chồng tôi

"Tôi rất ổn, cô là....” Bạch Tinh Nhiên nhìn cô ta, rồi lại nhìn Nam Cung Thiên Ân, đoán quan hệ của hai bọn họ.

"Tôi là vợ của Thiên Ân thiếu gia”

Chu Chu dựa vào Nam Cung Thiên Ân khoác cánh tay anh, ánh mắt nhìn Bạch Tinh Nhiên rõ ràng là chứa đựng vẻ kiêu ngạo.

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, mỉm cười:

"Đoán được rồi”

sau đó thì áy náy nói:

"Thật sự rất xin lỗi, tôi làm xước xe hai người rồi, đang định bàn xem giải quyết thế nào".

"Vậy hai người thảo luận được ra kết quả chưa?”

Chu Chu ngẩng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân, phát hiện ánh mắt anh nhìn chằm chằm Bạch Tinh Nhiên không chớp, quen Nam Cung Thiên Ân lâu như vậy, nhưng cô ta chưa từng thấy anh thất lễ thế này.

Cô ta không kiềm được lại quan sát Bạch Tinh Nhiên ở trước mặt, cũng không xinh lắm mà, nhưng trông thì là kiểu trong sáng mà Nam Cung Thiên Ân thích.

Cô ta cảm thấy cơn ghen và cơn giận trong lòng mình lại bắt đầu nhen nhóm, bàn tay khoác tay Nam Cung Thiên Ân cũng siết chặt theo, lặng lẽ tuyên bố chủ quyền của mình.

"Tôi đang đợi xem ý anh đây thế nào”

Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân một cái rồi nói.

Nam Cung Thiên Ân bình tĩnh lại, khẽ lắc đầu, nghĩ bụng mình điên thật rồi, lúc nãy cảm thấy dáng vẻ của người phụ nữ này quen thuộc, mùi hương quen thuộc, giờ dần dần thế mà đến cả giọng nói cô ấy cũng cảm thấy vô cùng thân quen.

Thực sự là... điên rồi!

"Thiên Ân, em thấy hay thôi đi”

Chu Chu nhìn Nam Cung Thiên Ân nói:

"Vết xước nhỏ thế này báo bảo hiếm sửa là được, người ta chắc chắn cũng không cố ý, hơn nữa người ta còn có con nhỏ nữa".

Mặc dù trong lòng hận đến nghiến răng, nhưng ngoài mặt cô ta vẫn cười rất hiền lành, thực tế cô ta có suy tính của riêng mình.

Theo cô ta thấy chiếc xe này đừng nói là bị xước, dù là bị đâm nát bét cũng chẳng ảnh hưởng gì mấy, dù sao thì nhà Nam Cung giàu có như vậy mua lại chiếc khác lúc nào chẳng được.

1628412676676.png

"Vậy tôi cảm hơn hai người trước".

"Không cần cảm ơn, sau này lái xe cẩn thận chút là được”

Chu Chu cười nói với cô.

Bach Tinh Nhiên dắt Tiếu Vãn Nhiên:

"Con yêu, mau chào tạm biệt cô chú đi".

"Con không!”

Tiếu Vãn Nhiên nghiêng mặt đi, hiến nhiên vẫn còn giận Nam Cung Thiên Ân.

Bạch Tinh Nhiên thấy cô bé ngang bướng, xấu hổ mỉm cười với hai người, dắt cô bé lên xe.

"Thiên Ân, chúng ta cũng lên đi, phim sắp bắt đầu rồi”

Chu Chu nói với Nam Cung Thiên Ân.

Nam Cung Thiên Ân gật đầu, đi cùng cô ta về phía thang máy.

Lúc đợi thang máy, chu chu đột nhiên nói với Nam Cung Thiên Ân:

"Thiên Ân, anh đợi em một lát, em vào nhà vê sinh chút".

Nam Cung Thiên Ân đáp:

"ừ'.

Khi Chu Chu ra khỏi khu vực thang máy, nụ cười trên mặt dần được giấu đi, cô ta không đi nhà vệ sinh mà nhanh chân đi về phía lối ra bãi đỗ xe.

Lúc cô ta đến lối ra bãi đỗ xe,

Bạch Tinh Nhiên đang định trả tiền vé, nhìn thấy cô ta vẫy tay với mình, Bạch Tinh Nhiên đỗ xe lại, đấy cửa xuống xe.

"Có việc gì sao?”

cô khó hiếu quan sát chu chu đang có vẻ mặt không được tốt lắm, nghĩ bụng không phải cô ta hối hận rồi chứ?

Muốn bảo cô đền tiền sửa xe rồi à?

Chu Chu đi đến trước mặt cô, nhìn chằm chằm cô nói với vẻ măt lanh

tanh:

"Người vừa nãy là chồng tôi".

"Tôi biết mà, sao thế?”

Bạch Tinh Nhiên gật đầu, không hiếu sao đột nhiên cô ta lại nói việc này với mình.

"Sao thế?

Cô nói xem là làm sao?”

Chu Chu giơ tay lên tát ngay một cái vào mặt cô, đánh cho cô trở tay không kịp:

"Nhìn thấy đàn ông giàu có là muốn quyến rũ đúng không?

Tựa vào lòng anh ấy không muốn ra đúng không?

Đồ khốn chết tiệt, cô rốt cuộc muốn làm gì?”

Bạch Tinh Nhiên bị đánh cho đần thối mặt, Tiếu Vãn Nhiên trong xe nhìn thấy mẹ bị đánh, sốt ruột bật khóc:

"Sao cô lại đánh mẹ cháu?

Đồ xấu xa....”"Đồ con hoang câm mồm cho tao!”

Chu Chu xoay người hét với Tiếu Vãn Nhiên.

"Đồ xấu xa! Cô mới là đồ con hoang! cháu không phải....” Tiếu Vãn Nhiên lắc đầu nói, vì còn thắt dây an toàn, nên cô bé chỉ có thể sốt ruột suông ở trong xe.

Chu Chu không muốn để ý một đứa trẻ, lại quay sang Bạch Tinh Nhiên lạnh lùng cảnh cáo:

"Đồ khốn! Tôi cảnh cáo cô, tốt nhất cô tránh xa chồng tôi chút, nếu không tôi sẽ không tha cho cô!".

nguoi-vo-thu-bay-cua-tong-tai-ac-ma-23-1.jpg

"Cô....” bị chọc phải chỗ đau Chu Chu tức nghẹn.

"Tôi nói một câu cuối cùng, người đàn ông của cô tôi không có hứng thú, tạm biệt!”

Bạch Tinh Nhiên nói xong chẳng thèm nhìn Chu Chu đang tức điên lấy một cái, xoay người kéo cửa xe lên xe.

Trừng trừng nhìn xe Bạch Tinh Nhiên lái đi xa, Chu Chu mới khẽ hít một hơi, xoay người đi nhanh về phía thang máy.

Nam Cung Thiên Ân đứng trong khu vực đợi thang máy, dáng vẻ ra chiều suy nghĩ.

Chu Chu ổn định tâm trạng, nở nụ cười đi lên khoác cánh tay anh:

"Thiên Ân, bọn mình lên đi".

Nam Cung Thiên Ân gật đầu, đi vào thang máy với cô ta.

Lúc thang máy đi lên, Nam Cung Thiên Ân đột nhiên xoay đầu nhìn cô ta nói:

"Em có thấy cô bé vừa nãy rất giống em lúc nhỏ không?”

Chu Chu hơi sửng sốt, nhanh chóng nhớ lại ngoại hình của cô bé kia, cô ta thực sự không đế ý.

Cô ta cười nói:

"Hơi giống thật".

Thực ra cô ta đã không nhớ rõ lắm dáng vẻ lúc nhỏ của Bạch Tinh Nhiên nữa, xem ra hôm nào phải xem lại mới được, cô ta nghĩ thầm trong bụng.

Cô ta không bận tâm lời Nam Cung Thiên Ân nói lắm, nghĩ rằng anh có lẽ chí nói đại vậy thôi, nên trá lời cũng khá tùy tiện.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô ta, không ngờ cô ta lại không bận tâm việc thế này như vậy.

Xem ra người vẫn luôn khắc ghi chuyện này trong lòng chỉ có mình anh, người khác đều cảm thấy mặt giống nhau chẳng phải việc gì kì lạ.

Sau khi về nhà, Bạch Tinh Nhiên đỗ xe trong sân, rồi lại lật gương trên nóc xe xuống, quan sát mặt trái đang đau âm ỷ của mình.

Cũng may có vẻ không có dấu tay quá rõ ràng.

Tiếu Vãn Nhiên quan tâm hỏi:

"Mẹ ơi, đau không?”

"Không đau”

Bạch Tinh Nhiên lắc đầu, sau khi đẩy lại gương về thì xoay người nhìn Tiếu Vãn Nhiên nói:

"Con yêu, đừng nói với bố biết chưa?”

"Tại sao ạ?

Người phụ nữ đó đáng ghét thế mà!".

"Vì mẹ không muốn bố lo”

Bạch Tinh Nhiên giơ tay xoa đầu Tiếu Vãn Nhiên:

"Còn cả cái cô đáng ghét đó nữa, thực ra chỉ là hiếu nhầm thôi, mẹ đã mắng lại cô ta, cũng tha thứ cho cô ta rồi.

con cũng tha thứ cho cô ta được không?”

Tiếu Vãn Nhiên gật đầu.

Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, lại nói:

"Còn cả việc chú đó biết tên con, vừa nãy mẹ nghĩ một lúc, hình như lúc đó mẹ đã gọi tên của Vãn Nhiên, nên chú mới biết.

Xin lỗi con, mẹ trách nhầm con rồi".

Chương 486: Điều tra cô ấy

Vừa nãy lúc ở trên đường cô nhớ lại quá trình khi ấy, cô nhớ mình nghe thấy Tiếu Vãn Nhiên bị xe đâm thì ngay lập tức nhìn Đông ngó Tây tìm kiếm bóng dáng cô bé, cuối cùng khi nhìn thấy cô bé ngồi dưới đất trong lúc cấp bách đã gọi tên cô bé, cô nhớ là vậy!

"Vậy sao cái chú lừa đảo đó lại nói là con nói cho chú ấy?”

Tiếu Vãn Nhiên vẫn còn rất giận.

"ừm....”

Điều này Bạch Tinh Nhiên cũng rất khó hiếu:

"Chắc chú ấy quên mất, lúc đó tình hình khẩn cấp vậy mã .

Trong lúc hai người đang nói chuyện thì Kiều Phong nghe thấy

tiếng xe đã tự đẩy xe lăn đi từ trong nhà ra.

"Bố ra rồi, chúng ta mau xuống xe đi", Bạch Tinh Nhiên đấy cửa xuống xe, sau đó bế Tiếu Vãn Nhiên ra khỏi ghế an toàn phía sau.

"Bố ơi....”

Tiếu Vãn Nhiên vui vẻ chạy về phía Kiều Phong.

Kiều Phong cười ôm cô bé vào lòng hỏi:

"Mua được tất trắng chưa?”

"Mua được rồi, tìm lâu lắm mới mua được".

"Thế à? Thảo nào mãi mới về".

"Nhân viên bán hàng nói dạo này nhiều phụ huynh đang tìm tất trắng đi khi múa, cho nên khá khó tìm", Bạch

Tinh Nhiên lấy đồ mua được từ trong xe ra, đi về phía hai bố con.

Lúc cả nhà đang định vào nhà thì Kiều Phong tinh mắt phát hiện đầu xe dính vết sơn màu đen.

Anh quan sát vết xước đó kinh ngạc hỏi:

"Xe sao thế?”

Bạch Tinh Nhiên định mai mới nói, thấy anh phát hiện thì chỉ đành nói thật:

"Vừa nãy lúc ra khỏi gara bất cấn làm xước xe người khác".

Vừa nghe thấy cô làm xước xe người ta, Kiều Phong ngay lập tức sốt ruột hỏi dồn:

"Vậy em và Tiếu Vãn Nhiên không bị thương chứ?”

"Không sao, chí va quệt chút thôi".

"Sao lại bất cẩn thế? May mà người không sao".

Bạch Tinh Nhiên hoi ngại nói:

"Gara ở đó nhỏ quá, lại gặp phải bảo vệ không đáng tin cậy, nên quệt vào xe người ta".

"Vậy người ta có gây sự với em không?”

"Không, đối phưong tốt lắm, nói là anh ta có thế báo bảo hiếm", lúc Bạch Tinh Nhiên nói lời này thì Tiếu Vãn Nhiên trợn ngược mắt, rõ ràng là rất xấu xa!

Bạch Tinh Nhiên biết trong lòng cô bé đang nghĩ gì, lén lút véo mông cô bé tỏ vẻ cảnh cáo, Tiếu Vãn Nhiên quả nhiên không bán đứng cô tiếp tục giữ im lặng.

"Ngày mai em lại đưa xe đến showroom 4S đế sửa", Bạch Tinh Nhiên đấy xe lăn của Kiều Phong đi vào nhà:

"Đi thôi, chúng ta vào nhà tắm rửa đi ngủ".

"Con muốn ngủ với bố mẹ", Tiếu Vãn Nhiên tranh thủ nói trước.

"Không được, con đã lớn rồi, phải ngủ một mình", Bạch Tinh Nhiên nói.

"ừm... người ta không thích ngủ một mình mà", Tiếu Vãn Nhiên lắc cánh tay Kiều Phong:

"Bố thương Vãn Nhiên nhất, tại sao cũng không muốn Tiếu Vãn Nhiên ngủ chung chứ?”

"Vì mẹ nói đúng đó, Tiếu Vãn Nhiên lớn rồi, phải có giường riêng rồi", Kiều Phong chí giường của Tiếu Vãn Nhiên:

"Con xem giường của Tiểu

Vãn Nhiên:

"Con xem giường của Tiểu Vãn Nhiên đẹp biết bao, giống giường của công chúa không?”

Tiếu Vãn Nhiên bĩu môi không thèm, lại lấy chiêu này ra dọa cô bé.

Khi Nam Cung Thiên Ân nói với trợ lý Nhan bảo cô ấy đi điều tra Bạch Tinh Nhiên, thì trợ lý Nhan không nhịn được tặc lưỡi.

Ông chủ nhà cô đang định bắt đầu đoạn tình cảm thứ ba trong đời sao? Có phải anh đã quên thân phận mình? Quên thân phận cô gái kia rồi không?.

"ừm... Thiên Ân thiếu gia", trợ lý Nhan xấu hổ cười, rồi nói:

"Tôi không phản đối anh tìm tình nhân ở ngoài điều tiết tâm trạng và sự nhiệt tình với cuộc sống, nhưng... anh phải tìm một người phù hợp mới được, trên đời nhiều mẫu trẻ, sao nữ xinh đẹp thế, anh chọn đại một người là....”

"Kiểu phụ nữ có thế chọn tùy tiện....”

Nam Cung Thiên Ân hờ hững nói một câu:

"Tôi không có hứng thú".

"Vậy cũng không thế tìm một người đã có chồng chứ, Thiên Ân thiếu gia... con người ta lên mẫu giáo rồi, chúng ta làm thế này có phải hơi thiếu đạo đức không?”

trợ lý Nhan không nhịn được nhắc nhở.

Nam Cung Thiên Ân cười:

"Trợ lý Nhan, tôi không đói khát đến mức đó, thực ra tôi chỉ muốn tìm hiểu cô ấy thôi".

"Nếu anh đã không muốn theo đuổi cô ấy thì sao lại muốn tìm hiểu cô ấy chứ?”

Nam Cung Thiên Ân trầm ngâm một lúc, lắc đầu:

"Tôi cũng không biết, chỉ muốn thôi, vô cùng muốn".

"Thiên Ân thiếu gia, nếu là vì mẹ con cô ấy giống Chu tiếu thư lúc nhỏ nên khiến anh hứng thú, vậy thì Chu tiếu thư bây giờ ở ngay trong lòng anh, sao anh không chịu đế ý cô ấy thêm chứ? Tâm lý của anh kiểu gì thế này?”

Tôi cũng muon Diet toi CO tarn ly gì", Nam Cung Thiên Ân cười gượng nói khẽ.

Trợ lý Nhan nói đúng, Chu Chu ở ngay trong lòng anh nhưng anh lại không có hứng thú để ý cô ta, mà lại

có hứng thú vô cùng với người phụ nữ giống Chu Chu lúc nhỏ, chẳng lẽ là vì cảm giác quen thuộc đặc biệt trên người cô ấy sao?

"Hay là....”

trợ lý Nhan to gan gợi ý:

"Người này đừng điều tra nữa, tôi tìm bác sĩ tâm lý cho anh nói chuyện?”

Nam Cung Thiên Ân ngấng dầu nhìn chằm chằm cô ấy.

Trợ lý Nhan vội áy náy nói:

"Xin lỗi, tôi không có ý gì đặc biệt hết".

"Thiên Ân thiếu gia....”

trợ lý Nhan lại ngấng dầu lên rất nhanh, nhìn chằm chằm anh dè dặt nói:

"Tôi cảm thấy người anh vẫn luôn nhớ là bé gái cứu anh lúc nhỏ, có lẽ sự nhớ nhung này chí đơn thuần là lòng biết ơn, cho nên anh mới không yêu Chu tiểu thư".

"Có lẽ thê”, Nam Cung Thiên Ân lại lặng im một lát rồi nói:

"Nhan Duyệt, nói ra có lẽ cô lại cảm thấy là tâm lý tôi biến thái, thực ra tôi có hứng thú với người phụ nữ này không chỉ vì cô ấy trông giống Chu Chu lúc nhỏ, quan trọng là... tôi cảm nhận được hương vị của Tinh Nhiên trên người cô ấy".

"Thật sao?”

Nam Cung Thiên Ân gật đầu, cười tự giễu:

"Chắc là tôi nhớ Tinh Nhiên quá nên sinh ra ảo giác, vì vậy tôi muốn làm quen với cô ấy, hiếu cô ấy, nhưng cô yên tâm, tôi sẽ không làm tổn thương cô ấy".

Nghe thấy Nam Cung Thiên Ân nói vậy, trợ lý Nhan chỉ đành gật đầu:

"Vậy được, tôi sẽ đi điều tra, nhưng

Thiên Ân thiếu gia....”

cô ấy ngập ngừng một lúc, nhắc nhở:

"Tôi phải nhắc trước anh, người phụ nữ này có gia đình, có con, anh đừng có thật lòng với cô ấy, nếu không thì anh sẽ lại phải tổn thương lần nữa".

Nam Cung Thiên Ân gật dầu:

"Yên tâm, tôi sẽ chú ý".

Mặc dù ngoài miệng đòng ý, nhưng trong lòng lại hơi bất an.

Anh cảm thấy mình cứ như một đứa trẻ thích nghịch lửa, rõ ràng biết lửa rất nguy hiếm, nhưng lại không nhịn được mà sốt sắng muốn thử.

Anh đẩy một tờ A4 trên bàn đến trước mặt trợ lý Nhan rồi nói:

"Đây là tên và số chứng minh thư của cô ấy".

Trợ lý Nhan cầm tờ giấy A4 lên quan quát, sẽ sàng đọc:

"Y Lâm?”

"Đúng thế", Nam Cung Thiên Ân gật đầu.

Tối qua anh cố ý yêu cầu cô xuất trình bằng lái xe, chính là để nhìn thấy tên thật của cô, đồng thời dùng trí nhớ siêu tốt của anh ghi nhớ số chứng minh thư của cô.

"Được, tôi đi làm ngay", trợ lý Nhan nói xong thì xoay người đi ra.

Kiều Phong có nhà hàng Tây của riêng mình cần kinh doanh, Tiếu Vãn Nhiên đi học, Bạch Tinh Nhiên ồ nhà không nổi cũng tìm một công việc thiết kế quần áo.

Cô thích ra ngoài làm việc, Kiều

Phong cũng rất ủng hộ, dù sao phụ nữ ở nhà lâu thì dễ đánh mất nhiệt huyết với cuộc sống, cũng dễ xa rời xã hội.

Hoặc phải nói là chỉ cần là việc Bạch Tinh Nhiên thích làm, thì anh hầu như đều không ngăn cản.

Doanh nghiệp cô làm việc không có quy mô quá lớn, nhưng gần trường mầm non Yêu Trẻ, hơn nữa tan làm sớm, khá là tiện cho cô đưa đón Tiếu Vãn Nhiên đi nhà trẻ.

Ông chủ họ Trương, là một người đàn ông trung niên nóng tính, lúc mắng chửi thì chẳng khách sáo với ai hết, nhưng lúc tốt tính thì đối xử với mọi người cũng cực tốt, tóm lại cũng coi như là môt lãnh đao khá ổn.

Chương 487: Có vẻ rất thân mật

Trong phòng làm việc của tổng giám đốc Trương lại là những tiếng nổ dữ dội, âm lượng lớn kinh khủng.

Các nhân viên ở khu vực làm việc nghe thấy ông ta nổi giận, ai cũng cúi dầu không dám nói gì.

Bạch Tinh Nhiên đứng dậy cầm cốc đến phòng trà nước rót nước lọc, nghe thấy hai cô gái phòng kinh doanh oán trách trong phòng trà nước:

"Tôi cảm thấy lần này tổng giám đốc Trương đúng là hơi quá đáng, cô cảm thấy Tập đoàn Nam Cung sẽ chấp nhận đơn hàng của công ty chúng ta sao? Trên đời này có biết bao công ty thời trang danh tiếng tranh nhau muốn hợp tác với họ,

chúng ta lấy gì để cạnh tranh với người ta chứ?”

"Đúng đó, đừng nói là chị Phương, đổi thành tổng giám đốc Trương đích thân đi chắc chắn cũng sẽ bị đuổi về thẳng thừng ấy chứ".

"Tôi nghe nói đòng phục nhân viên trong Tập đoàn Nam Cung rất tí mí, hơn nữa bao lâu nay đều là hợp tác với công ty Y Tinh, dù là hết hạn hợp đồng thì chưa chắc người ta sẽ đổi công ty thời trang khác".

Bạch Tinh Nhiên rót một cốc nước, xoay đầu nhìn hai người hỏi:

"Đơn hàng của Tập đoàn Nam Cung số lượng lớn không?”

nguoi-vo-thu-bay-cua-tong-tai-ac-ma-24-1.jpg

Sau khi tan làm, Bạch Tinh Nhiên và mọi người cùng đi xuống tầng.

Xe của Kiều Phong đã đỗ ở ven đường của cửa tòa nhà, cô nhìn đồng hồ, Tiếu Vãn Nhiên sắp tan học rồi, bước chân bất giác cũng nhanh hơn.

Cô mở cửa xe ngồi vào, sau đó nghiêng người hôn lên môi Kiều Phong một cái, cười tủm tỉm nói:

"Xin lỗi, đế anh chờ lâu rồi".

"Không có, anh cũng vừa đến", Kiều Phong xoa tóc cô, nói với chú Lưu ở ghế lái:

"Lái xe đi, chú Lưu".

Chú Lưu gật đầu, điều chỉnh vô lăng lái thẳng vào dòng xe cộ, đi về phía trường mầm non Yêu Trẻ.

Trong một chiếc Sedan màu đen phía đối diện, đôi môi mỏng của Nam Cung Thiên Ân mím chặt, biếu cảm trên mặt hơi lạnh nhạt.

Từ lúc ra khỏi tòa nhà đến khi vui vẻ lên chiếc xe màu trắng bạc, rồi thân mật hôn người đàn ông trên xe, hành động của Bạch Tinh Nhiên rơi hết vào tầm mắt anh không thiếu cái gì.

Anh không nhìn rõ mặt của người đàn ông trên xe, nhưng lại có thế cảm giác được người đó vô cùng yêu thương cô, như cô yêu người đó vậy.

Nhìn thấy hình ảnh ấm áp ấy, không biết tại sao, trong lòng anh lại nhen nhóm cảm giác không biết là ghen tị hay hâm mộ.

"Thiên Ân thiếu gia....”

trợ lý Nhan ngồi ở ghế trước nói:

"Y tiếu thư đi làm ở công ty tên là Đồng phục Vĩnh Tường ở trong đó, giám đốc kinh doanh của công ty này cũng không biết có được tin tức chúng ta định ngừng hợp tác với Y Tinh từ đâu, hôm nay còn chặn xe tôi".

"Cô ấy làm việc gì trong đó?”

Nam Cung Thiên Ân hỏi.

"Thiết kế thời trang".

"Vậy cô trả lời giám đốc kinh doanh của ho thế nào?”

"Tôi suýt nữa đã đâm phải cô ta, hết cả hồn, bảo vệ trực tiếp đuổi cô ta ra khỏi gara của Tập đoàn Nam Cung".

Nam Cung Thiên Ân gật đầu, không nói gì nữa.

Trợ lý Nhan nhìn anh trong gương chiếu hậu, dè dặt nói:

"Vừa nãy người trên xe chắc là chồng cô ấy, hai người có vẻ rất thân mật".

"Chồng cô ấy làm gì?”

"Việc này hiện vẫn chưa biết", cô ấy chí cầm tên và số chứng minh thư của Y Lâm đi điều tra thông tin cá nhân của cô, những cái khác vẫn chưa kịp điều tra.

Cô ấy nói tiếp:

"Nhưng có vẻ khá giàu có, chiếc xe vừa nãy phải mấy triệu".

Đợi một lúc không nghe thấy câu trả lời của Nam Cung Thiên Ân, nên trợ lý Nhan hỏi:

"Cần điều tra thông tin về chồng cô ấy không?”

Nam Cung Thiên Ân im lặng một lúc, lắc đầu:

"Không cần, việc này không quan trọng".

Không biết là vì không muốn điều tra hay cố tình né tránh, tóm lại anh chẳng muốn biết việc về chồng cô chút nào.

Có lẽ là trong tiềm thức anh hi vọng cô độc thân, không có ông chồng vừa gặp là đã hôn môi với cô.

Trợ lý Nhan hiếu trong lòng anh đang nghĩ gì, cũng không nhắc nhiều vê chủ đề này nữa, đối đe tài hỏi:

"Thiên Ân thiếu gia... tiếp theo anh định đi đâu?

Tôi đưa anh về nhà tổ được không?”

Nam Cung Thiên Ân khẽ hít một hơi, nói:

"Về nhà cô trước, sau đó để xe cho tôi là được".

"OK", trợ lý Nhan khởi động xe lên đường.

Bạch Tinh Nhiên và Kiều Phong cùng đến nhà trẻ đón Tiếu Vãn Nhiên tan học, Bạch Tinh Nhiên từ xa đã nghe thấy Tiếu Vãn Nhiên đang cãi nhau với bạn, nên đi nhanh tới.

Vừa vào phòng học đã thấy Tiếu Vãn Nhiên khóc mà nước mắt giàn giụa, miệng còn không phục nói:

"Bố tớ rất thương tớ".

"Nếu cậu có bô' thì tại sao chưa bao giờ thấy đến đón cậu tan học?”

một cô bé làn da ngăm đen phản bác.

"Miên Miên! Không được nói nữa, mau xin lỗi Vãn Nhiên!", cô Phương một tay bế Tiểu Vãn Nhiên, một tay kéo cô bé tên Miên Miên kia yêu cầu cô bé xin lôi.

"Con không xin lỗi", Miên Miên chống đối hất văng tay cô Phương, cứng đầu nói:

"Con có nói sai đâu! Bạn ấy vốn không có bố mà".

"Vãn Nhiên có bố, con chưa từng gặp thôi, hơn nữa dù Vãn Nhiên không có bố thật thì con cũng không thế nói người ta thế hiếu không?”

cô Phương nhẹ nhàng khuyên, bị hai đứa trẻ quậy cho toát hết cả mồ hôi.

"Có chuyện gì thế?”

Bạch Tinh Nhiên nhìn mọi người hỏi.

Nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên vào, Tiểu Vãn Nhiên ngay lập tức chạy đến ôm cô khóc nức nở.

"Sao vậy? Sao lại khóc thương tâm thế này?”

Bạch Tinh Nhiên một tay bế Tiểu Vãn Nhiên, một tay lau nước mắt trên mặt cho cô bé.

Cô Phương xoay người, áy náy ra mặt giải thích:

"Chị Kiều, là thế này, tiết mục biếu diên của Tểt thiểu nhi đã sắp xếp xong rồi, hôm nay bạn Miên Miên đột nhiên nói mình không diễn cô bé lọ lem, muốn diễn công chúa Bạch Tuyết, Tiếu Vãn Nhiên không muốn đổi với cô bé, hai đứa trẻ bắt đầu cãi nhau".

"Bạn ấy nói con không có bố, bạn ấy mới không có bố ấy", Tiếu Vãn Nhiên không vui nói.

"Này, cái con ranh này nói chuyện kiểu gì thế? Ai không có bố?”

một người phụ nữ ở bên cạnh đột nhiên đứng ra, bực dọc nói.

Bạch Tinh Nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt, chỉ nhìn làn da thôi là biết chính là mẹ của bạn nhỏ Miên Miên, cô ôm chặt Tiếu Vãn Nhiên sợ hãi đang rúc vào lòng mình, nhìn chằm chằm người phụ nữ đó nói:

"Trẻ con cãi nhau người lớn sốt ruột cái gì? Nói đúng lắm, ai không có bố? Bố của Vãn Nhiên đang đợi ở cổng kìa, con nhà chị sao có thế tùy tiện mắng người khác không có bô' chứ?”

Người phụ nữ đó bị cô chặn cho

cứng họng.

"Xin lỗi, mọi người đừng cãi nữa, đều tại tôi, không sắp xếp tốt..., cô giáo Phương cứ xin lỗi mãi.

“Vốn dĩ là lỗi của cô!", người phụ nữ đó bị Bạch Tinh Nhiên chặn cho một bụng tức, đổi sang trách cô Phương:

"Cô có ý gì? Cô thấy con tôi đen nên cố ý cho nó diễn cô bé lọ lem gì đó chứ gì? Con nhà tôi sao lại không diễn được công chúa Bạch Tuyết chứ?”

"Không phải vậy....”"Tôi nói cho cô biết, Miên Miên nhà tôi ở nhà được mọi người chiều như công chúa, là cục cưng của chúng tôi, sao đến đây lại bị cô chê chứ?”

Người phụ nữ đó dồn ép người ta, khiến cô Phương không dám nói câu nào.

Bạch Tinh Nhiên thấy cô Phương khá đáng thương, nên dắt Tiểu Vãn Nhiên đang khóc thút thít nói:

"Vãn Nhiên, sao con lại khóc?”

"Bạn ấy muốn cướp công chúa Bạch Tuyết của con, còn mắng con không có bố”, Tiếu Vãn Nhiên thút thít nói.

Chương 488: Đơn hàng

Bạch Tinh Nhiên cười xoa đầu cô bé:

"Vậy con có bố không?”

"Đương nhiên có rồi".

"Thế đúng rồi, chúng ta có phải không có bố thật đâu, sao phải sợ người ta nói, sao lại phải tức giận chứ?”

Tiếu Vãn Nhiên nhìn cô, đôi mắt to long lanh ngập nước.

Bạch Tinh Nhiên dùng giấy ăn lau nước mắt trên mặt cô bé tiếp tục nói:

"Còn nhớ mấy truyện công chúa Bạch Tuyết mấy hôm trước bố kế cho con là người thế nào không?”

"Công chúa Bạch Tuyết là kẻ tham ăn, ăn đồ của người khác".

"Đúng, công chúa Bạch Tuyết là đồ tham ăn ngu ngốc, suýt nữa thì bị kẻ xấu hạ độc chết.

Nhưng cô bé lọ lem thì khác, cô bé lọ lem kiên cường lương thiện, mặc dù lúc đầu bấn thỉu

Nhưng cô bé đã khiến bà tiên cảm động vì sự lương thiện của mình, bà tiên tặng cho cô bé giày thủy tinh và váy xinh đẹp, để cô bé trở thành cô bé xinh đẹp nhất, hạnh phúc nhất trên đời", Bạch Tinh Nhiên cười hỏi:

"Nếu là con, con sẽ thích ai?”

"Con thích cô bé lọ lem lương thiện".

"Vậy nên chúng ta nhường công chúa Bạch Tuyết cho người khác, mình diễn cô bé lọ lem được không?”

Tiếu Vãn Nhiên gật đau, cuối cùng cũng chịu:

"Vâng".

Nói xong, cô bé quay sang cô Phương ngoan ngoãn nói:

"Cô Phương ơi, con không diễn công chúa Bạch Tuyết nữa, con muốn diễn cô bé lọ lem".

"Vãn Nhiên ngoan quá, cảm ơn Vãn Nhiên", cô Phương thở phào, mỉm cười xoa đầu Tiếu Vãn Nhiên, cảm kích nói với Bạch Tinh Nhiên:

"Chị Kiều, vẫn là chị có cách, cảm ơn chị".

"Không có gì", Bạch Tinh Nhiên mỉm cười dắt tay Tiếu Vãn Nhiên, dùng mắt ra hiệu với cô bé, cô bé ngay lập tức nói với Miên Miên:

"Miên Miên, tớ nhường công chúa Bạch Tuyết cho cậu, tớ diễn cô bé lọ lem

Miên Miên hừ một tiếng, quay mặt đi.

"Giả vờ vĩ đại thật!", mẹ Miên Miên kéo Miên Miên qua:

"Đi, Miên Miên, chúng ta không diễn nữa".

1628412714901.png

"Đường Miên Miên nói con không có

bố, nên con cãi nhau với bạn ấy".

"Tại sao nói con không có bố chứ?”

"Bạn ấy nói chưa bao giờ thấy bố đến đón con tan học".

Kiều Phong đột nhiên im lặng.

Bạch Tinh Nhiên vội nói:

"Vãn Nhiên, vừa nãy chẳng phải đã nói với con sao? Có phải con không có bố thật đâu, nên không phải giận".

"Vâng", Tiếu Vãn Nhiên gật dầu trong lòng Kiều Phong.

Kiều Phong xoa dầu cô bé, trong giọng nói khó giấu được sự khổ sở:

"Xin lỗi con, tại bố không tốt, bố không thế vào trường đón con tan học".

"Bố, con không trách bố, con chỉ ghét Đường Miên Miên thôi, mọi người đều ghét bạn ấy".

"ừm, sau này chúng ta ít tiếp xúc với bạn ấy là được", Bạch Tinh Nhiên vén tóc mai cô bé.

Tiếu Vãn Nhiên gật dầu, vẫn bò trong lòng Kiều Phong.

Bạch Tinh Nhiên không phải

không cảm nhận được sự buồn bã trên mặt Kiều Phong, cô vươn tay nắm lấy tay anh ấy, mím cười với anh ấy.

Kiều Phong cảm giác được sự an ủi lặng lẽ của cô, trong lòng ngược lại càng tự trách hơn, anh trở tay nắm

chặt tay cô, hít khẽ một hơi rồi nói:

"Xin lỗi nhé, tại anh không có năng lực bảo vệ hai mẹ con em".

Nếu hai chân anh lành lặn, thì không cần lần nào cũng đợi ở cổng trường, đế người ta hiếu nhầm Tiếu Vãn Nhiên không có bố, càng sẽ không đế Bạch Tinh Nhiên và Tiếu Vãn Nhiên cứ phải chịu đựng cái nhìn kì lạ của người khác cùng anh.

"Phong, anh biết em không thích nghe lời như vậy", Bạch Tinh Nhiên ngấng dầu nhìn anh ấy một cái.

Kiều Phong gật dầu, mím cười:

"Anh biết, anh chí là thấy Vãn Nhiên tủi thân, trong lòng cũng buồn theo".

"Em cảm thấy chúng ta nên dạy Vãn Nhiên nghĩ thoáng một chút, trên đời có nhiều đứa trẻ trong gia đình đơn thân như vậy, chẳng lẽ bọn chúng phải cảm thấy tự ti sao? Không cần thiết".

"ừm, nghe thấy chưa con yêu?”

Kiều Phong vân vê thùy tai Vãn Nhiên.

Tiểu Vãn Nhiên ngoan ngoãn gật đầu:

"Con biết rồi, Điềm Điềm cũng là đứa trẻ không có bố, nhưng bạn ấy sống rất vui vẻ".

"Đúng thế, con nghĩ được vậy là đúng rồi", Bạch Tinh Nhiên cười tủm tím khen ngợi.

Mới sáng ra, tổng giám đốc Trương đã ngấn ngơ đi ra từ trong văn phòng, sau đó chống cửa nói với mọi người:

"Ai đó véo tôi một cái,

nhanh lên, ai khỏe thì mau véo tôi một cái .

Nghe thấy lời ông ta nói, mọi người ngay lập tức nghiêm túc, nhìn chằm chằm ông ta không dám động đậy.

Thấy dáng vẻ bất thường của ông ta, cảm giác dầu tiên của mọi người là:

Dạo này kinh tế ảm đạm, doanh số công ty tụt dốc, khiến tổng giám đốc Trương nóng tính này điên rồi!

"Nhanh lên, Tiếu Tống, cậu véo đi", ông ta vẫy tay với chàng trai trẻ mập nhất trong văn phòng.

Tiếu Tống bị điếm danh chậm chạp đứng dậy khỏi chỗ ngồi, quan sát ông ta rồi nói:

"Tổng giám đốc Trương, anh không sao chứ?”

Tổng giám đốc Trương sốt ruột cũng nói:

"Vừa nãy tôi nhận được điện thoại của trợ lý tổng giám đốc Tập đoàn Nam Cung, cô ấy nói muốn giao một nửa đơn hàng của Tập đoàn Nam Cung cho chúng ta làm, trời ơi, không phải tôi đang nằm mơ chứ? Hay là tôi nghe nhầm rồi?”

"Trời ơi! Thật không?”

chị Phương hoan hô đầu tiên.

Tôi không biết, nên tôi muốn mấy cô cậu qua véo tôi một cái, xem có phải tôi đang mơ không".

"Tổng giám đốc Trương, anh không nằm mơ", Tiếu Tống hưng phấn lao đến, ôm ông ta lên quẳng xuống đất:

"Đau chứ? Tổng giám đốc Trương không phải anh đang nằm mơ chứ?”

Bình thường Tiểu Tống bị tổng giám đốc Trương véo tai mắng khá nhiều, nhân cơ hội này trả thù một phen, còn tổng giám đốc Trương ngã ra đất không những không giận mà còn hưng phấn đáp:

"Đau....”

"Đau là đúng rồi, chúc mừng anh, tổng giám đốc Trương", Tiếu Tống cười tủm tím giơ tay ra với ông ta.

Tổng giám đốc Trương bỏ dậy khỏi đất, lại nói:

"Nhưng họ có một điều kiện rất biến thái".

***

Chương 489: Điều kiện

Văn phòng lúc nãy còn ồn ào bỗng chốc yên tĩnh lại, chị Phương lo lắng hỏi:

"Điều kiện gì?”

Biết ngay chẳng có bữa cơm nào miễn phí mà, công ty to như vậy sao có thế giao đơn hàng cho công ty nhỏ như bọn họ chứ, chị Phương bất lực nghĩ.

"Họ chí đích danh yêu cầu Y Lâm đảm nhận thiết kế của đơn hàng này".

Tổng giám đốc Trương vừa dứt lời, ở trong góc ngay lập tức vang lên tiếng hét kinh ngạc chói tai:

"Cái gì?”

Tiếng hét kinh ngạc này không phải của Bạch Tinh Nhiên, mà một nhà thiết kế lâu năm của công ty

kiêm trưởng phòng phòng thiết kế, cô ta bỗng đứng dậy khỏi ghế, nhìn Bạch Tinh Nhiên ở bên cạnh:

"Tại sao chứ? Tổng giám đốc Trương anh không nghe nhầm chứ?”

Bạch Tinh Nhiên cũng vô cùng kinh ngạc, sao lại là cô chứ? Một người mới vừa vào công ty không lâu như cô.

Đến cả dồng nghiệp trong công ty còn chưa quen hết, trong giới này cũng chẳng quen ai, công ty lớn như Tập đoàn Nam Cung chọn công ty nhỏ như Vĩnh Tường ký hợp dồng đã rất khó hiểu rồi, thế mà còn tìm một nhà thiết kế nhỏ chẳng có danh tiếng gì như cô?

Tổng giám đốc Trương lắc dầu:

"Tôi không nghe nhầm, chính là Y Lâm".

''Sao có thế chứ?”

La Lệ sau đó xoay sang Bạch Tinh Nhiên, quan sát cô hỏi:

"Y Lâm, cô quen lãnh đạo Tập đoàn Nam Cung Thiên Ân?”

Bạch Tinh Nhiên lắc đầu:

"Không quen".

1628412741115.png

La Lệ là nhân viên lâu năm của

công ty, lại là lãnh đạo của cô, đối phương thế mà là bỏ qua cô ta chọn người mới này, đổi lại là lãnh đạo nào chẳng có ý kiến chứ?

Buổi chiều tổng giám đốc Trương hưng phấn đến Tập đoàn Nam Cung ký hợp đòng, lúc đi ngang qua văn phòng rộng lớn bước chân ông ta bỗng khựng lại, xoay dầu nhìn Bạch Tinh Nhiên.

Sau đó vẫy tay với cô:

Lâm, cô cùng đi với tôi .

Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu, nhìn chằm chằm ông ấy:

"Tại sao?”

"Đi với tôi đi, tiện thế xem thử đối phương sao lại chí đích danh cô làm nhà thiết kế mới, có phải nhầm lẫn không", ông ta nói xong thì nói với nữ thư ký bên cạnh:

"Tiểu Mần, em không cần đi nữa".

"Tại sao chứ? Người ta vẫn muốn đến Tập đoàn Nam Cung xem thử mà, người ta chưa bao giờ đến đó", cô thư ký nũng nịu nói.

"Ngoan, tối đưa em đi ăn đồ ngon", tổng giám đốc Trương giơ tay bóp gương mặt cô ta, vẫy tay với Bạch Tinh Nhiên:

"Nhanh lên, nhanh lên, nhỡ muộn thì không tốt".

Bạch Tinh Nhiên xử lý xong công việc trong tay, xách túi đi nhanh theo.

Trên đường đến Tập đoàn Nam Cung, tổng giám đốc Trương vừa lái xe vừa dặn Bạch Tinh Nhiên những việc lát nữa phải chú ý, dù ông ta nói gì, Bạch Tinh Nhiên đều đồng ý.

Trong trí nhớ của cô bản thân là lần đầu đến công ty lớn như vậy, trong lòng tất nhiên cũng hơi căng thẳng.

Sau khi đến Tập đoàn Nam Cung, hai người được lễ tân dẫn thẳng lên phòng hợp nhỏ trên tầng cao nhất.

Ngồi trong phòng một lúc, ngoài cửa vang lên tiếng gõ, tiếp đó là một người phụ nữ cao gầy thon thả mặt mày tinh tế đi vào.

Tổng giám đốc Trương đứng dậy khỏi ghế, khom người chào hỏi với cô ấy:

"Trợ lý Nhan, chào cô".

Lúc đứng dậy còn không quên đẩy tay Bạch Tinh Nhiên một cái, Bạch Tinh Nhiên ngay lập tức khom người theo ông ta nói:

"Chào trợ lý Nhan".

Trợ lý Nhan nhìn hai người một cái, lúc ánh mắt lướt qua người Bạch Tinh Nhiên thì dừng lại, sau đó cong

môi cười:

"Hai người không cần khách sáo thế, mời ngồi", nói xong cô ấy bước đến chỗ đối diện hai người ngồi xuống.

"Đây là điều khoản hợp dồng, tổng giám đốc Trương xem thử đi, nếu không có vấn đề gì thì ký tên ở trang cuối", trợ lý Nhan đưa giấy tờ trong tay qua.

Tổng giám đốc Trương ngạc nhiên quan sát kẹp tài liệu trước mặt, lật xem, vừa đọc điều khoản bên trong vừa dè dặt hỏi:

"Cô không hỏi gì tôi cũng không cần đến xưởng bọn tôi khảo sát sao?”

"Công ty Vĩnh Tường có thực lực thế nào tôi đã khảo sát rõ ràng rồi, nói thực, công ty thế này ngày trước chúng tôi chưa từng nghĩ đến, nhưng

ông chủ chúng tôi dạo này tâm trạng tốt, quyết định nâng đỡ doanh nghiệp trong nước chúng ta, đúng lúc hôm ấy giám đốc kinh doanh của các anh va vào đầu xe tôi, nên chọn các anh.

Nhưng vì thực lực công ty các anh không đủ nên chúng tôi chỉ có thể giao nửa đơn hàng cho các anh".

Tổng giám đốc Trương cười ha ha:

"Một nửa chúng tôi đã hài lòng lắm rồi, thì ra Thiên Ân thiếu gia còn là một người có lòng nhân ái, trợ lý Nhan nhất định phải cảm ơn cậu ấy giúp tôi đó".

"Cũng phải cảm ơn nhân viên kinh doanh dũng cảm của anh, nhưng tôi phải nhắc nhở anh một câu, việc thế này lần sau tốt nhất ít làm thôi, dù sao thì không phải lần nào cũng may mắn thế".

"Haiz, được, được....”

tổng giám đốc Trương cúi dầu đọc hợp dồng.

Trợ lý Nhan cuối cùng cũng chuyến mắt sang Bạch Tinh Nhiên ở bên cạnh, mỉm cười với cô:

"Sao thế? Tôi thấy Y tiếu thư từ lúc vào cửa đã nhìn chằm chằm tôi".

Bạch Tinh Nhiên định thần lại, hơi ngại ngùng ánh mắt né tránh:

"Ha, ha, tôi chỉ cảm thấy trợ lý Nhan rất xinh, còn xinh hơn cả mấy sao nữ nữa".

"ừm, đây là lời thực lòng", tổng giám đốc Trương ngấng dầu nịnh bợ theo:

"Trợ lý Nhan vẫn luôn là người đẹp nổi tiếng trong giới, mọi người lúc nhắc đến Thiên Ân thiếu gia thì dều sẽ nhắc đến trợ lý đẹp như tiên của cậu ấy .

A____a.

Trợ lý Nhan nhìn hai người, sau đó cười nói:

"Xem ra nhân viên công ty các anh không những to gan mà còn dẻo miệng nữa".

Bạch Tinh Nhiên mất tự nhiên cầm cốc nước trên bàn lên uống.

Cô không nhận ra mình thế mà lại thất lễ như vậy, từ khi nhìn thấy trợ lý Nhan thì cứ nhìn cô ấy mãi, nhìn dáng vẻ môi hồng nói chuyện của cô ấy, nhìn sự nghiêm nghị dưới dung mạo xinh đẹp của cô ấy, thế mà lại có chút thích thú không nói nên lời.

Thực ra bên cạnh ông chủ tất nhiên đều sẽ có nữ thư ký xinh đẹp, Tiếu Mẫn bên cạnh tổng giám đốc Trương cũng rất xinh, chẳng phải không có gì kì lạ hết sao?

Nhân lúc tổng giám đốc Trương đọc hợp đòng, Bạch Tinh Nhiên nhìn trợ lý Nhan nói:

"Đúng rồi, trợ lý Nhan, tôi có thể hỏi một chút, quý công ty tại sao lại muốn chọn tôi làm nhà thiết kế không? Thực ra tôi không có kinh nghiệm thiết kế đồng phục làm việc....”"Khụ, khụ....”

tổng giám đốc Trương không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, có người phá công ty mình thế sao?

Cô vội vàng giải thích:

"ừm, ý tôi là công ty tôi có người dày dặn kinh nghiệm, có năng lực hơn tôi, tôi lo mình không làm nổi".

Trợ lý Nhan nhìn cô, cười khẽ:

"Giờ tôi cho các cô là đơn trong nước, đừng thấy áp lực quá thế".

Điều này căn bản không trả lời được vào trọng điếm, Bạch Tinh Nhiên do dự một lúc, không nhịn được lại hỏi:

"Rốt cuộc... sao lại chọn tôi?”

"Vì tôi nghe nói cô vừa từ nước ngoài về, tôi nghĩ nhà thiết kế từ nước ngoài về chắc sẽ càng sáng tạo hơn, có nhiều ý tưởng hơn", trợ lý Nhan nói.

"Nhưng mà....”

Bạch Tinh Nhiên vốn định nói mình ở nước ngoài căn bản chưa từng làm ngành này, nhưng tổng giám đốc Trương đã nhanh chóng đá vào bắp chân cô, cô chí đành ngậm miệng.

Trợ lý Nhan mím cười, quay sang tổng giám đốc Trương:

"Tổng giám đốc Trương, đọc xong chưa?”

"Đọc xong rồi, không có vấn đề gì hết", tổng giám đốc Trương cầm bút định ký tên.

Bạch Tinh Nhiên không nhịn được lại nói:

"Trợ lý Nhan cô chắc chắn không cần xem trước bản phác thảo rồi quyết định dùng công ty chúng tôi hay không à?”

Sao có thể tùy tiện như vậy? Không giống phong cách làm việc của công ty lớn, trong lòng cô khó hiếu vô cùng, nhưng tổng giám đốc Trương lại lườm một cái, cô chí đành cười xấu hổ:

"Được rồi, xin lỗi, tôi chí lo đến lúc đó tôi không nộp được bản thiết kế tốt thôi".

"Cô không nộp được chẳng phải còn có La Lệ sao, lo cái gì?”

tổng giám đốc Trương rất muốn bóp chết

cô.

Trợ lý Nhan nói:

1628412760070.png

Bạch Tinh Nhiên nhìn ông ta, rồi lại nhìn trợ lý Nhan, trong lúc hiếu tổng giám đốc Trương cố ý đuổi cô đi, nên đứng dậy khỏi ghế:

"Vậy trợ lý Nhan... tôi vào nhà vệ sinh một lát".

"Ra khỏi cửa nhà vệ sinh ở bên tay phải", trợ lý Nhan nói.

Sau khi cảm ơn cô ấy, Bạch Tinh Nhiên đẩy ghế ra đi về phía cửa.

Thực ra cô không muốn đi vệ sinh, nhưng ra khỏi phòng họp xong thì đều là những nhân viên mặc đồ công sở cao cấp thính thoảng lại đi ngang qua cô, ai cũng là dáng vẻ rất bận rộn.

Để không khiến mình trông có vẻ không ăn nhập, cô chí đành vào nhà vệ sinh.

Công ty có thực lực đến cả nhà vệ

sinh cũng xa hoa hơn bình thường, cô

thở dài lắc dầu, cô chẳng có việc gì

làm chí đành tựa vào bồn rửa tay

nghịch điện thoại, đến khi nhận được điện thoại của tổng giám đốc Trương gọi cô về, cô mới cất điện thoại đi ra cửa phòng vệ sinh.

Cô vừa ra khỏi phòng vệ sinh thì suýt nữa va vào người đàn ông đi từ

phía trước đến, cô nhanh chóng dịch sang bên, khom người với anh:

"Xin lỗi".

Cô nhận ra người đàn ông trước mặt không đi qua người cô, mà lại đứng bên cạnh cô, cô không ngấng đầu ngay, mà lại dịch sang bên một chút.

Người ở đây ai trông cũng như lãnh đạo, cô không dám tùy tiện đắc tội, nếu không nhỡ hụt mất đơn hàng của tổng giám đốc Trương thì tổng giám đốc Trương chắc chắn sẽ bóp chết cô.

"Hình như mỗi lần chúng ta gặp mặt không phải cô va vào tôi thì là tôi va vào cô", trên đỉnh đầu vang lên giọng nói quen thuộc.

Bạch Tinh Nhiên bỗng ngẩng đầu lên, khi cô nhìn thấy người đàn ông trước mặt thế mà lại là Nam Cung Thiên Ân đã gặp hai lần, thì trên mặt nhanh chóng ánh lên vẻ kinh ngạc, hỏi:

"Sao anh lại ở đây?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.