Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma Full Dịch

Chương 361-366




“Chồng ơi, cho anh xem bản thảo em vẽ này, đẹp không?”, Bạch Tinh Nhiên đưa màn hình điện thoại ra trước mặt Nam Cung Thiên Ân, vẻ mặt đắc ý:

“Giám đốc Hoàng hôm nay trong cuộc họp còn khen em đấy”.

Nam Cung Thiên Ân nhắm mắt, ôm chặt lấy người cô:

“Anh xem rồi, không tệ”.

“Anh xem rồi? Lúc nào thế?”.

“Trong buổi họp hôm nay”.

“Thật không? Anh cảm thấy không tệ thật sao?”, Bạch Tinh Nhiên vẻ mặt rất hưng phấn.

“ừ’, Nam Cung Thiên Ân lấy điện thoại của cô đặt lên tủ đầu giường:

“Mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải dậy sớm ra sân bay”.

Bạch Tinh Nhiên cứ không nghe lấy lại điện thoại, mở lại bản thiết kế mình mới vẽ bắt anh xem:

“Anh căn bản chưa hề xem, anh nói cho em biết anh thích nhất chồ nào trong này?”.

Nam Cung Thiên Ân thấy cô kiên trì như vậy, chỉ đành mở mắt ra nhìn màn hình, sau đó chỉ vào một điếm trong đó:

“Anh thích vườn hoa trên không này, cảm thấy rất thư thái”.

“Thật không? Em cũng thích”, Bạch Tinh Nhiên cười híp mắt:

“Chỗ này buổi sáng sớm sẽ có mặt trời chiếu vào, mùa xuân mùa thu nằm ở

đây tắm nắng, đọc sách, nghĩ thôi đã cảm thấy rất thoải mái rồi”.

“Nếu thích anh sẽ để cho em một căn .”

“Không cần đâu, em cũng không ở được nhiều nhà như vậy.” Bạch Tinh Nhiên ngồi dậy nhìn anh:

“Anh nói thế nghĩa là sẽ dùng phương án của em sao?”

“Bản thảo của vợ tổng giám đốc đương nhiên phải cân nhắc đầu tiên rồi.

“Thật hay giả vậy? Chẳng phải đã nói là không cho em đặc quyền gì mà?”

“Đương nhiên là giả rồi, đây là nhà thương mại, không thể thích làm thế nào thì làm được phải phù hợp với thực tế, cân nhắc đến diện tích sự dụng nhà khách hàng cũng quan tâm điểm này nhất. Em cho một cái vườn hoa trên không to như này, chẳng phải là đang lãng phí diễn tích sao?” Nam Cung Thiên Ân cúi đầu hôn lên môi cô một cái:

“Cho nên hôm nay trong cuộc họp, anh đã loại bản thảo của em đầu tiên, sau đó mắng cho giám đốc Hoàng một trận.”

“Hả?Anh mắng anh ấy?”

“Mắng anh ấy cái gì?”

“Mắng cậu ta sau này đừng có đưa những bản thảo không có trình độ như vậy đến trước mặt anh, mắng xong còn hỏi một câu, người có trình độ thấp như thế này là ai tuyển vào, xong lại nhìn xuống tên đề ở phía dưới bản thảo…”.

Bạch Tinh Nhiên ‘hớ’ một tiếng:

“Sau đó thì sao? Xấu hổ lắm à?”.

“Gần như thế, nói chung mặt mũi đã bị em đè bẹp rồi”.

Bạch Tinh Nhiên bật cười ha ha, cười xong liền hỏi:

“Aizz, thật sự kém vậy sao?”.

“Đáng ghét”.

“Rốt cuộc em có ngủ không? Không ngủ chúng ta làm việc gì đó có ý nghĩa nhé”.

Bạch Tinh Nhiên lập tức cười giãy giụa:

“Em ngủ, em ngủ…”.

Ban nãy vừa bị anh hành một trận, giờ lại muốn nữa? Anh chịu được nhưng cô thì không.

Bạch Tinh Nhiên đặt điện thoại xuống, rúc vào lòng anh than thở:

“Thật là muốn được ở trong căn nhà mình thiết kế quá đi, cảm giác chắc chắn sẽ rất đỉnh”.

“Đây đâu phải việc khó, em thiết kế một căn biệt thự đi, sau này anh và con sẽ vào đó sống cùng em”.

“Thật không? Thế thì em phải lôi bản lĩnh xem nhà của mình ra để thiết kế rồi”.

“Em còn có cả bản lĩnh xem nhà á?”.

“Đương nhiên…”.

Bạch Tinh Nhiên cười hạnh phúc.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Tinh Nhiên cùng Nam Cung Thiên Ân lên máy bay đi thủ đô nước Pháp.

Chuyến bay dài mười mấy tiếng, mặc dù hơi mệt, nhưng vì có Nam Cung Thiên Ân bên cạnh, Bạch Tinh Nhiên không hề cảm thấy khó chịu.

Sau khi đến Paris, hai người về thẳng khách sạn cho quen mới múi giờ, sau khi quen múi giờ thì đi dạo xung quanh và ăn chút gì đó.

Bạch Tinh Nhiên lần đầu tiên đến Pháp, cầm điện thoại chụp đủ các kiểu ảnh trên phố.

Buổi chiều Nam Cung Thiên Ân phải đi xử lý công việc, thuê cho cô một nữ hướng dẫn viên người Hoa, Bạch Tinh Nhiên dạo phố cả buổi chiều.

Đến tối, lúc Nam Cung Thiên Ân từ chối xã giao đế về khách sạn, thì thấy Bạch Tinh Nhiên đã bày chiến lợi phấm dạo phố buổi chiều ra đầy bàn.

Nam Cung Thiên Ân đi tới, cánh tay quàng qua eo cô, hôn lên gáy cô:

“Có phần của anh không?”.

“Không có”.

“Nhiều thế này mà không có phần của anh à?”.

“Nhiều á? Ở công ty bao nhiêu đồng nghiệp, còn có cả Tô Tích, Diêu Mỹ, cả đám trẻ…”.

“Em yêu à”, Nam Cung Thiên Ân bó tay cắt lời cô:

“Chúng ta đi du lịch, chứ không phải đi mua sắm”.

“Đúng rồi, chúng ta là đi du lịch, nhưng du lịch lẽ nào không cần mua quà cho bạn bè sao?” Bạch Tinh Nhiên quay đầu lại thơm lên môi anh một cái:

“Sao thế? Không có phần của nh nên không vui à?”

“Đương nhiên, trong lòng em anh còn không bằng mấy người đồng nghiệp..Anh lại vui được chắc?”

“Đồ nhỏ mọn.” Bạch Tinh Nhiên lại thơm cái nữa vào môi anh, sau đó lấy một cái túi để bên cạnh sofa, đưa đến trước mặt anh cười nói:”Quẹt thẻ của anh nào dám không mua quà cho anh chứ? Như thế khác nào công khai tìm chỗ chết?”

“Vậy còn được.” Nam Cung Thiên Ân nhận cái túi từ tay cô, lấy ở bên trong ra một cái hộp phụ kiện rất tinh tế, bên trong là một đôi khuy măng sét bạch kim gắn đá quý đen. Nam Cung Thiên Ân cầm trên tay ngắm nghía.

Bạch TInh Nhiên hỏi anh vẻ mong đợi:”Thế nào? Có thích không?”

“Của vợ mua đương nhiên là thích”, khuy măng sét của đang ông cũng chỉ có bằng đấy kiểu, anh trước giờ không kén chọn lắm.

“Miệng ngọt xớt”.

“Vậy sao? Cho em thử cái ngọt hơn nhé”, Nam Cung Thiên Ân nói rồi cúi đầu hôn lên môi cô, đẩy hơi thở của mình vào trong miệng cô.

Bạch Tinh Nhiên đẩy nụ hôn của anh ra nói:

“Bên trong vần còn đấy, mau xem đi”.

“vẫn còn?”, Nam Cung Thiên Ân lấy ra một cái hộp khác, bên trong là một cái cà vạt hoa văn rất đặc biệt.

“Anh xem hoa văn của nó có phải rất đẹp không? Em vừa nhìn là đã thích rồi, cảm thấy cực kỳ hợp với anh”, Bạch Tinh Nhiên lấy chiếc cà vạt trong tay anh ướm lên cổ anh.

Sau đó tấm tắc khen:

“Quả nhiên rất hợp với anh”.

Nam Cung Thiên An cúi đầu nhìn

cà vạt, cười:

“Em yêu, em sắm cho chồng em đẹp như thế liệu có tốt không?”.

“Dù gì anh cũng đã rất đẹp rồi, tô điếm thêm một chút cũng chẳng sao”.

“Không sợ một ngày nào đó sẽ bị người phụ nữ khác cướp đi à?”.

“Anh có đi không?”, Bạch Tinh Nhiên nhìn anh.

“Cái đó không nói trước được”.

“Nếu là một người chồng dễ dàng bị người khác cướp đi, thì em còn cần làm gì?”, Bạch Tinh Nhiên nhún vai:

“Cướp đi rồi cũng tốt, em lại có cơ hội tái giá, gả cho một người đàn ông tính khí tốt, dịu dàng, ôn hòa”.

“Em nói cái gì?”, Nam Cung Thiên Ân sầm mặt, nghiêng người đè cô ra sofa, trừng mắt nhìn cô:

“Em nói lại lần nữa xem”.

Bạch Tinh Nhiên bị anh đè xuống thì bật cười:

“Em nói… chồng em là một người đàn ông tính khí tốt, dịu dàng, ôn hòa, cho dù em có phải liều cái mạng này cũng không thế đế người phụ nữ khác cướp đi được!”.

Nam Cung Thiên Ân mặc dù biết cô nói ngược lại, nhưng vẫn hài lòng thả cô ra:

“Như vậy còn được!”.

Bạch Tinh Nhiên vùng dậy ngồi trên sofa, cạn lời đảo mắt:

“Nam Cung Thiên Ân, anh có sĩ diện không vậy?”.

Nam Cung Thiên Ân hờ hững

cười:

“Dù sao bất luận tính khí của anh có tốt không, có dịu dàng không, có ôn hòa không… thì anh vẫn là chồng em, đây là sự thật mà ngoài anh ra thì không ai có thế thay đổi được”.

“Sao anh có thể tự tin vậy”.

“Bẩm sinh đấy”, Nam Cung Thiên Ân đứng dậy khỏi sofa:

“Được rồi, dọn đồ ở trên bàn đi, anh dẫn em đi ăn đồ ăn Pháp chính hiệu”.

“Được ạ, em cũng đói fôil”, Bạch Tinh Nhiên nhanh chóng thu dọn đồ vào túi, sau đó cùng Nam Cung Thiên Ân rời khỏi khách sạn.

Bạch Tinh Nhiên thấy Nam Cung Thiên Ân có vẻ rất quen thuộc với nơi này, thế là hiếu kỳ hỏi:

“Anh đến đây

nhiều rồi à?”.

“Không, đến hai lần”.

“Sao em cảm thấy anh có vẻ rất quen thuộc với nơi này?”.

“Trước khi ra ngoài xem bản đồ trước, cô giáo em chưa dạy em bao giờ à?”.

“Đúng là chưa thật”, Bạch Tinh Nhiên ôm chặt cánh tay anh, hai người cùng nhau đi trên con phố đèn neon nhấp nháy, hít thở không khí của nước ngoài, tâm trạng rất vui.

Nhưng không biết vì sao, Bạch Tinh Nhiên cứ cảm thấy đằng sau như có người đi theo mình, cô quay đầu lại nhìn, nhìn đâu cũng thấy toàn là người nước ngoài đang bận rộn,

mỗi người đều có việc của mình, không có ai đang nhìn cô cả.

Cảm giác này từ lúc chiều đã có rồi, lẽ nào là do chưa quen múi giờ, nên bị ảo giác?

Cô lắc lắc đầu, chắc là vậy, ở cái nơi xa lạ này có ai sẽ đi theo cô chứ?

Nam Cung Thiên Ân thấy cô cứ chốc chốc lại ngoái lại nhìn, cũng quay đầu theo cô nhìn đằng sau, sau khi nhìn thấy một gã tóc vàng mắt xanh, vẻ mặt lập tức tỏ ra không vui:

“Hắn ta đẹp trai hơn anh à?”.

“Ai cơ?”, Bạch Tinh Nhiên thắc mắc hỏi.

“Còn giả ngây giả ngô, đừng tưởng anh không biết em đang nhìn

cái gì”, Nam Cung Thiên Ân nghiêng người cắn một cái vào vành tai cô:

“Tối nay về sẽ lại xử lý em một trận ra trò”.

Bạch Tinh Nhiên ngoái đầu, cũng nhìn thấy thanh niên đẹp trai kia, nói thật, không đẹp trai bằng Nam Cung Thiên Ân, nhưng cũng là một báu vật mới mẻ.

“Thật muốn yêu đương thử với anh ta xem cảm giác thế nào”, cô cố ý than thở:

“Tiếc là không có cơ hội”.

“Em nói gì cơ?”.

“Trêu anh đấy!”, Bạch Tinh Nhiên làm mặt xấu với anh, cười nhí nhảnh chạy về phía trước.

“Sau này không được phép đùa

ann Ta xem cam giac me nao , co co ỵ

than thở:

“Tiếc là không có cơ hội”.

“Em nói gì cơ?”.

“Trêu anh đấy!”, Bạch Tinh Nhiên làm mặt xấu với anh, cười nhí nhảnh chạy về phía trước.

“Sau này không được phép đùa như thế nữa”, Nam Cung Thiên Ân hậm hực cảnh cáo, đồng thời cũng đuổi theo.

Hai người vừa nô đùa vừa đi dạo trên con phố nước ngoài

Bạch Tinh Nhiên chốc chốc lại dừng lại dựa vào lòng Nam Cung Thiên Ân chụp ảnh tự sướng.

Sau đó đưa bức ảnh mình chụp cho Nam Cung Thiên Ân xem.

Đi chưa được bao lâu đã đến nhà hàng Pháp mà Nam Cung Thiên Ân đã đặt trước, hai người đi vào, phục vụ liên tiếp bưng đồ ăn lên.

Nam Cung Thiên Ân chỉ chỗ đồ ăn trên bàn:

“Chẳng phải bụng đói rồi sao? Mau ăn đi”.

“Vậy em không khách sáo nữa”, Bạch Tinh Nhiên cầm dao dĩa lên ăn, rồi gật đầu:

“Quả nhiên là nhà hàng Pháp chính hiệu, ngon thật đấy”.

“Ngon là được”.

“Anh cũng ăn đi”, Bạch Tinh Nhiên xắt cho anh một miếng bít tết.

Nam Cung Thiên Ân vừa ăn tối với khách hàng, có điều thấy cô ăn ngon miệng như vậy, anh quyết định lại cùng cô ăn tiếp, bỏ miếng thịt cô vừa xắt cho vào miệng.

Ăn một hồi, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên ngấng đầu lên nhìn anh hỏi:

“Phải rồi, công việc của anh lúc nào xong, mấy ngày tới kế hoạch thế nào?”.

Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc:

“Công việc chiều nay cũng hòm hòm rồi .

“Vậy chúng ta ngày mai sẽ đi thiên đường hoa à?”.

“Không, mai không đi ngày kia đi”.

“Tại sao? Mai là sinh nhật em mã .

“Ngày mai ăn tiệc sinh nhật của em xong, ngày kia đi thiên đường hoa”.

“Thật ra em không cần tiệc sinh nhật đâu”.

“Việc này phải nghe theo anh”, Nam Cung Thiên Ân đưa tay ra ấn vào thái dương cô:

“Không được cãi”.

Bạch Tinh Nhiên không phục phản đối:

“Việc gì cũng phải nghe theo anh”.

“Sao? Không phục à?”.

“Đương nhiên không phục rồi.”

“Nghe nói ăn nhiều sẽ bớt giận, ăn nhiều vào”. Nam Cung Thiên Ân gắp một đống thức ăn vào bát cô.

Bạch TInh Nhiên quả nhiên đã hóa giận dữ thành thèm ăn, cúi đầu ăn lia lịa. Đồ ăn ở đây thật sự quá ngon, cô không cẩn thận đã ăn hết toàn bộ chỗ đồ mà Nam Cung Thiên Ân gắp cho cô, sau đó mới phát hiện mình đã ăn no căng rồi.

Nam CUng Thiên Ân nhìn mớ hỗn độn trên bàn, rồi nhìn cô cười: “Ăn no chưa? Hết giận chưa?”

Ăn no rồi, nhưng giận thì chưa hết.” Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi ghế, xoa xoa cái bụng căng tròn:”Đáng chết, rõ ràng đã nói là sẽ giảm béo mà.”

“Thôi đừng giảm nữa, chỉ cần anh không chê em là được”, Nam Cung Thiên Ân gọi phục vụ đến thanh toán sau đó ôm cô cùng rời khỏi nhà hàng.

“Em muốn đi bộ về.”

“Chiều em..”

“Chồng tốt thật đấy!” Bạch TInh Nhiên cười lớn ôm cánh tay anh thực ra cô đâu có giận mà đang ngập tràn hạnh phúc!

Sáng sớm hôm sau tỉnh dậy, Bạch Tinh Nhiên liền bị thu hút bởi một hộp

trang sức đặt trên tủ đầu giường, chiếc hộp trang sức màu vàng, vừa nhìn là biết giá trị không nhỏ.

Bạch Tinh Nhiên ngồi dậy, dụi hai mắt, đưa tay ra lấy chiếc hộp trên tủ đầu giường mở ra, bên trong là một sợi dây chuyền kim cương rất tinh tế.

Kiểu dáng của sợi dây chuyền đặc biệt không rườm rà, ngược lại rất hợp với người tính cách giản dị như cô.

“Sao? Có thích không?”, Nam Cung Thiên Ân đi từ ngoài vào, thì nhìn thấy cô đang cầm sợi dây chuyền trên tay.

Anh bước tới, cúi đầu hôn lên trán cô một cái:

“Em yêu, sinh nhật vui vẻ”.

“Đây là món quà anh tặng em à?”, Bạch Tinh Nhiên ngẩng đầu nhìn anh.

“Xem ra em không hài lòng rồi?”.

“Tâm thường!”, Bạch Tinh Nhiên quẳng cho anh hai chữ, sau khi thấy mặt anh tối sầm lại, thì lập tức đưa tay ra ôm lấy cố anh, cười hi hi nói:

“Nhưng em thích!”.

“Em nói vậy là ý gì?”, Nam Cung Thiên Ân vẫn rất không vui.

“Ý là… chỉ cần là anh tặng, bất kể

là gì em đều thích”.

“Thật không?”.

“Đương nhiên là thật rồi”, Bạch Tinh Nhiên bỏ anh ra, sau đó đưa dây chuyền cho anh:

“Em muốn chính tay anh đeo nó cho em”.

Nam Cung Thiên Ân nhận lấy, dịu

dàng giúp cô đeo lên cổ, sau đó ngắm nghía sợi dây chuyền trước ngực cô hài lòng gật đầu:

“Rõ ràng là rất đẹp mà, đâu có tầm thường”.

“Cảm ơn quà sinh nhật của chồng”, Bạch Tinh Nhiên nghiêng người hôn một cái lên môi anh, cười rất hạnh phúc.

“Thế đã thỏa mãn rồi sao? Buổi tối còn món quà hay hơn tặng em”.https://AzTruyen.net/threads/nguoi-vo-thu-bay-cua-tong-tai-ac-ma-full-dich.7529/

“Thật không? Để em đoán, nhà hàng xoay trên tòa nhà cao nhất Paris? Bữa tối lãng mạn dưới ánh nến? Còn cả dây chuyền đá quý to đến nỗi không đeo được?”.

“Đừng đoán bừa nữa, tòa nhà cao nhất Paris không có nhà hàng xoay”, Nam Cung Thiên Ân lấy tay ấn vào trán cô một cái:

“Em với hướng dẫn viên đi dạo xung quanh trước, bảo cô ấy đưa em đi ăn sáng, lát nữa anh có chút việc, xử lý xong sẽ lại cùng em ăn trưa”.

“Anh ăn sáng rồi à?”.

“Vừa ăn rồi”.

“Chồng thật vất vả, ngủ muộn hơn cún, dậy sớm hơn gà”, Bạch Tinh Nhiên chu môi, vẻ mặt xót xa.

Dậy sớm hơn gà thì anh thừa nhận, hơn nữa cũng là việc bắt buộc, còn ngủ muộn hơn cún là anh tự chuốc thôi, không trách ai được.

Từ lúc cô trở về bên anh, anh đều ngủ khá muộn, ai bảo tối đến lại có thêm một trò giải trí chứ.

Nam Cung Thiên Ân vuốt má cô:

“Anh đi trước đây”.

Anh mặc một chiếc áo sơ mi màu sẫm, Bạch Tinh Nhiên mới phát hiện trên tay áo cài khuy măng sét mà cô mua cho anh hôm qua, cổ áo cũng đeo chiếc cà vạt cô mua hôm qua.

Không ngờ anh lại dùng luôn quà của cô mua, trong lòng Bạch Tinh Nhiên không cầm được niềm vui sướng.

“Buổi trưa gặp”, cô cười hôn lại anh một cái, bỗng dưng cảm thấy không nỡ xa.

Lần này trở về bên anh, tổng cộng mới ba tháng thôi, nhưng cô nảy sinh tình cảm mãnh liệt với anh như vậy, thật là quá thần kỳ.

Có thể là vì lần này không có sự cản trở của Hứa Nhã Dung, cô yêu anh đến mức to gan!

Cô có thể cảm nhận được, lần này Nam Cung Thiên Ân cũng thay đổi rất nhiều, đặc biệt là thái độ đối với cô!

Buổi sáng cùng hướng dẫn viên di chơi một vòng quanh khu này, buổi trưa cùng Nam Cung Thiên Ân ăn cơm xong, trở về khách sạn nghỉ ngơi, mãi đến giờ ăn tối mới ra ngoài.

Nam Cung Thiên Ân đưa Bạch TInh Nhiên đến một nhà hàng Pháp cao cấp, nhà hàng này tuy rằng trang trí xa hoa có cả vườn hoa trên không, có âm nhạc lãng mạn. Nhưng không có gì đặc biệt thuộc vào dạng ở Châu Thanh cũng có.

Cơ mà Bạch TInh Nhiên vẫn rất vui, cô trước giờ không mưu cầu vật chất, cũng chưa từng để ý đên những vật chất trên người, mà là người cùng mình ăn tối! Bạch Tinh Nhiên đứng trong lan can của vườn hoa trên không nhìn ra cảnh đêm lộng lẫy, nhắm hai mắt lại, giờ hai tay ra hít một hơi sâu, sau đó quay người vòng hai tay qua cổ Nam Cung Thiên Ân cười:

“Em thích chỗ này, cảm ơn anh”.

“Thích là được”, Nam Cung Thiên Ân dắt cô về chỗ ngồi xuống, cầm ly rượu vang trên bàn cạch với cô:

“Sinh nhật vui vẻ”.

“Buổi sáng đã nói rồi mà”.

“Nói thêm vài câu cũng có sao đâu”, Nam Cung Thiên Ân ngửa cổ

uống một ngụm rượu vang, rồi nâng cốc với Bạch Tinh Nhiên:

“Uống đi, sao không uống?”.

Bạch Tinh Nhiên ngại ngùng cười:

“Em sợ em uống say rôi lại hành anh giống lần trước”.

“Không sao, anh chịu được”.

“Vậy em không khách sáo nữa”, Bạch Tinh Nhiên mạnh dạn uống một ngụm rượu vang.

Cô đặt ly xuống, xung quanh bỗng vang lên bài hát chúc mừng sinh nhật, tiếp sau đó là một người phụ vụ đẩy chiếc bánh sinh nhật từ từ đi vào.

Bạch Tinh Nhiên bất ngờ nhìn phục vụ đẩy chiếc bánh đến trước mặt hai người, trên bánh có dòng chữ bằng kem socola viết:

“Chúc vợ sinh nhật vui vẻ”.

Cô quay đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân cười:

“Làm gì mà đặt cái bánh to thế, thật lãng phí”.

Nam Cung Thiên Ân bật cười:

“Một cái bánh này, giá chưa bằng một phần hai mươi bữa tối nay đâu”.

“Đúng là phá gia chi tử”.

“Nào, cầu nguyện đi”, Nam Cung Thiên Ân chỉ vào chiếc bánh đã được thắp nến:

“Anh đã khai quang cái bánh này rồi, rất linh nghiệm đấy, bất luận là ước nguyện gì chỉ cần em mở mắt ra đều sẽ thành hiện thực”.

“Bánh gato mà cũng có khai quang á? Thật hay đùa vậy?”, Bạch Tinh Nhiên lần đầu tiên nghe thấy.

Nam Cung Thiên Ân trong lòng thấy buồn cười, ngốc thật! Đương nhiên là giả rồi.

Có điều anh vẫn rất nghiêm túc gật đầu:

“Thật”.

“Thế em phải thử mới được”, Bạch Tinh Nhiên nhìn chiếc bánh chắp hai tay, nhắm mắt lại:

“Điều ước đầu tiên, em hi vọng Nam Cung Thiên Ân sẽ đối xử tốt với em cả đời.

Điều ước thứ hai, em hi vọng con của chúng ta có thể cùng chúng ta khỏe mạnh khôn lớn, điều ước thứ ba…”.

Bạch Tinh Nhiên ngậm miệng lại, điều ước thứ ba không thể nói ra được.

Nam Cung Thiên Ân nhìn vẻ mong đợi trên mặt cô, có phần cảm động đưa tay ra phủi đi cánh hoa dính trên má cô, nhẹ giọng nói:

“Hai điều ước phía trước sẽ thành hiện thực, điều ước thứ ba nhất định cũng sẽ thành hiện thực”.

“Thật không?”.

“Thật, không tin em mở mắt ra đi”.

Bạch Tinh Nhiên từ từ mở mắt, ánh mắt lướt qua ánh nến mờ mờ, thế mà lại thấy bóng dáng của Tiểu Ý.

Chiếc bánh này quả nhiên là đã được khai quang? Lại có thể linh nghiệm đưa Tiếu Ý đến trước mặt cô sao? Điều ước thứ ba của cô chính là hi vọng bệnh của Tiểu Ý sẽ khỏi!

Cô chớp chớp hai mắt, Tiểu Ý vẫn đứng đó tươi cười!

Cô hết sức kinh ngạc, để kiểm chứng bản thân không phải đang nằm mơ, cô thậm chí còn dùng móng tay cấu vào lòng bàn tay một cái thật mạnh, cảm giác đau điếng từ lòng bàn tay lan ra đến đỉnh đầu, cô bất giác hít ngược vào một hơi.

“Tiểu Ý…”, cô gần như nín thở thốt ra cái tên này, sợ bản thân gọi to quá sẽ khiến Tiếu Ý biến mất.

“Chị…!”, Tiểu Ý cười chạy qua bánh gato xà vào lòng cô, cảm xúc chân thực này khiến Bạch Tinh Nhiên lại ngây ra, cuối cùng cũng tin vào sự thật.

Tiểu Ý quay lại thật rồi, trở về bên cô rôi!

Cô ngây người ra một lúc, mới từ từ đấy Tiếu Ý ra khỏi lòng cô, ngắm nghía cậu bé hỏi:

“Tiếu Ý, có thật là em không? Gần đây em chạy đi đâu vậy? Làm chị lo lắng gần chết em biết không?”.

Rõ ràng là biết cậu bé bị Nam Cung Thiên Ân giấu đi, cô vẫn hỏi như vậy.

Tiểu Ý cười khanh khách nói:

“Chị, em có chạy lung tung đâu, anh rế đưa em và mẹ sang Pháp chữa bệnh, anh rể nói đợi bệnh của em khỏi fôi sẽ đưa em đi gặp chị”.

“Chữa bệnh?”, Bạch Tinh Nhiên ngắm nghía, sau đó xoa người cậu bé:

“Phải rồi bệnh của em thế nào rồi? Em gần đây hình như béo ra đúng không, tinh thần cũng rất tốt.”

“Tiểu Ý vừa đến nước Pháp ngày hôm sau đã làm xong phẫu thuật rồi, mấy tháng này hồi phục rất tốt, thể trạng cơ thể cũng đều tốt, cho nên mới bé ra.” Chu Tuệ đứng bên cạnh nói.

Bạch TInh Nhiên nghe thấy tiếng mẹ, ngẩng đầu lên nhìn bà ấy, sau đó đứng phắt dậy vui mừng bất giác reo lên: “Mẹ…hai người vẫn khỏe chứ.”

“Con đã nhìn thấy rồi đấy, mẹ và Tiểu Ý đều rất khỏe.”

Chu Tuệ có phần ngượng ngùng nhìn Nam Cung Thiên Ân nãy giờ chưa lên tiếng: “May có Nam Cung Thiên Ân tìm bác sĩ tốt bệnh viện tốt cho Tiểu Ý, nếu không Tiểu Ý cũng không có ngày hôm nay.”

Bạch Tinh Nhiên quay đầu nhìn sang Nam Cung Thiên Ân cảm động lên tiếng:

“Là anh đưa mẹ em và Tiểu Ý sang Pháp ạ?”

Nam Cung Thiên Ân cười nhẹ, tựa người vào sofa nhìn cô: “Chẳng phải là em nói sao, em trai em chính em trai anh, mẹ em cũng là mẹ anh.”

Bạch Tinh Nhiên cảm động lao tới, hôn một cái lên môi anh:

“Cảm ơn anh, đây là món quà sinh nhật tuyệt nhất trên đời mà em được nhận”.

“Không phải em đã đoán ra rồi sao?”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô.

Bạch Tinh Nhiên lắc đầu:

“Không, em chỉ đoán được đôi chút thôi, sau đó liền tự mình phủ định”.

Cô có thể đoán ra Nam Cung Thiên Ân nhất định sẽ không làm tổn thương Tiếu Ý, cũng từng đoán một ngày nào đó anh sẽ đưa Tiếu Ý đến trước mặt cô, bởi vì cô tin Nam Cung Thiên Ân không phải người máu lạnh vô tình, có thế xuống tay với trẻ em.

Cho nên những ngày qua mặc dù nhớ Tiếu Ý, nhưng không hề lo Nam Cung Thiên Ân sẽ làm tốn thương cậu bé.

“Từ đó cho thấy, em không đủ tin tưởng anh”, đáy mắt Nam Cung Thiên Ân toát lên một nỗi thất vọng.

“Không, em tin anh, cho nên gần đây trước mặt anh em đâu có nhắc đến Tiểu Ý đâu đúng không?”, Bạch Tinh Nhiên nói fôi lại thơm một cái vào má anh:

“Dù sao cũng cảm ơn anh, em bây giờ thực sự rất cảm động và hạnh phúc!”.

Tiểu Ý thấy Bạch Tinh Nhiên thơm Nam Cung Thiên Ân, lập tức che mắt:

“Chị, mẹ nói việc này không thích hợp với con nít, sao anh chị lại làm thế?”.

Bạch Tinh Nhiên quay đầu nhìn Tiểu Ý, trong lòng nghĩ thằng nhóc này gọi cũng dẻo miệng ra phết, một câu anh rể hai câu anh rể.

“Được rồi ngồi xuống ăn đi.” Nam CUng Thiên Ân kéo Bạch TInh Nhiên đến bên cạnh mình ngồi, rồi gọi Chu Tuệ và Tiểu Ý ngồi lên sofa đối diện.

Chu Tuệ ngồi vào chỗ, vẫn cảm thấy không thoải mái, mặc dù Nam Cung Thiên Ân mấy tháng nay đối với Tiểu Ý rất tốt, trước giờ cũng chưa từng trách móc người mẹ này nửa câu.

Nhưng dù sao Bạch TInh Nhiên phạm lỗi lớn như thế, Nam Cung Thiên Ân tức giận đến nỗi hủy hoại luôn nhà họ Bạch, chỉ đối xử tốt duy nhất với ba mẹ con họ, tốt đến mức bà thấy lo lắng. Trước khi đến đây, bà ấy vẫn ôm tâm trạng bất an, giờ nhìn thấy Bạch Tinh Nhiên và Nam Cung Thiên Ân thân mật như vật, không nhưng không hề nguôi ngoa nổi bất an trong lòng, mà thậm chí còn trở nên lo lắng hơn.

Bà ấy lo lắng biểu hiện của Nam CUng Thiên Ân là giả là để sau này càng dễ bề trả thù mẹ con họ hơn, ngoài lý do đó ra, bà ấy không nghĩ ra được bất cứ lý do nào khác.

“Anh rể, em muốn ăn bánh kem!”, Tiếu Ý dõng dạc nói.

Chu Tuệ lập tức giơ tay ra vỗ vào đùi cậu bé nói:

“Tiếu Ý, không được bất lịch sự”.

“Anh rể nói rồi, người nhà không cần khách sáo”, Tiếu Ý quay đầu nhìn mẹ, sau đó quay sang Nam Cung Thiên Ân:

“Đúng không anh rể?”.

“Đúng”, Nam Cung Thiên Ân cười với cậu bé, ra hiệu cho phục vụ cắt bánh.

Ăn bánh kem xong, phục vụ mang món chính lên, trong đó có đùi gà mà Tiểu Ý thích ăn.

Bạch Tinh Nhiên nhìn món đùi gà tấm mật ong chiên giòn thơm phức trước mặt Tiếu Ý, nghiêng đầu nhìn Nam Cung Thiên Ân:

“Xem ra anh chuẩn bị rất chu đáo nhỉ”.

“Đương nhiên rồi”, Nam Cung Thiên Ân đưa tay vồ sau đầu cô một cái:

“Mau ăn đi”.

“Mẹ, mẹ cũng ăn đi”, Bạch Tinh Nhiên lấy dĩa xắt cho Chu Tuệ một miếng bít tết.

“ừ, các con cứ ăn đi, mặc kệ mẹ”, Chu Tuệ không thoải mái nói.

“Đùi gà ở đây ngon quá”, Tiếu Ý rất phấn khích.

“Ngon thì ăn nhiều chút, ăn xong sớm còn về nghỉ ngơi, còn nhớ bác sĩ nói gì không?”.

“Nhớ ạ, ngủ sớm dậy sớm”.

“Nhớ là tốt”, Nam Cung Thiên Ân nói xong quay sang Bạch Tinh Nhiên:

“Tối nay chúng ta có thể trả phòng ở khách sạn, chuyến tới biệt thự ở cùng mẹ và Tiếu Ý”.

“Ở bên này anh cũng có biệt thự sao? Vậy tại sao tối qua không đưa em tới đó ở?”.

“Nếu như tối qua đưa em đi, hôm nay anh lấy gì làm quà sinh nhật? Dây chuyền có vừa mắt em đâu”.

“Cũng đúng, tha cho anh đấy”, Bạch Tinh Nhiên cười khúc khích.

Ăn tối xong, Nam Cung Thiên Ân đưa ba mẹ con đến biệt thự nhà Nam Cung, Bạch Tinh Nhiên xuống xe, tham quan sơ qua một vòng phòng trong phòng ngoài, nhìn vườn hoa nhỏ bên ngoài mặt rất thích thú:

“Chỗ này cũng được đó chứ, rất thích hợp đế Tiếu Ý dưỡng bệnh”.

“Không khí ở đây rất tốt, môi trường cũng khá yên tĩnh”, Nam Cung Thiên Ân nói.

“Cảm ơn anh”, Bạch Tinh Nhiên cảm kích nói.

“Không cần cảm ơn”, Nam Cung Thiên Ân cố ý nhường không gian cho ba mẹ con, sau khi bảo mình chán quá, liền trở về phòng trên gác xử lý công việc.

Nam Cung Thiên Ân vừa đi, Bạch Tinh Nhiên liền kéo Tiếu Ý ngồi lên sofa, lấy tay gõ một cái lên đầu cậu bé:

“Sao chị thấy em không sợ anh rể gì hết vậy? Em quen anh ấy lắm à?”.

“Đương nhiên là quen rồi, trước đây ngày nào em cũng chạy sang nhà anh ấy chơi mà”, Tiếu Ý ngồi thẳng người, nhìn Bạch Tinh Nhiên nói:

“Nhưng mà… chị ơi, hồi đó không phải chị định gả cho anh rể An Nam sao? Sao bây giờ lại ở cùng với anh rể? Rốt cuộc em có mấy anh rể?”.

“Tiếu Ý!”, Chu Tuệ vội đi tới lấy tay vỗ cậu bé một cái:

“Câu này mà để Thiên Ân thiếu gia nghe thấy, cậu ta sẽ bóp chết con đấy”.

Trong mắt Chu Tuệ, Nam Cung Thiên Ân đáng sợ như vậy đấy.

“Không đâu, câu này con cũng đã hỏi anh rể Thiên Ân thiếu gia fôi, anh ấy không bóp chết con”, Tiểu Ý nói với vẻ rất nghiêm túc, Bạch Tinh Nhiên suýt thì phun nước trà trong miệng ra, sau khi nuốt nước trà thì kinh ngạc nói:

“Em còn hỏi anh ấy rồi?”.

“Vâng ạ”.

“Thế anh ấy có tức giận không?

Còn nữa, anh ấy trả lời thế nào?”.

“Anh ấy nói chị và anh rể An Nam chỉ là chơi đồ hàng thôi, không phải cưới nhau thật, rồi nói con chỉ có một người anh rể tên là Nam Cung Thiên Ân”.

“Con…”, Chu Tuệ tức tốc nói:

“Mẹ đã nói với con bao nhiêu lần rồi, không được nói những lời này với Thiên Ân thiếu gia, không được nhắc đến Lâm An Nam trước mặt cậu ta, con như vậy là muốn hại chết chị con và con sao?”.

“Mẹ nói gì thế, anh rể không nhỏ nhen như mẹ nghĩ đâu”.

“Chỉ là con chưa nhìn thấy bộ dạng tức giận của anh rể con thôi, cậu ta… .

“Được rồi mẹ…”, Bạch Tinh Nhiên mỉm cười cắt ngang những lời nói lo lắng của mẹ mình, vồ vào mu bàn tay bà ấy nói:

“Mẹ cũng đừng trách Tiếu Ý nữa, Tiếu Ý còn nhỏ chưa hiếu gì cả, với lại Tiếu Ý nói cũng đúng, Thiên Ân thiếu gia không đáng sợ như mẹ nghĩ đâu”.

“Cậu ta đã ép nhà họ Bạch đến mức đó rồi con không đáng sợ sao?”.

“Đấy là vì nhà họ Bạch đắc tội với anh ấy trước”, thực ra Bạch Tinh Nhiên cũng cảm thấy ngạc nhiên, Nam Cung Thiên Ân thế mà lại không hề tức giận? Cô thậm chí có thể tưởng tượng ra biểu cảm của anh khi bị Tiểu Ý hỏi những câu như vậy trông sẽ như thế nào. Lẽ nào là vì Tiểu Ý còn nhỏm cho nên anh không chấp à?

“Nói đến chuyện này, con cũng cảm thấy khá là thắc mắc, Thiên Ân thiếu gia lại dễ dàng tha thứ cho con như vậy” cô quay người sang nói với Chu Tuệ:”Mẹ, mẹ có nói gì với anh ấy không thế? Chính là.. chuyện liên quan đến con và Bạch Ánh An đó.”

“Đương nhiên là nói rồi.” Chu Tuệ nói với vẻ hơi sợ hãi:” Lúc đó khi cậu ta bắt mẹ và Tiểu Ý từ bệnh viện đi, khiến mẹ sợ hết cả hồn, mẹ sợ cậu ta sẽ đối xử với mẹ như với nhà họ Bạch, còn quỳ xuống xin cậu ta tha cho hai chị em con. Khi đó cậu ta không nghe gì hết, cũng không chịu nghe mẹ nói, cho đến lần gặp sau cậu ta mới bình tĩnh nói với mẹ, cho mẹ một cơ hội giải thích sau đó mẹ kể hết mọi chuyện cho cậu ta rồi”.

Chu Tuệ hít nhẹ một hơi:

“Khi đó cậu ta không nói gì cả, cũng không biết cậu ta có tin hay không, hôm nay là lần thứ ba mẹ gặp cậu ta, cậu ta nói muốn đưa mẹ và Tiếu Ý đi gặp con, mẹ còn tưởng…”.

Bà ấy rút một tờ giấy ăn lên lau mồ hôi trên trán:

“Tinh Nhiên, con mau nói với mẹ đây không phải là giấc mơ đi, nói cho mẹ biết đây không phải là thủ đoạn trả thù chúng ta của cậu ta đi…”.

“Mẹ, đây không phải mơ đâu”, Bạch Tinh Nhiên đi vòng qua, ôm chặt vai mẹ mình nói:

“Đều là con không tốt, đã khiến mẹ và Tiếu Ý nhiều lần phải hoảng sợ, nhưng mẹ yên tâm, Nam Cung Thiên Ân thật sự đã tha thứ cho con rồi, chứ không phải là thủ đoạn trả thù gì đâu”.

Bạch Tinh Nhiên không thể không thừa nhận, vừa nãy khi nghe Chu Tuệ nói vậy, trong lòng cô lại cũng giật thót.

Sao cô chưa bao giờ nghĩ đây sẽ là thủ đoạn mà Nam Cung Thiên Ân cố tình giả vờ nhỉ? Là vì cô đã quá tin tưởng Nam Cung Thiên Ân rồi sao?

Không, Nam Cung Thiên Ân sẽ không làm như vậy, cũng không cần thiết phải làm như thế.

Anh muốn trả thù cô, tiếp tục nhốt cô ở trong căn biệt thự nhỏ, mặc kệ sự sống chết của Tiếu ý là được mà? Đâu phải tốn nhiều công sức như vậy?

“Mẹ, Nam Cung Thiên Ân không phải là người không biết phải trái đâu, mẹ đừng tự dọa mình như vậy nữa được không?”.

“Thật không con?”.

“Thật mà”, Bạch Tinh Nhiên cười tươi nâng sợi dây chuyền kim cương trên cổ cô lên:

“Mẹ xem này, đây là món quà sáng nay anh ấy tặng con, nhìn cũng biết là anh ấy đã chọn rất kỹ càng, với lại bệnh tình của Tiếu Ý chẳng phải đã khỏi rồi sao? Còn cho hai người một căn nhà lớn như thế đế dưỡng bệnh nữa”.

“Xem ra cậu ta đã tin lời của mẹ rồi”, Chu Tuệ tự nói một câu.

Bạch Tinh Nhiên ngồi nói chuyện với mẹ mình hơn một tiếng đồng hồ, lại chơi cùng Tiếu Ý một lát rồi cũng đến giờ đi ngủ.

Tiểu Ý bám lấy Bạch Tinh Nhiên nói:

“Chị, lâu lắm chưa được ngủ với chị rồi, tối nay em muốn ngủ với chị”.

Bạch Tinh Nhiên cưng nựng xoa đầu cậu bé:

“Được”.

“E hèm…”, phía cầu thang vang lên một tiếng hắng nhẹ, Nam Cung Thiên Ân vừa đi xuống dưới tầng vừa lên tiếng:

“Tiểu Ý, sau này chị chỉ được ngủ với anh rể, đây là quy định nhé”.

“Vì sao chứ, người ta muốn ngủ với chị cơ”.

“Anh còn muốn hơn cả em ấy”, Nam Cung Thiên Ân tóm lấy cánh tay cậu bé, dùng thái độ ra lệnh nói:

“Em còn dám không nghe lời, sau này sẽ không cho em gặp mặt chị em nữa”.

Bạch Tinh Nhiên không nhìn tiếp được nữa lên tiếng nói:

“Thiên Ân, anh đừng như vậy mà, chỉ một buổi tối thôi”

“Một tối cũng không được, đây là nguyên tắc”, Nam Cung Thiên Ân tiếp tục ra thơm lên má cậu bé ra lệnh:

“Mau đi ngủ đi”.

“Tiếu Ý, ngoan ngoãn nghe lời anh rể nào”, Chu Tuệ đi tới kéo con trai mình lại, nhìn hai người nói:

“Mẹ đưa Tiếu Ý về phòng ngủ đây, hai đứa cũng ngủ sớm đi”.

“Chúc mẹ ngủ ngon, chúc Tiếu Ý ngủ ngon nha”.

“Chúc chị và anh rể ngủ ngon”, Tiếu Ý đưa tay ra vẫy chào hai người, rồi cùng Chu Tuệ về phòng.

Hai người vừa đi khỏi, Bạch Tinh Nhiên dùng ngón tay gõ lên ngực Nam Cung Thiên Ân một cái, nhỏ giọng kháng nghị:

“Làm gì mà hung dữ với Tiếu Ý vậy!”.

Nam Cung Thiên Ân dửng dưng tóm lấy ngón tay cô:

“Chẳng phải đã nói rồi sao, đây là nguyên tắc, ai dám tranh vợ với anh, anh sẽ không khách khí với người đó”.

Bạch Tinh Nhiên cạn lời trợn mắt nói:

“Tiếu Ý là em trai ruột của em, hơn nữa còn trẻ con mà”.

“Em gái ruột cũng không được, chứ đừng nói là em trai ruột, ai bảo anh chỉ có một người vợ chứ?”, Nam Cung Thiên Ân đưa tay xuống eo bế cô lên, Bạch Tinh Nhiên kêu nhẹ một tiếng, vội vàng ôm chặt cố anh.

“Anh bỏ em xuống, cấn thận mẹ và Tiểu Ý nhìn thấy giờ…”.

“Nhìn thấy thì đã sao? Chúng mình là vợ chồng hợp pháp mà”, Nam Cung Thiên Ân ôm chặt người cô, đi lên cầu thang.

Bạch Tinh Nhiên đành im lặng, mặc kệ anh bế cô lên phòng ngủ tầng hai.

“Anh còn một món quà sinh nhật chưa tặng cho em”, đặt cô xuống giường xong, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô nói với vẻ nghiêm túc.

Bạch Tinh Nhiên mỉm cười nhìn lại anh:

“Hôm nay anh đã tặng em rất nhiều quà rồi, hơn nữa còn là những món quà cả đời không bao giờ quên”.

“Còn một món quà khiến em càng khó quên hơn nữa”.

“Là gì thế?”, Bạch Tinh Nhiên tò mò vô cùng, không biết anh lại tặng bất ngờ gì cho cô đây?

Nam Cung Thiên Ân đưa tay lên chỉ vào bản thân, khuôn mặt Bạch Tinh Nhiên lập tức đỏ ửng, cố tình hỏi với vẻ khó hiểu:

“Là gì thế?”.

“Anh muốn tặng anh cho em, tặng một cách mãnh liệt, nếu may mắn còn trúng thưởng thêm cả một đứa con nữa, có muốn không?”, Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên ấn vào chiếc kẹp tóc sau đầu cô, rồi ném chiếc kẹp tóc lên đầu giường, cúi đầu hôn lên môi cô, khuôn mặt anh hiện lên nụ cười.

Bạch Tinh Nhiên cười khúc khích dùng tay đỡ khuôn mặt đẹp trai của anh:

“Thôi không cần đâu, em còn phải giữ sức đế mai đi ngắm hoa oải hương nữa”.

Mái tóc cô không còn kẹp tóc giữ nên tóc rơi lả tả trên gối như làn tóc mây vậy.

“Em đang từ chối món quà sinh nhật mà anh tặng em à? Rõ ràng em nói là anh tặng bất kế thứ gì cũng đều rất vui mà”, Nam Cung Thiên Ân đưa tay bóp cằm cô:https://AzTruyen.net/threads/nguoi-vo-thu-bay-cua-tong-tai-ac-ma-full-dich.7529/

“Lẽ nào lại lừa anh sao?”.

“Không phải đâu”.

“Vậy thì ngoan ngoãn nhận món quà này đi”, Nam Cung Thiên Ân nói xong, Bạch Tinh Nhiên vừa cựa quậy phản kháng vừa cười trách anh:

“Làm gì có ai như anh, còn ép người ta nhận quà nữa, cẩn thận em lên trang web của công ty vạch trần hành vi không tốt của anh đấy”.

“Được thôi, có cần anh chụp cho em vài tấm ảnh giường chiếu đế đăng cùng không?”.

Nam Cung Thiên Ân cười càng xấu xa hơn, chế nhạo cô nói:

“Còn nói không muốn, đúng là phụ nữ nói một đường nghĩ một nẻo”.

“Em đâu có”.

“Rốt cuộc có muốn không?”, Nam Cung Thiên Ân cố tình khiêu khích.

Bạch Tinh Nhiên thở nhẹ một hơi, đưa tay lên ôm mặt mình:

“Muốn…”.

Nói xong, cô còn không dám nhìn nụ cười xấu xa trên khuôn mặt Nam Cung Thiên Ân, chỉ muốn cắn đứt luôn lưỡi của mình thôi, đúng là người nói một đằng nghĩ một nẻo mà!

Nam Cung Thiên Ân quả nhiên tặng cô một món quà sinh nhật vô cùng nồng nhiệt, hành cô đến mức đứng dậy thay đồ cũng không còn sức lực nữa.

Nam Cung Thiên Ân ôm cơ thế mùi hương lần mồ hôi của cô, nhìn cơ thế ửng hồng của cô, nhếch miệng cười một cách mãn nguyện rồi cắn nhẹ vào tai cô:

“Thỏa mãn không?”.

“Vô cùng thỏa mãn”, Bạch Tinh Nhiên đưa tay lên lau mồ hôi trên trán nhìn anh nói:

“Em không còn sức mặc quần áo nữa, anh giúp em đi”.

Nam Cung Thiên Ân cúi đầu nhìn cơ thế một nửa giấu trong chăn của cô rồi cười nói:

“Không cần mặc đâu, anh thích cứ thế này ôm em ngủ”.

“Em vẫn muốn mặc, em không quen ngủ mà không mặc gì”, Bạch Tinh Nhiên nói.

Tuy cô cũng rất muốn cứ thế này ôm anh ngủ, nhưng cô không thể làm vậy, nhỡ nửa đêm Nam Cung Thiên Ân phát bệnh, đến lúc đó cô vừa bận chăm sóc anh còn bận mặc quần áo, như thế sẽ ảnh hưởng đến việc chăm sóc anh.

“Vậy được, chỉ mặc cái này thôi”. Nam Cung Thiên Ân quay người nhặt chiếc váy ngủ vừa bị anh ném xuống lên, một tay nâng tay cô lên, một tay mặc váy cho cô rồi dùng đai lưng thắt lại.

Cơ thể hoàn hảo bị bao bọc bởi một lớp váy ngủ bằng lụa, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô dưới cơ thể mình, cổ họng anh lại bắt đầu nóng lên, cộng thêm bộ dạng đang lơ mơ ngủ của cô nữa chứ, đúng là quyến rũ đến chết người.

Thấy cô buồn ngủ thật, anh đành nhịn cơn dục vọng đang trỗi dậy trong người, đưa tay ra ôm cô vào lòng. Bạch Tinh Nhiên nằm trong lòng anh hơi động đậy mơ hồ nói:

“Nam CUng Thiên Thân, em có chuyện muốn nói với anh.”

“Em muốn nói gì?”.

“Vừa nãy mẹ em hỏi em, anh đột nhiên đối xử với em tốt như vậy, liệu

có phải là có mục đích gì khác không? Liệu có phải vì muốn trả thù em càng độc ác hơn mà lừa dối em không, liệu có phải… khi ngủ dậy không còn gì nữa không?”, cô cố gắng mở hai mắt ra, muốn nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt anh.

Nam Cung Thiên Ân phì cười lắc đầu một cái, dùng tay gõ lên mũi cô:

“Vậy cứ thử xem, ngày mai tỉnh dậy liệu có mất hết tất cả không nhé”.

“Nếu những gì mẹ em đoán là thật thì sao? Em phải làm thế nào?”.

“Đúng thế, em phải làm thế nào nhỉ? Anh cũng muốn biết”.

“Em sẽ… tuyệt vọng rồi nhảy từ trên tầng thượng xuống”.

“Vì sao?”.

“Vì em không muốn mất anh”.

“Thật không?”.

“Không phải là anh đang lừa em thật đấy chứ?”, Bạch Tinh Nhiên nhìn vẻ bình tĩnh của anh, cơn buồn ngủ lập tức giảm đi một nửa, ngồi dậy khỏi vòng tay anh, nhìn anh vội nói:

“Nam Cung Thiên Ân, em cảnh cáo anh, nếu anh dám lừa em, em sẽ giết anh rồi mới nhảy lầu đói”.

“Anh sợ quá đi”, Nam Cung Thiên Ân làm động tác sợ hãi trước mặt cô.

Bạch Tinh Nhiên vội vàng nói tiếp:

“Em nói thật đấy”.

Thấy bộ dạng cuống cuồng đến

sắp khóc của cô, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng không trêu cô nữa, ôm cô vào lòng, hôn lên tóc cô cười nói:

“Em có trí tưởng tượng tốt như vậy, sao không đi viết tiểu thuyết đi?”.

Bạch Tinh Nhiên lật người bò lên người anh:

“Ý của anh là… em nghĩ nhiều rồi sao? Anh không hề làm như vậy?”.

“Em yêu à, trong lòng em anh lại là người đáng sợ như vậy không biết phân biệt trái phải như vậy sao?”, Nam Cung Thiên Ân lại hôn cô lần nữa:

“Yên tâm đi, ngày mai khi tỉnh dậy chính là xứ sở của hoa oải hương mà em thích nhất rồi, chứ không có những câu chuyện li kỳ bão tố đâu”.

“Thật không?”.

“Cảm ơn ông xã”, Bạch Tinh Nhiên cúi đầu chủ động hôn lên môi cô.

Nam Cung Thiên Ân lại đỡ mặt cô lên, nhìn chằm chằm cô hỏi:

“Anh đã hứa với em cảm động như vậy, có phải là em cũng nên hứa gì đó với anh không?”.

“Anh muốn em hứa gì cơ?”.

“Em nghĩ xem”.

“Em á…”, Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, ôm ngón tay nói:

“Em sẽ ở bên anh cả đời, chăm sóc anh cả đời, bất kế sau này có xảy ra chuyện gì cũng đều không rời xa anh.

Em muốn sinh cho anh những đứa con khỏe mạnh, sau đó dạy dỗ chúng thành người, anh bảo em đi hướng Đông,em tuyệt đối sẽ không chạy về hướng Tây, anh bảo em đem cả tính mạng ra, em cũng tuyệt đối không lắc đầu”.

Cô nhìn chằm chằm vào anh cười khúc khích:

“Như vậy đủ chưa?”.

“Đủ rồi”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu, lật người cô xuống khỏi người anh, đổi vị trí nhìn thẳng xuống cô:

“Anh nhớ kỹ rôi đấy”.

“Em cũng nhớ kỹ fôi”, Bạch Tinh Nhiên cười he he nói:

“Nhưng trước hết tối nay anh phải cho em ngủ một giấc ngon đã”, nói xong, cô lôi bàn tay không biết đã thò vào trong váy cô từ lúc nào của anh ra ngoài, đặt gối xuống dưới gáy rồi nhắm hai mắt lại.

Nam Cung Thiên Ân mỉm cười ôm chặt cô, cũng nhắm mắt ngủ.

Sáng ngày hôm sau, Nam Cung Thiên Ân và Bạch Tinh Nhiên liền xuất phát đến Provence xứ xở của hoa oải hương.

Từ lúc ăn sáng, Tiếu Ý đã bắt đầu vòi vĩnh đi theo bọn họ ngắm biển hoa, vòi vĩnh đến mức khiến Bạch Tinh Nhiên mềm cả lòng.

Cô ôm cánh tay của Nam Cung Thiên Ân nói:

“Hay là đưa Tiếu Ý đi cùng đi, dù sao chỉ là ngắm cảnh, chứ không có hoạt động mạnh gì”.

Thái độ của Nam Cung Thiên Ân vẫn kiên quyết như trước:

“Không được, nếu Tiểu Ý muốn đi thì đợi bệnh của nó khỏi hẳn rồi sẽ đưa nó đi, em của ngày hôm nay… chỉ có thể thuộc về anh”, Nam Cung Thiên Ân chỉ vào bản thân mình một cách bá đạo.

Anh nói xong quay sang phía Tiểu Ý, hai tay đặt lên vai cậu bé nghiêm túc nói:

“Tiếu Ý, em có biết thế nào gọi là thế giới riêng của hai người không?”.

“Em không biết”, Tiếu Ý lắc đầu.

“Thế giới riêng của hai người chính là hai người yêu nhau ở trong không gian riêng với nhau, ví dụ như anh và chị em, nếu không ở trong không gian riêng với nhau thì hậu quả rất nghiêm trọng đó”.

“Hậu quả gì vậy?”.

“Ví dụ… tình cảm của anh và chị em sẽ không tốt, sẽ li hôn, cũng có nghĩa là sẽ rời xa nhau”.

“Giống như chị em và anh rể An

Nam à?”, Tiểu Ý tò mò hỏi.

Sắc mặt Nam Cung Thiên Ân chùng xuống, Bạch Tinh Nhiên quay người đi, cố nhịn cười coi như không nghe thấy gì.

Chu Tuệ đã cuống cuồng cả lên, vội vàng kéo Tiếu Ý ra phía trước vừa xin lỗi với giọng áy náy:

“Thiên Ân thiếu gia, cậu đừng giận, Tiếu Ý không phải cố tình mạo phạm cậu đâu, cậu đừng có giận nhé”.

“Mẹ…”, Bạch Tinh Nhiên có chút cạn lời lườm sang, hôm qua chẳng phải đã nói với bà ấy rồi sao, không cần phải sợ Nam Cung Thiên Ân như vậy, không cần phải thế hiện thấp hèn như thế.

Nam Cung Thiên Ân đứng dậy,

không quay người đi khỏi, mà nhìn Tiểu Ý gật đầu:

“Đúng, là như vậy đấy”.

“Vậy sau này chẳng phải là em sẽ không được gặp anh rể nữa sao?”, Tiểu Ý chẳng sợ Nam Cung Thiên Ân chút nào.

“Đúng thế, cho nên em phải hiểu chuyện”.

Tiểu Ý nghĩ một lúc rồi gật đầu:

“Vậy được, em không đi nữa là được mà .

“Ngoan lắm”, Nam Cung Thiên Ân đưa tay xoa đầu cậu bé, quay người ôm vai Bạch Tinh Nhiên đi ra cửa.

Sau khi lên xe, Bạch Tinh Nhiên mới quay đầu sang nhìn anh, sau đó

dùng tay huých một cái vào cánh tay anh:

“Này, không phải là anh đang tức giận đấy chứ?”.

Nam Cung Thiên Ân lắc đầu, nhún vai nói với vẻ không đế bụng:

“Vì sao anh phải tức giận? Giờ em là của anh mà .

“Hiếm khi anh hiểu chuyện như vậy đấy”, Bạch Tinh Nhiên ôm cánh tay anh, dựa mặt vào vai anh nói một câu:

“Bảo sao em càng ngày càng thích anh hơn, thì ra là anh càng ngày càng trở nên dễ thương rồi đó”.

Nam Cung Thiên Ân giơ cánh tay mình lên ôm cô lại, nhìn cô cảnh cáo nói:

“Em đừng có mà tiêm nhiễm mấy lời đó cho anh, anh cho em thời gian một tháng, nếu sau này em hoặc Tiếu Ý còn nhắc đến cái tên Lâm An Nam

Nam Cung Thiên An giơ cánh tay mình lên ôm cô lại, nhìn cô cảnh cáo nói:

“Em đừng có mà tiêm nhiễm mấy lời đó cho anh, anh cho em thời gian một tháng, nếu sau này em hoặc Tiếu Ý còn nhắc đến cái tên Lâm An Nam trước mặt anh, thì anh không khách khí với em đâu”.

Bạch Tinh Nhiên rụt người lại, nghĩ bụng còn tưởng anh thật sự không quan tâm nữa chứ, thì ra…

Cô nhịn cười, e dè hỏi một câu:

“Anh định không khách khí với em kiểu gì thế?”.

“Em biết mà”, Nam Cung Thiên Ân nhìn cô nở một nụ cười mập mờ, khuôn mặt Bạch Tinh Nhiên lập tức đỏ ửng, sau đó giơ tay lên đánh vào cánh tay anh một cái:

“Suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện đó, có còn chút khí phách của một đại Boss không hả?”.

“Ý anh nói là sẽ trừ tiền thưởng của em”, Nam Cung Thiên Ân cố tình nhìn cô nói:

“Rốt cuộc là ai suốt ngày nghĩ đến chuyện đó vậy?”.

Thế là, mặt Bạch Tinh Nhiên lại càng đỏ hơn.

Tuy đã hết mùa, không còn là thời điểm đẹp nhất của hoa oải hương, nhưng Bạch Tinh Nhiên vẫn cảm thấy cô cùng thích thú.

Khi cô còn nhỏ, nằm mơ cũng muốn có một ngày cô có thể cùng người mình yêu đứng trong vườn hoa lãng mạn đến tuyệt đẹp này dang rộng cánh tay ra, nhắm mắt lại cùng hít một hơi thật dài.

Mong chờ bao nhiêu năm nay, cuối cùng cũng đến ngày đó, cô nhắm mắt lại, sống mũi cô tràn đầy hương thơm thanh khiết của hoa oải hương.

“Chỉ muốn ngày nào cũng được sống ở đây thôi.”, cô bất giác thốt lên một câu.

“Điều này thì hơi khó.” Nam Cung Thiên Ân đi tới ôm vài cô, cùng cô cảm nhận cảm giác vui vẻ thư thái này.

“Đây là thánh địa du lịch cấp một quốc gia, không bán cho người ngoài đâu.” Nam Cung Thiên Ân mỉm cười: “Kể cả có bán thì anh cũng không mua nổi để tặng em nữa.”

“Anh mà không mua nổi á?” Bạch TInh Nhiên quay đầu nhìn anh:

“Anh chẳng phải là giàu bằng cả đất nước sao?”.

“Ai bảo em là anh giàu bằng cả đất nước?”.

“Người ta đồn thế mà”, Bạch Tinh Nhiên cố tỏ ra vẻ kinh ngạc:

“Lẽ nào em nghe nhầm à? Giấc mơ làm phu nhân của tỷ phú bậc nhất của em đã vỡ mộng rồi sao?”.

“Chưa vỡ mộng đâu”, Nam Cung Thiên Ân đưa tay véo lên má cô:

“Người đàn ông bên cạnh em đây vô giá giống như vườn hoa oải hương này đấy”.

“Xí…”.

“Em coi thường anh sao?”.

“Vô giá á, em chẳng thấy gì cả, nhưng lại thấy anh giống như kẹo kéo ấy, giật thế nào cũng không giật ra được”.

“Em nói lại lần nữa xem?”.

“Em nói là em giống như kẹo kéo, cả đời này sẽ dính chặt vào anh”, ở với anh lâu dần Bạch Tinh Nhiên rất biết cách đoán ý qua lời nói và sắc mặt, thường thì cô sẽ trêu anh xong rồi lại nịnh anh một câu.

Quả nhiên, sắc mặt đang sa sầm của Nam Cung Thiên Ân lập tức lại rạng rỡ ngay được.

Nam Cung Thiên Ân kéo cô vào lòng, ngón tay chọc vào eo cô vừa cắn răng vừa cảnh cáo:

“Anh thấy giờ em càng ngày càng to gan fôi nhé, không ngờ dám trêu chọc cả anh”.

Bạch Tinh Nhiên bị anh chọc buồn vào eo cứ thế cười khúc khích, vừa cười vừa chạy khỏi sự đuổi theo của anh.

Vì không phải là thời điểm đúng mùa, nên lượng du khách rất ít, Nam Cung Thiên Ân hiếm khi giấu lại vẻ nghiêm túc thường ngày, anh đuối theo cô một cách không hề khách khí, tóm được mũ trên đầu cô.

“Đừng làm hỏng mũ của em…”, Bạch Tinh Nhiên quay người đánh vào mu bàn tay anh phản đối.

Dưới chân cô không biết bị cái gì quấn vào, cơ thế cứ thế nghiêng ra phía sau rồi hét lên.

Cổ tay anh bị cô kéo mạnh, Nam Cung Thiên Ân cũng không biết là cố tình hay vô ý, cũng cứ thế đè cô xuống biến hoa, đè cô dưới cơ thế anh.

“Á…!”, Bạch Tinh Nhiên cảm thấy mình ngã vào một nơi vừa mềm mại vừa thơm ngát, phía dưới rồi bên cạnh cô, đến ngay bên má cô cũng đều lá những cánh hoa oải hương tươi đẹp, còn trên người cô, là người đàn ông mà cô yêu.

Một cơn gió thoảng qua, cô nhắm mắt lại, cảm giác như mình sắp đắm chìm ngây ngất vào trong cảnh lãng mạn này rồi.

Chẳng trách người ta đều nói Provence là vùng đất vô cùng lãng mạn!

Nam Cung Thiên Ân hơi chống người lên, nhìn chằm chằm vào cô mỉm cười:

“Từ nơi xa xôi chạy đến tận đây, em nói xem anh có nên hôn em một lần ở đây không?”.

Bạch Tinh Nhiên lắc đầu:

“Mau kéo em lên đi, đè nát cả hoa của người ta, cẩn thận nhân viên quản lý ném chúng mình ra ngoài bây giờ.

Nam Cung Thiên Ân cũng học theo cô lắc đầu: “Giờ là mùa thu hoạch hoa oải hương, bọn họ không quản đâu”.

“Vậy cũng không được hay cho lắm”, Bạch Tinh Nhiên còn chưa nói hết, Nam Cung Thiên Ân đã hôn lên môi cô.

Biết ngay là cho dù cô nói thế nào đi nữa anh đều sẽ hôn cô, Bạch Tinh Nhiên cười thầm trong bung.

Hôn một lúc, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng thấy thỏa mãn, ngón tay gõ vào mũi cô một cái: “Nhớ đấy, đây là nụ hôn lãng mạn anh dành cho em”.

“Em nhất định sẽ nhớ”, Bạch Tinh Nhiên gật đâu.

Nam Cung Thiên Ân đang định đứng dậy kéo cô ra khỏi biển hoa, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên ôm lấy cổ anh: “Chờ đã, chỉ nhớ trong đầu em sợ không nhớ đủ, em vẫn muốn chụp ảnh lại, anh đưa điện thoại đây cho em”

Nam Cung Thiên Ân làm theo lời cô lấy điện thoại trong túi ra, nhấn vào máy ảnh, một tay ôm cô một tay giơ điện thoại lên, thành công chụp một kiểu ảnh rất đẹp.

“Chờ đã, chụp thêm kiểu nữa”, Bạch Tinh Nhiên chu môi áp vào má anh, tặng anh một nụ hôn dễ thương.

Nam Cung Thiên Ân chụp xong đưa điện thoại lại gần xem, nhìn đôi môi nhỏ đỏ hồng của cô chu ra, liền trêu chọc cô: “Đã là gái có chồng rồi còn học đòi mấy em 10x làm ra vẻ dễ thương”.

“Thế gái đã có chồng thì nên làm sao hả?”.

“Ví dụ thế này”, Nam Cung Thiên Ân cúi đầu đặt môi anh lên môi cô, lưỡi anh luồn lách qua kẽ răng cô, cho cô một nụ hôn nồng nhiệt. Sau đó giơ cánh tay ra, chụp luôn một cảnh hôn nóng bỏng.

“Nhìn xem, thế này có phải đẹp hơn bao nhiêu không?”, Nam Cung Thiên Ân đưa điện thoại cho cô, Bạch Tinh Nhiên cầm lấy điện thoại nhìn xong giơ tay đánh nhẹ lên khuôn mặt đẹp trai của anh nói: “Đồ háo sắc! Chụp ảnh còn không quên lợi dụng người ta”.

Nam Cung Thiên Ân vừa cười vừa kéo cô lên khỏi biển hoa: “Đi thôi”.

“Sao đi sớm vậy? Em còn chưa xem đủ mà”, Bạch Tinh Nhiên nhìn xung quanh với vẻ lưu luyến.

“Em nhìn xem chỗ hoa này đã tàn đi rất nhiều rồi, chờ mùa hè sang năm đúng mùa hoa oải hương nở anh sẽ lại đưa em đến”.

“Thật không? Anh nói đấy nhé”.

Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên gõ vào trán cô một cái: “Em có thể đừng lúc nào cũng dùng cái giọng điệu nghi ngờ để hỏi anh có thật không nữa đi?”.

Anh phát hiện ra cô hình như rất thích hỏi lại anh như vậy, lẽ nào trong lòng cô, anh lại không đáng tin như vậy sao? Xem ra hình tượng của anh trong lòng cô vẫn phải nâng cao hơn nữa.

“Người ta chỉ là vui quá thôi mà”, Bạch Tinh Nhiên cũng nhận ra điều này, ngại ngùng mỉm cười.

Hai người đi tham quan bên trong vườn hoa oải hương cả buổi chiều liền, cho đến khi trời sắp tối Bạch Tinh Nhiên mới nỡ đi ra khỏi khu vườn.

Sau khi rời khỏi khu vườn oải hương, Nam Cung Thiên Ân lại đưa Bạch Tinh Nhiên đến cửa hàng chuyên bán đồ liên quan đến hoa oải hương ở gần đó.

Nhìn bên trong bày la liệt các đồ, toàn là những món đồ liên quan đến hoa oải hương, Bạch Tinh Nhiên vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, đưa những thứ đồ trong tay cô để vào tay Nam Cung Thiên Ân rồi bắt đầu lựa chọn.

“Tinh dầu hoa oải hương ở đây thơm quá đi”, cô cầm một chai dùng thử đưa lên mũi Nam Cung Thiên Ân nói: “Anh ngửi thử xem.

“Tinh dầu hoa oải hương ở đây khá là chuẩn đấy, em có thể chọn một ít đem về”.

“Mỗi loại em mua một chai được không?”, Bạch Tinh Nhiên nhìn lên trên chiếc kệ trưng bày các loại tinh dầu.

Nam Cung Thiên Ân mỉm cười nói: “Nếu em không sợ bị hải quan giữ lại thì đương nhiên là không vấn đề gì rồi”, anh nói xong anh ghé tai cô nói: “Nhưng điều kiện là không được đi cạnh anh”.

Bạch Tinh Nhiên cạn lời lườm anh một cái, đành bỏ những món đồ nhỏ nhắn dễ thương này xuống.

Tuy đã rất tiếc nuối phải bỏ những món đồ nhỏ xinh đã chọn đặt lại lên kệ bán hàng, nhưng khi đi ra khỏi cửa hàng, Bạch Tinh Nhiên vẫn xách một túi đây. Nghĩ đến những thứ mua ở trong thành phố hôm trước, thêm vào hôm nay nữa, bảo sao Nam Cung Thiên Ân lại trêu cô là đến Pháp để mua hàng xách tay cho mọi người.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.