Người Vợ Thứ Bảy Của Tổng Tài Ác Ma Full Dịch

Chương 351-360




Nửa tiếng sau, Kiều Phong đưa Bạch Tinh Nhiên đến dưới tòa chung cư của Tô Tích.

Sau khi nghe một tràng kể khổ của cô, Tô Tích đập bàn tức giận mắng:

“Lão phu nhân thân là gia trưởng của nhà Nam Cung, lại nói ra những câu khó nghe như thế, thế mà bà ta cũng nói ra được”.

Bạch Tinh Nhiên nằm cuộn tròn trên sofa, vừa buồn ngủ vừa uế oải cố mở mắt:

“Tiểu Tích, có thể cho mình ngủ một lúc đã được không?”.

“Aizz, nửa đêm nửa hôm cậu gọi mình dậy, làm mình không ngủ được, cậu còn mặt mũi đòi ngủ”, Tô Tích nói

oang oang:

“Mình nghĩ lần này cậu nhất định không thể thỏa hiệp nữa, có nói gì cũng không được về cái nhà đó nữa, người gì thế không biết.

Nhưng mà … nói đi cũng phải nói lại, cậu có quyền nói không không? Cậu có chống cự được Nam Cung Thiên Ân không? Mình đoán chắc sáng sớm mai Nam Cung Thiên Ân lại lôi cậu về thôi.

Này, ngày mai cậu tuyệt đối đừng có theo anh ta về đấy biết chưa? Làm phụ nữ phải có tự tôn, nghe rõ chưa?”.

Tô Tích lải nhải xong, cúi xuống nhìn thì thấy Bạch Tinh Nhiên đã ngủ rồi, cốc giấy trong nay đã bị rơi xuống đất.

Nhìn một hồi lâu, Tô Tích bất lực thở một tiếng:

“Thật ra mình cũng chẳng khá hơn cậu là bao nhiêu”.

Nói rồi cô ấy cúi xuống nhặt cốc nước rơi trên thảm lên đặt trên bàn, sau đó với lấy chăn bông bên cạnh đắp lên người cô.

Nam Cung Thiên Ân đến tận mười giờ hơn sáng hôm sau mới tính dậy, tỉnh dậy thì thấy một đống người đứng bên cạnh giường.

Anh nhìn mọi người một lượt, giọng có vẻ không vui:

“Mọi người đang làm gì thế?”.

Sáng sớm ra đã bị người ta xúm lại nhìn, cảm giác này thực sự rất không hay.

“Thiên Ân, cuối cùng cháu cũng tỉnh rồi”, lão phu nhân đi tới, vui mừng đến rớt nước mắt:

“Cháu mà còn không tính lại, mọi người sẽ phải đưa cháu đi bệnh viện cấp cứu mất”.

Nam Cung Thiên Ân không đồng tình cười nhạt:

“Chí là phát bệnh thôi mà, có gì bất ngờ đâu”.

“Anh họ, giờ đã là mười giờ rồi, nếu là trước đây anh phải tỉnh lâu rồi”, Phác Luyến Dao bên cạnh giường cười nói:

“Anh làm cho cả nhà sợ hết hồn đấy”.

“Mười giờ rồi … .”

, Nam Cung Thiên Ân đảo mắt nhìn đồng hồ trên tường, quả nhiên đã mười giờ.

Quá trình phát bệnh tối qua anh không nhớ rõ lắm, nhưng anh có thế cảm nhận được bản thân nhất định lại làm Bạch Tinh Nhiên bị thương, bởi vì anh nhớ mình đã ném cô xuống giường.

Không biết cô bị thương thế nào? Anh lại nhìn xung quanh theo bản năng, tất cả mọi người trong nhà đều có mặt trừ Bạch Tinh Nhiên.

Anh ngồi dậy trên giường, nhìn mọi người hỏi:

“Ánh An đâu? Có phải cô ấy bị cháu làm bị thương rồi không? Có phải vẫn chưa tính lại?”.

“Chị dâu không sao, anh họ yên tâm,” Thẩm Tâm lên tiếng an ủi

“Thiên Ân cháu có muốn dậy ăn chút gì không? Hay muốn ngủ thêm một lúc?”, lão phu nhân quan tâm hỏi.

“Mọi người ra ngoài trước đi, để cháú dậy”, Nam Cung Thiên ân nói. Lão phu nhân gật đầu, ra hiệu cho mọi người rời đi.

Sau khi phòng ngủ đã yên tĩnh trở lại Nam CUng Thiên Ân xuống giường không thay quần áo liền đi sang phòng ngủ đối diện.

Căn phòng ngủ đối diện yên tĩnh, không có bóng dáng Bạch TInh Nhiên. ĐỨng trước chiếc giường trống không trong lòng anh dấy lên một dự cảm không lành, liền quay người nhanh chân đi xuống nhà.

Dưới nhà, lão phu nhân nhìn thấy anh mặt đồ ngủ đi xuống, hơn nữa trông bộ dạng hình như rất vội, thế là quan tâm hỏi:”Thiên Ân, cháu sao thế? Có việc gì mà gấp thê?”

Thẩm Khác và Thẩm Tâm đã ra ngoài, tầng một chỉ có lão phu nhân và Phác Luyến Dao.

Nam Cung Thiên Ân nhìn bọn họ hỏi:”Bà nọi, Ánh An không có trong phòng cô ấy đâu rồi?”

Biếu cảm của anh nghiêm túc, không hê có vẻ là hỏi lẩy lệ.

Lão phu nhân và Phác Luyến Dao biết tính anh, giấu chắc chắn là không giấu được, Phác Luyến Dao không dám lên tiếng, lão phu nhân thì không phải là sợ anh, chí là ngặt nỗi cơ thế anh vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên không muốn kích động anh.

Nếu anh đã hỏi, bà ta chí đành tức giận nói:

“Thiên Ân, cháu vẫn không biết à? Người đàn bà đó vì muốn giữ vững địa vị của mình trong nhà Nam Cung, dám nói dối mình có thai, nếu như không phải hôm qua bác sĩ Hoàng nói với bà, chúng ta đến giờ vẫn còn bị gạt đấy”.

Sắc mặt Nam Cung Thiên Ân khẽ thay đổi, không ngờ nhanh như vậy đã bị phát hiện.

Lão phu nhân thấy sắc mặt anh thay đổi, tưởng anh thật sự không biết, thế là càng tức giận:

“Cái loại con gái xuất thân thấp hèn đúng là đa đoan, cả ngày chí nghĩ làm sao giữ chắc cái vị trí Nam Cung thiếu phu nhân.

Lần trước sống chết đòi sinh ra đứa bé không khỏe mạnh, lần này không chửa được lại nói dối là có thai, nó cho rằng có đứa con của nhà Nam Cung chúng ta thì có thế ngồi vững ở vị trí thiếu phu nhân chắc? Đúng là nằm mơ!”.

Lão phu nhân càng mắng càng kích động, liền quay sang Nam Cung Thiên Ân:

“Thằng cháu ngốc này, ngày nào cũng ngủ cùng giường với nó, lẽ nào không nhìn ra được nó có thai hay không à?”.

“Cháu nhìn ra mà”.

“Nhìn cái con khí!”, lão phu nhân tức đến nỗi văng tục:

“Lần trước người ta giấu được cháu bốn tháng, lần này nếu không phải bà phát hiện, nó chắc có thế giấu cháu chín tháng, sau đó lén lút nhặt một đứa con hoang về nói là dòng giống của nhà Nam Cung chúng ta”.

“Bà nội, bà thấy trên phim à?”, Nam Cung Thiên Ân nhịn cười.

Có điều lão phu nhân đúng là đã nói trúng nỗi đau của anh, về lĩnh vực này anh quả thực là một tên vừa ngốc vừa đần, lại bị Bạch Tinh Nhiên giấu tới tận bốn tháng.

“Phải rồi, bà nội, bà nghĩ đây là phim à, mà có thể tráo thái tử thành báo*?”

(theo truyền thuyết dân gian Trung Quốc, vào đời vua Tống Chân Tông, Lưu Hoàng Hậu và Lý Thần Phi cùng lúc mang thai, nhưng con của Lưu Hoàng Hậu chết yểu, bèn nghĩ kế đổi con của Lý Thần Phi thành một con báo, rồi cướp con của Lý Thần Phi thành con mình).

Phác Luyến Dao cười khanh khách kéo tay lão phu nhân ngồi xuống sofa:

“Chị dâu không phải người như vậy đâu, hơn nữa lần trước chị lừa anh họ cũng là bất đắc dĩ, mà cũng là bà yêu cầu chị ấy làm thế mà”.

“Không phải là nó cho rằng lần trước có thể giấu được lần này cũng thế sao?” lão phu nhân phát hiện Nam CUng Thiên Ân không có vẻ gì là tức giận, nhìn anh một cách khó hiểu:”Thiên Ân, sao cháu lại không tức giận chút nào thế?”

“Bởi vì lần này là cháu bảo cô ấy làm như thế.” Nam Cung Thiên Ân đi đến bên cạnh bà ta ngồi xuống, rót cho bà ta cốc trà:”Bà nội bớt giận, sự việc không phức tạp như bà nội nghĩ đâu.”

“Cháu nói cái gì? Là cháu bảo nó làm như thế?” lão phu nhân nhìn anh.

“Vâng, hôm đó que thử thai bị sai, sau đó đi bác sĩ khám mới phát hiện ra cô ấy không hề có thai, sợ bà buồn cho nên không dám nói với bà.” Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên vỗ vào vai bà ta:”Có điều, bà nội..chúng cháu gần đây vẫn đang cố gắng để bù cho bà một đứa, cho nên bà mau thả cô ấy ra đi, đừng làm nhỡ công cuộc trồng người của bọn chấu.”

Lão phu nhân liếc anh, nghĩ một lúc rồi thốt ra câu:”Cháu đừng lừa bà!”

“Sao? Bà không tin cháu ạ?”

“Cháu bây giờ chí biết bảo vệ nó, việc gì cũng bênh nó, lần trước nếu không phải cháu ủng hộ nó sao dám cố chấp sinh đứa bé ra chứ?”, lão phu nhân hất cánh tay của anh trên vai bà ta ra:

“Bà cảnh cáo cháu, lần này đừng hòng nhúng tay vào việc này!”.

“Vậy bà nội định nhốt cô ấy đến bao giờ?”, lão phu nhân thích dùng gia pháp, cho nên Nam Cung Thiên Ân đương nhiên nghĩ Bạch Tinh Nhiên là bị lão phu nhân nhốt vào từ đường.

Phác Luyến Dao nhìn hai người, thận trọng nói:

“Anh họ, chị dâu tối qua bị bà nội đuổi đi rồi, anh mau đi tìm chị ấy đi”.

Nghe Phác Luyến Dao nói thế, sắc mặt Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng sầm lại, gần như phát điên:

“Em nói cái gì? Mọi người đuổi cô ấy đi?”.

“Anh họ đừng giận, bà nội cũng là vì nhất thời tức giận mới đuổi chị dâu đi”.

“Nửa đêm nửa hôm mọi người đuổi cô ấy ra ngoài? Trên người cô ấy không có tiền không có điện thoại

mọi người đuổi cô ấy đi đâu?”, Nam Cung Thiên Ân tức tối đứng phắt dậy khỏi sofa đi lên tầng.

“Cháu muốn đi đâu?”, lão phu nhân cũng đứng dậy khỏi sofa.

“Lên nhà thay quần áo”.

“Cháu muốn ra ngoài à? Không được!”, lão phu nhân vội vàng đi theo:

“Thiên Ân, bệnh của cháu vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, cháu còn chưa ăn sáng … .”.

“Bà nội, nếu như bà thật sự muốn tốt cho cháu, thì đừng suốt ngày làm khó cô ấy!”, Nam Cung Thiên Ân quay người sang nói câu này xong, thì lại đi lên tầng.

“Anh họ, anh đừng vội, chị dâu sẽ không có việc gì đâu, tối qua chị ấy được một người đàn ông đi xe Bentley đưa đi rồi”, Phác Luyến Dao đột nhiên nói với Nam Cung Thiên Ân đã lên được nửa cầu thang.

Quả nhiên Nam Cung Thiên Ân lập tức quay người lại nhìn cô ta:

“Em nói cái gì? Người đi xe Bentley đưa cô ấy đi?”.

Trong số những người Bạch Tinh Nhiên quen biết, ngoài Lâm An Nam ra thì không ai lái xe Bentley cả!

“Vâng”, Phác Luyến Dao gật đầu:

“Tối qua sau khi bà nội đuổi chị dâu ra ngoài, em lo lắng cho sự an toàn của chị dâu, nên đã bảo Thẩm Khác lái xe đưa chị dâu đến chung cư.

Sau đó Thấm Khác nói với em anh ấy vừa

đuổi đến đường cái thì thấy chị dâu lên một chiếc xe Bentley, em nghĩ có khả năng là chị dâu họ gặp được người quen”.

Phác Luyến Dao dừng lại, an ủi nói:

“Cho nên, anh họ không cần lo lắng, chị dâu nhất định sẽ không sao”.

“Cháu lại dám giấu bà làm chuyện đó à?”, lão phu nhân tức giận quay sang Phác Luyến Dao.

Phác Luyến Dao lập tức cúi đầu, áy náy nói:

“Cháu xin lỗi, bà nội, nửa đêm nửa hôm cháu lo chị dâu sẽ xảy ra chuyện, cho nên mới bảo Thấm Khác đi theo”.

Nam Cung Thiên Ân vốn dĩ lo lắng Bạch Tinh Nhiên nửa đêm sẽ gặp nguy hiếm, nghe Phác Luyến Dao nói vậy xong thì bớt lo lắng đi một nửa, nhưng lửa giận thì dần dần bùng phát.

Trong lòng nghĩ nếu như Bạch Tinh Nhiên dám ở sau lưng anh nối lại tình xưa với Lâm An Nam, anh tuyệt đối sẽ không tha cho cô!

“Tối qua cô ấy có bị thương không?”, anh đột nhiên hỏi.

“Không, chị dâu không bị thương, anh họ yên tâm”, Phác Luyến Dao gần như trả lời ngay lập tức.

Nam Cung Thiên Ân gật đầu, quay người đi lên gác.

Tối qua bị hành cả đêm, Bạch Tinh Nhiên mệt quá, ngủ một mạch đến 11 giờ sáng mới tỉnh.

Cô yếu ớt bò dậy khỏi sofa, đưa mắt nhìn xung quanh, sau đó dừng lại nhìn Tô Tích đang đứng trước mặt mình.

Cô cúi đầu nhìn mình và sofa, vừa xoa phần gáy đau nhức của mình vừa không vui nói:

“Sao cậu lại đế mình ngủ ở sofa?”.

“Tối qua là lúc cậu nói chuyện, nói xong thì ngủ luôn, đâu thế bảo mình bế cậu vào được?”, Tô Tích ngước mắt lên nhìn cô:

“Sao? Cuối cùng cũng tỉnh rồi à?”.

“ừ’, Bạch Tinh Nhiên gật đầu hỏi:

“Mấy giờ rồi?”.

“Mười một giòi”, Tô Tích cười chế giễu:

“Đã bị đuổi ra khỏi nhà, mà còn ngủ ngon quá nhỉ, xem ra cậu cũng chả có nhiều tình cảm với Nam Cung Thiên Ân nhỉ”.

“Mình chỉ là buồn ngủ quá thôi”, Bạch Tinh Nhiên nói xong liền hỏi:

“Phải rồi, có ai đến tìm mình không?”.

“Cậu hỏi thẳng mình Nam Cung Thiên Ân có đến tìm cậu không là được mà”, Tô Tích đặt tạp chí làm đẹp trong tay lên bàn:

“Yên tâm đi, không có”.

Yên tâm? Bạch TInh Nhiên làm sao có thể yên tâm chứ! Với thái độ gần dây của Nam Cung Thiên Ân, không thể không tìm cô, nếu như không tìm vậy có phải chứng tỏ anh chưa tỉnh lại? Tối qua anh phát bệnh nghiêm trọng như vậy, có khi nào…

Cô không dám nghĩ tiếp, nhưng trong lòng lại không thể không lo lắng. Mình thấy cậu bây giờ quan trọng nhất là phải ăn gì đó, chăm sóc sức khỏe, nhìn người toàn vết đỏ bạo dâm cũng không đến mức đó chứ?”

Diệu My bê mì từ nhà bếp đi ra, đặt trước mặt Bạch Tinh Nhiên.

Bạch TInh Nhiên cúi đầu nhìn bản thân, trên người những vết đỏ quả nhiên trông rất ám muội.

“Tiểu my đã ngưỡng mộ cậu cả buổi sáng rồi, đang sầu não nghĩ xem nên mua gì cho chồng cậu tẩm bổ kìa.”

Tô Tích nghiêng người cười nhẹ một tiếng, bị Diêu Mỹ đánh một cái đẩy về chỗ cũ.

Bạch Tinh Nhiên vốn không có tâm trạng đùa, kéo phẳng đồ ngủ trên người: “Các cậu giúp mình một việc được không?”.

“Việc gì?”.

“Mình muốn biết Nam Cung Thiên Ân đã tính chưa”, Bạch Tinh Nhiên quay sang Tô Tích:

“Tiếu Tích, cậu bảo Kiều thiếu gia gọi điện cho Nam Cung Thiên Ân, thăm dò xem anh ấy tỉnh lại chưa”.

Tô Tích tỏ vẻ tức giận:

“Con người cậu bị làm sao vậy, đã bị đuổi ra khỏi ra đêm hôm rồi, vừa tỉnh dậy lại đi quan tâm anh ta tỉnh chưa? Việc này mình không giúp đâu”.

“Là lão phu nhân đuổi mình đi, không phải Nam Cung Thiên Ân”.

“Chẳng phải như nhau sao?”.

“Ôi giời, Tiếu Tích cậu cứ thừa nhận là không giúp được cậu ấy đi”, Diêu Mỹ quay sang Bạch Tinh Nhiên:

“Tô Tích đã ở chung cư rồi, cậu vẫn chưa hiếu ra chuyện gì à?”.

“Chuyện gì thế? Bị Kiều thiếu gia đuổi đi sao?”, Bạch Tinh Nhiên chỉ nghĩ đến nỗi lo lắng của mình, thực sự không nghĩ đến vấn đề này.

“Xì, anh ta đuổi mình á?”, Tô Tích cười khẩy một tiếng.

“Là tự cậu ấy chạy tới đây”, Diêu Mỹ giải thích.

“Hóa ra là cùng cảnh ngộ”, Bạch Tinh Nhiên than thở.

“Ai cùng cảnh ngộ với cậu?”, Tô Tích cầm điện thoại trên bàn lên:

“Chẳng qua là muốn biết Nam Cung Thiên Ân còn sống không thôi đúng không? Cần gì phải nhờ họ Kiều kia chứ?”, nói xong, cô ấy bắt đầu ấn số gọi Nam Cung Thiên Ân.

Không lâu sau, đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng Nam Cung Thiên Ân:

“A lô”.

“Xin lỗi, gọi nhầm số”, Tô Tích nói xong liền lập tức cúp điện thoại.

Nghe thấy tiếng của Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng yên tâm.

Nam Cung Thiên Ân có thể tỉnh lại thì tốt, tỉnh lại tức là anh không bị nguy hiếm đến tính mạng!

“Aizz, sức khỏe Nam Cung Thiên Ân kém như thế, mà sao trong chuyện đó lại khỏe vậy? Tiết lộ chút đi”, Diêu Mỹ vẫn đau đáu vấn đề này.

“Dục vọng quá độ, mệt đến phát bệnh đấy mà”, Tô Tích cười mờ ám.

Bạch Tinh Nhiên nhìn hai người, không vui nói:

“Hai cậu có thôi đi không?”.

“Được rồi, không nói thì thôi”, Diêu Mỹ nhún vai:

“Mất công nấu cho cậu bát mì”.

Nam Cung Thiên Ân ăn sáng xong, liền đến công ty làm việc.

Anh vừa đến công ty, trợ lý Nhan liền cùng vào văn phòng với anh,

Nam Cung Thiên Ân vừa mở máy tính vừa nhìn cô ấy:

“Sao vẫn còn ở công ty, tìm thấy manh mối chưa?”.

“Rồi ạ”, trợ lý Nhan lễ phép đáp:

“Tôi đã nhờ người quen kiểm tra camera giám sát gần biệt thự, đêm qua lúc hơn ba giờ sáng đúng là có một chiếc Bentley đi qua đoạn đường gần biệt thự, nhưng không phải là của Lâm An Nam”.

Nam Cung Thiên Ân khẽ cau mày:

“Không phải?”.

“Vâng, tôi đã điều tra biển số xe, là xe của Kiều nhị thiếu gia”.

“Kiều nhị thiếu gia? Kiều Phong?”, Nam Cung Thiên Ân không có ấn tượng nhiều về nhân vật này, bởi vì chưa từng tiếp xúc, chỉ biết Kiều Tư Hằng có một người em trai tên là Kiều Phong.

“Đúng rồi”

“Nhưng Bạch Tinh Nhiên đã tiếp xúc với Kiều Phong bao giờ đâu, bọn họ sao có thế quen nhau được”.

“ừm … .”

, trợ lý Nhan nghĩ một lúc:https://AzTruyen.net/threads/nguoi-vo-thu-bay-cua-tong-tai-ac-ma-full-dich.7529/

“Có thế là tài xế nhà họ Kiều nhận ra thiếu phu nhân, đưa cô ấy đến chỗ Kiều thiếu phu nhân rồi, bọn họ là bạn thân còn gì”.

Nam Cung Thiên Ân nghe trợ lý Nhan nói thế, lửa giận vẫn nén trong lồng ngực cũng dần tan đi.

Chỉ cần không phải Lâm An Nam là được!

Trợ lý Nhan cười nhẹ:

“Đại thiếu gia, Lâm An Nam cho dù có muốn về nước, chắc chắc cũng không dám về sớm thế đâu, anh yên tâm”.

“Được, tôi biết rồi”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu.

“Vậy … .”

, trợ lý Nhan nhìn anh hỏi:

“Thiên Ân thiếu gia còn cần tôi giúp gì nữa không?”.

“Không cần, tạm thời cứ đế cô ấy ở nhà Tô Tích”.

“Nhưng … anh không sợ cô ấy … .”.

“Không sao, cô ấy không chạy được đâu”, Nam Cung Thiên Ân cười tự tin.

“Vậy được”, trợ lý Nhan gật đầu đi ra.

Bạch Tinh Nhiên ở nhà Tô Tích ba ngày, vẫn không nhận được bất cứ thông tin gì là Nam Cung Thiên Ân đi tìm cô. Nam CUng Thiên Ân biết cô chỉ có hai người bạn thân là Tô Tích và Diêu Mỹ, về lý mà nói thì phải nghĩ đến họ đầu tiên, nhưng mấy hôm nay bất kể là Diêu Mỹ hay Tô Tích đều không nhận được điện thoại của Nam Cung Thiên ÂN. Cô cười khổ với hai người bạn tốt:”Các cậu phân tích hộ mình cái, rốt cuộc đây là tình thế gì?”

“Bận công việc? Không có thời gian nghĩ đến câu?”

Diêu Mỹ đoán, “Không thể nào” Bạch TInh Nhiên lắc đầu, Nam Cung Thiên Ân trước giờ lòng tự tôn rất cao, cho dù là mình không rảnh cũng sẽ cử người đi tìm, sau đó sẽ nhốt co vào biệt thự nhỏ.

“Vậy là anh ta đã hết hứng với cậu rồi, không muốn chơi nữa.” vẫn là Diêu Mỹ nói. Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, cái này thì cũng có khả năng, nhưng dựa vào thái độ gần đây anh đối xử với cô thì không giống anh đã chán cô.

Nếu như đúng là như vậy, tại sao không trả mẹ và Tiểu Ý lại cho cô?

“Còn có khả năng nào khác không?”.

“Mình thật không đoán ra được”, Diêu Mỹ nhún vai, rồi nhìn cô chằm chằm:

“Có điều tại sao không đích thân tìm anh ta mà hỏi cho rõ?”.

“Mình … .”, Bạch Tinh Nhiên cầm cốc rượu lên cười khổ:

“Bỏ đi, mình ngại lắm”.

Cô cạch cốc rượu của mình với cốc của Tô Tích:

“Aizz, Tiếu Tích, sao lại uống một mình thế?”.

Tô Tích cười khanh khách:

“Mình đang đợi các cậu an ủi mình đây”.

Cô ấy uống một ngụm rượu, lắc đầu nói:

“Mình thấy cậu như vậy là tốt rồi, bất luận thế nào Nam Cung Thiên Ân cũng đồng ý đế cậu sinh con cho anh ta, chứ không phải ra ngoài tìm đại lấy một người phụ nữ khác sinh”.

Diêu Mỹ giật lấy cốc rượu của cô ấy, lắc dầu than thở:

“Đấy, mình đã bảo là đừng có uống rượu rồi, vết thương của Tiếu Tích nhà ta lại bị móc ra rồi”.

“Cậu trả cốc cho mình, cẩn thận mình tuyệt giao với cậu đấy!”, Tô Tích giằng lấy cốc, lườm Diêu Mỹ một cái:

“Không phải đã nói tối nay không say không về sao? Cậu nói không giữ lời!”.

“Được rồi được rồi, mình giữ lời”, Diêu Mỹ cầm cốc rượu lên:

“Nào, cạn ly, chúc cho mấy tên đàn ông thối đó kiếp sau đầu thai thành rùa!”.

“Cạn ly!”, Ba người phụ nữ cụng ly rồi uống hết rượu trong cốc.

Uống hết rượu, Tô Tích hỏi Bạch Tinh Nhiên:

“Thế sau này cậu định thế nào?”.

Bạch Tinh Nhiên cười khổ:

'’Mình còn có thế thế nào nữa, tiếp tục tìm người thôi”.

Tìm con gái, tìm Tiếu Ý, tìm mẹ, người cô cần tìm nhiều quá, nghĩ đến đây, trong lòng Bạch Tinh Nhiên lại chua chát đến mức rượu cũng không làm dịu đi được.

Những say đắm và kỳ vọng đối với Nam Cung Thiên Ân vốn không nên tồn tại, bây giờ thì còn có gì đế mà quyến luyến nữa?

“Thế còn cậu? Cậu định thế nào?”, vì không muốn nghĩ nhiều đến chuyện này, cô chuyến sang hỏi Tô Tích:

“Định cứ sống ly thân với Kiều thiếu gia thế này à?”.

“Không thì phải làm sao? Quay về giúp anh ta bế con à?”, Tô Tích cười lạnh nhạt.

“Con? Anh ta định mang đứa bé đó về nhà nuôi dưỡng à?”, Diêu Mỹ tức giận đập bàn:

“Thật là quá quắt, ức hiếp người quá đáng!”.

Tô Tích đưa tay lên xoa mặt cô ấy, cười nhẹ:

“Đó là ý của mẹ chồng mình, Kiều Tư Hằng chưa có cái gan đó, anh ta vẫn sợ mình sẽ bóp chết cái thứ con hoang đó, ha ha …”.

“Tiếu Tích … .”.

“Đừng nói nữa, chúng ta uống tiếp đi”, Tô Tích mời mọi người một lượt rồi cười một cách ngốc nghếch:

“Chúng ta đã bao lâu chưa cùng uống với nhau rồi? Nghĩ xem, hình như từ lúc chúng ta cưới xong là không uống với nhau như thế này nữa nhỉ?”

“ừ, lâu lắm chưa uống rồi”, Bạch Tinh Nhiên nâng cốc lên cạch với cô ấy một cái, ngấng dầu uống hết xong nói:

“Tiểu Tích, cậu chưa từng nghĩ sẽ II hôn Kiều thiếu gia sao?”.

“Cậu thì sao? Có nghĩ đến chuyện chia tay với Nam Cung Thiên Ân không?”, Tô Tích lắc chiếc cốc trong tay hỏi lại.

Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, nói với giọng cay đắng:

“Mình muốn như vậy, nhưng anh ấy không đồng ý”.

“Đúng thế, đàn ông có tiền chẳng phải đều như vậy sao? ở nhà đế một người trong sạch, bên ngoài nuôi một đám lẳng lơ”, Tô Tích lại tự uống một ngụm:

“Li hôn à? Mình cũng muốn lắm chứ!”.

Ba người ngồi uống rượu với nhau đến hơn mười một giờ mới không uống nổi nữa, ai nấy đều say khướt không đứng dậy được.

Bọn họ cùng đỡ nhau cùng cười nói đi ra khỏi quán bar, Nam Cung Thiên Ân đợi mấy tiếng liền bên ngoài, anh mở cửa xe đi ra, bước về phía ba người.

Từ lúc biết Bạch Tinh Nhiên uống rượu ở đây cùng Tô Tích là Nam Cung Thiên Ân đã lái xe đến rồi, cứ thế ngồi trong xe đợi đến bây giờ.

Khi anh đi tới, đúng lúc đỡ lấy Bạch Tinh Nhiên đang loạng choạng suýt ngã, anh ôm cô vào lòng, đầu Bạch Tinh Nhiên đập vào ngực anh, cô xin lỗi theo bản năng:

“Xin lỗi nhé, xin lỗi … .”.

“Không sao”, khóe miệng Nam Cung Thiên Ân nhếch lên điệu cười chế giễu:

“Em yêu, uống vui không?”.

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, ba người đang say khướt liền ngấng đầu lên.

“Sao lại là anh?”, Bạch Tinh Nhiên chớp đôi mắt lờ đờ nặng trĩu của

mình, cứ tưởng là cô nhìn nhầm.

“Thế cô muốn là ai?”.

“Tôi muốn là … .” Bạch Tinh Nhiên cười với vẻ thần bí:

“Tôi không nói cho anh biết đâu”.

Mặt Nam Cung Thiên Ân bí xị:

“Bạch Tinh Nhiên, có tin là tôi sẽ xử cô không?”.

“Anh dám?”, Tô Tích loạng choạng đi tới, dùng tay kéo Bạch Tinh Nhiên ra khỏi vòng tay Nam Cung Thiên Ân, tức giận trừng mắt mắng Nam Cung Thiên Ân:

“Tinh Nhiên chẳng là gì của anh cả … anh dựa vào đâu mà muốn bắt về là bắt về, muốn … đuổi đi thì đuổi đi luôn? Anh tưởng có tiền thì giỏi lắm à? Tôi nói cho anh biết … Tinh Nhiên nhà tôi xưa nay chưa từng thiếu trai đẹp theo đuổi đâu”.

“Vậy sao? Nhơ nhuốc như thế này mà có trai đẹp lại giàu có theo đuổi á? Rốt cuộc là loại trai đẹp nào thể?Tôi rất tò mò.” Nam Cung Thiên Ân dùng tay nâng cằm Bạch TInh Nhiên lên, nhìn khuôn mặt lấm lem của cô cười khẩy.

“Đương…đương nhiên rồi!” Tô Tích gạt bỏ tay anh ra khỏi cằm Bạch Tinh Nhiên: “Chính là cậu em ở nhà tôi đấy… câu ta khen Bạch Tinh Nhiên rất dễ thương, cậu ta… cậu ta..”

Tô Tích không kìm được sự khó chịu đang muốn trào ra khỏi dạ dày, cô quay người cúi đầu xuống nôn thốc tháo.

“Tô Tích…cậu đừng nói linh tinh!” kể cả là đang say Bạch Tinh Nhiên cũng có thể nhớ được Nam CUng THiên Ân là người rất hay ghen, có tật xấu chỉ thích chiếm hữu.

“Rốt cuộc có phải thật không?” sắc mặt Nam CUng Thiên Ân hơi khó coi, anh nhìn xuống khuôn mặt say bí tỉ của Bạch TInh Nhiên.

Nếu là trước đây, anh có lẽ sẽ không đế bụng câu nói vừa rồi của Tô Tích, nhưng giờ thì khác, dù sao tối mấy hôm trước là xe của Kiều Phong đã đón Bạch Tinh Nhiên đi.

Bạch Tinh Nhiên bị anh hỏi như vậy, đột nhiên cảm thấy không vui:

“Liên quan gì đến anh … anh làm tôi đau đây này”.

“Cô bảo liên quan gì đến tôi sao?”, Nam Cung Thiên Ân kéo cô ra chỗ chiếc xe.

Bạch Tinh Nhiên vừa giằng co vừa càu nhàu:

“Anh định đưa tôi đi đâu … tôi không muốn đi cùng anh … tôi muốn về nhà Tô Tích”.

Nam Cung Thiên Ân đưa cô đến bên chiếc xe, rồi nói với Tiếu Lâm:

“Cậu đi xử lí hai cô kia đi”.

Tiếu Lâm nhìn thấy Tô Tích và Diêu Mỹ đang say đến mức đứng không vững, mặt cậu ấy đỏ lên, lắp bắp nói:

“Thiên Ân thiếu gia, thế này … không hay cho lắm ạ, nhỡ bị Kiều thiếu gia biết được liệu có đánh tôi chết không?”.

“Vậy thì gọi điện cho cậu ta tự đến đón”.

“Dạ, vâng”, Tiểu Lâm gật đầu đòng ý.

Bạch Tinh Nhiên vị Nam Cung Thiên Ân kéo lên xe, Nam Cung Thiên Ân khởi động xe rồi đi, Bạch Tinh Nhiên ngồi trong xe say khướt, vừa lay cánh tay anh vừa hét lên:

“Nam Cung Thiên Ân anh định đưa tôi đi đâu? Tôi không muon vê … tôi khong muốn về nhà Nam Cung nữa … không bao giờ muốn về đó nữa … .”.

Nam Cung Thiên Ân bị cô lay đến mức vô lăng bị lắc lư theo, anh không thể không cảnh cáo:

“Còn lay nữa tôi sẽ ném cô xuống đấy”.

“Anh ném tôi xuống … anh giỏi thì ném tôi xuống đi, anh tưởng tôi sợ anh à …!”, Bạch Tinh Nhiên không những không kìm lại, thậm chí còn lay tay anh mạnh hơn.

Nam Cung Thiên Ân bị cô làm cho không còn cách nào, đành đỗ xe vào lề đường.

Anh quay người định dùng dây an toàn buộc chặt cô lại, Bạch Tinh Nhiên lại đột nhiên vội vàng đập cửa kính:

“Mở cửa, tôi muốn xuống xe … tôi muốn nôn …!”

Nam Cung Thiên Ân thấy bộ dạng cô đúng là muốn nôn thật, đành ấn vào nút mở cửa, cửa vừa mở ra, Bạch Tinh Nhiên loạng choạng lao ra khỏi xe, sau đó chạy đến chỗ thùng rác cứ thế nôn thốc nôn tháo.

Nam Cung Thiên Ân xuống xe theo cô, từ cốp xe lấy ra một chai nước suối và hộp giấy ăn.

Một tay anh đỡ cơ thế đang xiêu vẹo của cô, một tay đưa chai nước suối đế cô súc miệng, anh quở trách với vẻ mặt vô cùng khó coi:

“Không biết uống rượu còn bày đặt học người khác đến quán bar”.

Anh thực sự không biết, nếu tối nay anh không xuất hiện, ba người phụ nữ đó sẽ làm thế nào, cứ thế liêu xiêu đi bộ về nhà sao? Từ đây về đến chung cư của Tô Tích không biết sẽ bị xe đâm cho mấy lần nữa.

Sau khi nôn hết những thứ trong dạ dày ra, Bạch Tinh Nhiên cuối cùng mới cảm thấy dễ chịu hơn chút.

Nam Cung Thiên Ân mở cửa xe bảo cô lên xe, cô vùng vằng từ chối:

“Tôi khó chịu … tôi không muốn ngồi

“Vậy cô muốn làm gì? Đi bộ về nhà à?”, Nam Cung Thiên Ân nhíu mày hỏi.

“Dù sao tôi không muốn ngồi xe nữa”, Bạch Tinh Nhiên hất tay anh ra, quay người liêu xiêu đi về phía trước.

Người uống say là khó tiếp cận nhất, cũng là người ngang ngược nhất, giò đây Nam Cung Thiên Ân chẳng còn cách nào khác ngoài nhẫn nhịn.

Ai bảo khi anh nhận được tin cô đến quán bar uống rượu thì không thế bình tĩnh được rồi chạy đến chứ?

Đế trợ lý Nhan cho người đến khiêng cô về có phải tốt không, có phải rảnh nợ không!

Bạch Tinh Nhiên đi phía trước, Nam Cung Thiên Ân đi theo sau, trên con đường dài toàn bóng cây, ánh đèn đường xuyên qua tán lá chiếu xuống, rọi lên hai người.

Đi được một đoạn, Bạch Tinh Nhiên lại hát lên, đồng thời còn bất chấp hình tượng mà vô tư nhảy múa.

Nam Cung Thiên Ân đưa mắt nhìn xung quanh, may mà giờ sắp mười hai giờ rồi, người đi đường không còn nhiều!

Anh cất bước đuổi theo cô, túm lấy cánh tay cô nói:

“Quậy đủ chưa hả? Mau lên xe với tôi đế về”.

Bạch Tinh Nhiên bị anh kéo quay đầu lại, đôi mắt to tròn lóe lên vẻ hoài nghi, vừa nhìn Nam Cung Thiên Ân vừa hỏi với vẻ khó hiếu:

“Anh là ai? Sao cứ đi theo tôi thế … tôi nói cho anh biết … tôi có chồng rồi đấy!”.

“Tôi chính là chồng cô”, Nam Cung Thiên Ân nhíu mày nặng hơn.

“Đồ vô liêm sỉ!”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên giơ tay tát luôn cho anh một cái.

Nam Cung Thiên Ân không kịp phản ứng, thế là ăn phải cái tát của cô luôn.

Sống đến ngần này tuổi đây là lần đầu tiên anh bị phụ nữ tát, sắc mặt anh trở nên vô cùng khó coi!

“Chồng tôi đẹp trai hơn anh nhiều, tôi … cảnh cáo anh … đừng có đi theo tôi … tôi sẽ gọi chồng tôi đen thiển anh luôn đấy”, Bạch Tinh Nhiên hừ lên hai tiếng rồi cảnh cáo nói.

Nam Cung Thiên Ân trừng mắt nhìn cô, nghiến răng nghiến lợi.

“Nhìn cái gì mà nhìn? Còn nhìn nữa tôi sẽ móc mắt anh ra ném cho chó ăn bây giờ!”, Bạch Tinh Nhiên vẫn say bí tí.

Nam Cung Thiên Ân không nhịn được nữa, đưa tay bóp chặt gáy cô kéo vào lòng anh, sau đó cúi người hôn lên môi cô, đầu lưỡi cứ thế thò vào tận trong miệng cô, trêu chọc một lúc anh mới buông cô ra cười khấy:

“Thấy sao? Tôi không những đi theo cô, nhìn cô, tôi còn hôn cô nữa, có giỏi thì gọi chồng cô ra đây!”.

“Anh … anh dám hôn tôi? Tôi … .”

, những lời lẽ tức giận của cô còn chưa nói ra, cơ thế cô lại bị Nam Cung Thiên Ân đấy cho cứ thế lùi về phía sau, rồi đập vào một thân cây to.

Anh lại hôn cô sâu hơn, Bạch Tinh Nhiên bắt đầu giãy giụa theo bản năng, miệng cô phát ra những tiếng ư ư phản kháng:

“Đồ khốn! Anh dám hôn tôi … chồng tôi sẽ không tha cho anh … ư … dồ khốn … anh buông tôi ra …!”.

Bạch Tinh Nhiên càng khóc càng cuống, đến mức lưỡi Nam Cung Thiên Ân đã rụt khỏi miệng cô mà cũng không hay biết.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cô trong bộ dạng nhằm chặt hai mắt, cuống đến mức nước mắt cứ thể chảy ra, anh dừng một lúc rồi ôm cô vào lòng, vỗ vai nhẹ nhàng an ủi cô: “Cục cưng ngoan, chồng đến rồi đây, chồng đến cứu vợ đây”.

Bạch Tinh Nhiên cuối cùng cũng dừng lại cơn giãy giụa, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên, nước mặt lưng tròng nhìn anh: “Đại thiếu gia… sao giờ anh mới đến, vừa nãy có một tên khốn sàm sỡ tôi. ”.

“Tôi biết, tôi đánh cho hẳn chạy mất rồi”, Nam Cung Thiên Ân vẫn vỗ vai cô an ủi rồi nói với vẻ kiên nhẫn: “Ngoan nào, chúng ta lên xe được không? Muộn lắm rồi”.

“Tôi không muốn lên xe, tôi say xe

“Vậy cô muốn thế nào?”.

“Tôi muốn anh công tôi về” Bạch Tinh Nhiên túi thân nói.

Nam Cung Thiên Ân không còn cách nào khác, đành quay người củi lưng xuống.

Bạch Tinh Nhiên bỏ ngay lên lưng anh một cách không khách sáo, hai tay ôm chặt lấy cổ anh, khuôn mặt cô áp vào tai anh, khóe miệng khẽ nhếch lên nụ cười.

Cô không hề nặng, Nam Cung Thiên Ân công cô cũng không thấy mệt chút nào, chỉ là anh chưa từng công ai như vậy, hơn nữa lại còn đang trên đường, ít nhiều cũng có chút ngại ngùng.

Sau khi đi được một đoạn, Bạch Tinh Nhiên nằm trên lưng anh hỏi: “Đại thiếu gia… anh cống tôi đi đâu thế?”.

“Về nhà”.

“Tôi không muốn về nhà” Bạch Tinh Nhiên cuống cuồng giãy giua muốn xuống, lần này không còn là giả vờ nữa: “Tôi không muốn về …

Nam Cung Thiên Ân nhìn chăm chăm vào cô hỏi: “Sao thế? Ở bên ngoài chơi bao nhiêu ngày như vậy chưa đủ sao? Vẫn còn muốn chơi tiếp à?”,

“Tôi… dù sao tôi không muốn về” Bạch Tinh Nhiên chỉ cần nghĩ đến vẻ mặt sỉ nhục cô của lão phu nhân là tức giận.

“Vì sao?”, Nam Cung Thiên Ân hỏi.

“Là nhà Nam Cung các người đuổi tôi ra ngoài, tôi không muốn về đó nữa…, men say của Bạch Tinh Nhiên còn chưa hết, nên cô cũng to gan hơn ngày thường nhiều, cô lắc lư người rồi lùi lại vài bước, giơ tay lên chỉ thẳng vào anh: “Nam Cung Thiên Ân…. tôi đã quyết định rời xa anh rồi… vì sao anh lại bắt tôi quay lại? Vì sao cứ không chịu buông tha cho tôi?”.

Cô vừa nói vừa khóc: “Rõ ràng là anh ép tôi về, vì sao ai cũng đều nghĩ rằng tôi thèm muốn tài sản nhà Nam Cung, ai cũng coi thường tôi…

“Bà nội lúc nào cũng nói khó nghe, cô không cần phải để bụng”, Nam Cung Thiên Ân định đi lên trước tóm lấy tay cô, nhưng lại bị cô hất ra: “Anh đừng có động vào tôi! Anh là đồ khốn nạn! Vì sao không chịu buông tha cho tôi? Vì sao chứ…

Biểu cảm trên mặt Nam Cung Thiên Ân khó khăn lắm mới giãn ra chút thì lúc này lại chùng xuống: “Cô muốn tôi buông tha cô như vậy sao?”.

“Đúng thế! Tôi không muốn trở về nhà Nam Cung nữa, không muốn về bên cạnh anh nữa”, Bạch Tinh Nhiên kích động hét lên.

“Đừng quên giờ cô là vợ của tôi.”

“Tôi không muốn làm vợ anh được chưa? Xin anh đấy…” Bạch Tinh Nhiên cứ thể khóc hu hu.

Cô không phải là không muốn làm vợ anh, mà không thể nào đảm nhận trách nhiệm nặng nề như vậy, lão phu nhân nói rồi, cô không xứng với anh, cô không có tư cách làm vợ anh. Nếu đã như vậy, vì sao cô phải kiên trì tiếp chứ? Cô còn có gì để mà kiên trì nữa?

“Bạch Tinh Nhiến cô nghe rõ cho tôi!”, Nam Cung Thiên Ân tóm chặt lấy cánh tay cô, kéo cô vào lòng, nhìn cô bằng con mắt lạnh lùng nói: “Tạm thời tôi chưa có ý định li hôn, cho nên tốt nhất cô đừng có đem những chuyện không thể xảy ra để chọc giận tôi, nếu không người khó chịu chỉ là bản thân cô thôi”.

“Sao anh lại có thể bá đạo như thế?”.

“Bẩm sinh rồi!”, Nam Cung Thiên Ân lại kéo cô vào lòng lần nữa, tay anh đỡ sau lưng cô ép cô đi vào xe.

Vì Bạch Tinh Nhiên vừa khóc vừa giãy giụa, cuối cùng Nam Cung Thiên Ân đã thỏa hiệp không đưa cô về căn biệt thự nhà tổ, mà đưa cô trở về căn biệt thự nhỏ.

Sau khi về đến căn biệt thự nhỏ, Bạch Tinh Nhiên lại làm loạn một trận, vừa đẩy đánh anh vừa hét lên: “Sao anh lại đưa tôi về đây? Anh lại định giam lỏng tôi đúng không? Nam Cung Thiên Ân sao anh lại lạnh lùng vô tình đến vậy? Tôi…

Nam Cung Thiên Ân đấy cô ngã xuống giường, nhìn chăm chăm cô hỏi: “Thế rốt cuộc cô muốn về đâu?”.

“Tôi muốn về nhà Tô Tích… tôi không muốn về căn nhà tổ, cũng không muốn ở đây…

“Tôi thấy cô dại sức đấy, làm loạn không ngừng nghỉ”, Nam Cung Thiên Ân trừng phạt cô bằng cách đè lên cơ thể cô, bàn tay anh giật một cái xé toạc luôn áo cô.

Xem ra để cô phải dốc cạn sức lực là điều vô dùng cần thiết, nếu không cô sẽ không bao giờ yên tĩnh lại.

Bạch Tinh Nhiên bắt đầu phản kháng theo bản năng, nhưng sức của cô không bằng Nam Cung Thiên Ân được, một lúc sau đã bị khống chế dưới người anh rồi.

Mà cách này đúng là có tác dụng thật, giày và một trận xong Bạch Tinh Nhiên không còn sức để nổi loạn nữa.

Nhìn Bạch Tinh Nhiên nằm bờ trên giường ngủ, Nam Cung Thiên Ân khẽ hít một hơi, nhìn chăm châm vào cô một lúc, rồi quay đầu đi vào phòng tâm.

Anh xả nước đầy bồn tắm, sau đó bế Bạch Tinh Nhiên từ giường đi vào phòng tắm, nhẹ nhàng đặt cô vào làn nước ấm.

Cảm giác ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, kể cả Bạch Tinh Nhiên đang ngủ say cũng có thể cảm nhận được sự thoải mái đến một cách đột ngột, cô khẽ rít nhẹ một tiếng, xoay người, Nam Cung Thiên Ân vội vàng giữ đầu cô lại, không để cô chìm vào trong nước.

Để cô có thể hưởng thụ sự thoải mái của việc tắm bồn, Nam Cung Thiên Ân nhẹ nhàng nhấc cô lên, anh cũng ngồi vào bồn tắm, rồi để cô nằm với tư thế thoải mái nhất trên người anh.

Náo loạn cả ngày, Bạch Tinh Nhiên thực sự đã mệt rã rời, hoàn toàn không cảm nhận được cô đang ngâm mình trong nước lúc này, hơn nữa còn có Nam Cung Thiên Ân cùng ngâm với cô, nên vẫn ngủ một cách ngon lành,

Cơ thể cô mềm mại mượt mà, đường cong gợi cảm thoắt ẩn thoắt hiện trong làn nước, Nam Cung Thiên Ân vừa mới thỏa mãn xong giờ đây lại bắt đầu cảm thấy khao khát.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, Bạch Tinh Nhiên tưởng mình nằm mơ làm chuyện đó, mơ là có và Nam Cung Thiên Ân quấn lấy nhau dưới nước cả tiếng đồng hồ.

Cô bất giác sờ lên mặt mình, đúng là say đến mức hồ đồ, đến giấc mơ kiểu đó mà cũng mơ được.

Cô đưa mắt nhìn xung quanh, vẫn là căn phòng ngủ quen thuộc, cô nhớ là phòng của Nam Cung Thiên Ân trong căn biệt thự nhỏ. Cô ngạc nhiên trong giây lát, nhầm mắt lại, tất cả những gì trong tối qua đang dần xuất hiện như một thước phim quay ngược vậy.

Cô nhớ là cô cùng Tô Tích và Diêu Mỹ đến quán bar uống rượu, sau đó ra đến cửa thì gặp Nam Cung Thiên Ân, còn tát Nam Cung Thiên Ân một cái để xả giận.

Tát Nam Cung Thiên Ân, thế mà cô lại dám tát Nam Cung Thiên Ân một cái!

Cô hít mạnh một hơi, cảm thấy vô cùng hối hận, rượu đúng là không phải thứ tốt đẹp gì, không những khiến cho người ta gan to bằng trời, còn khiến người ta không thể kiểm soát được hành vi của bản thân.

Nam Cung Thiên Ân chắc chắn là tức giận lắm nhỉ? Anh là người kiêu ngạo thế cơ mà, sao có thể cam chịu bị phụ nữ đánh chứ?

Với lại, cô còn nhớ mình đã cãi nhau với Nam Cung Thiên Ân cả đoạn đường dài, thậm chí sau khi trở về căn biệt thự nhỏ vẫn cãi tiếp, sau đó thì cô bị Nam Cung Thiên Ân đè lên người mình.

Bạch Tinh Nhiên cúi đầu nhìn cơ thể cô một cái, dưới lớp chăn là cơ thể trần trụi của cô, rõ ràng đã trái qua một đêm mây mưa. Lẽ nào tối qua không phải giấc mơ mà là sự thật sao? Cô đã cùng Nam Cung Thiên Ân làm chuyện đó trong nước cả tiếng trời?

Nhưng… sao cô không nhớ gì hết nhỉ?

Cô ngồi dậy khỏi giường, vừa dùng tay vỗ lên mặt mình vừa cổ nhớ lại chuyện đêm qua ở bên Nam Cung Thiên Ân, cho đến khi phía cửa vang lên giọng nói của Nam Cung Thiên Ân: “Tỉnh dậy rồi à?”.

Bạch Tinh Nhiên giật mình, ngẩng đầu lên, nhìn Nam Cung Thiên Ân ăn mặc chỉnh tế, khuôn mặt tuấn tú đang đi từ cửa vào,

Cô ngại ngùng tóm lấy chăn che lên người, nhìn anh đang đi tới, sau khi thấy khuôn mặt anh không có vẻ tức giận như cô tưởng tượng, trái tim đập thình thịch mới dần yên định lại.

Xem ra anh không hề để bụng cái tát tối qua, may thật

“Tối qua… có phải tôi uống say rồi không? Có phải đã làm rất nhiều chuyện xấu hổ không?”, cô cố tình giả vờ như mình không còn nhớ được những chuyện tối qua, nhìn anh e dè hỏi.

Nam Cung Thiên Ân gật đầu: “Đúng thế, suýt chút nữa còn nhảy thoát y trên đường nữa”.

Có cảnh này sao? Bạch Tinh Nhiên kinh ngạc nhìn anh, vì sao cô không nhớ gì cả?

Thấy khuôn mặt đỏ ứng của cô, Nam Cung Thiên Ân nở nụ cười chế nhạo, sau đó bước đến trước mặt cô, nhìn cô nói: “Còn không mặc quần áo vào đi? Không phải là lại muốn dụ dỗ tôi làm một hiệp đấy chứ?”.

“Tôi thèm vào”, Bạch Tinh Nhiên vội vàng xuống giường, khoác chăn lên người đi tìm quần áo của mình.

“Quần áo ở đây này”, Nam Cung Thiên Ân cầm quần áo từ trên ghế ra ném cho cô.

Bạch Tinh Nhiên đi vào phòng thay đồ, vừa thay quần áo vừa cố gắng nhớ lại xem rốt cuộc mình có quên mất chi tiết nào không, nhảy thoát y? Làm sao có chuyện đó! Từ bé đến giờ cô làm gì có kỹ năng đó chứ.

Cô thay quần áo xong chuẩn bị đi ra khỏi phòng thay đồ, vừa quay người mới thấy Nam Cung Thiên Ân đã đứng phía sau lưng cô từ lúc nào.

Hai tay cô đưa lên che ngực theo bản năng, bực dọc nói: “Thì ra anh còn có sở thích nhìn trộm người khác thay quần áo à?”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn cơ thể có một cái, cảm thấy anh chẳng cần thiết phải trả lời câu hỏi này của cô, anh lại cần phải nhìn trộm cơ thể có á? Có mà đã nhìn thấy hết từ lâu rồi.

Ánh mắt nhìn lên khuôn mặt sợ hãi của cô hỏi: “Tôi hỏi cô, cô quen Kiều Phong từ lúc nào thế?”.

“Kiều Phong?”, Bạch Tinh Nhiên nhất thời chưa hiểu ra, anh nói là ai nhỉ, một lúc sau mới hỏi một câu: “Anh nói là Kiều nhị thiếu gia à? Tôi quen lâu rồi!”.

Cô nói xong bước qua bên cạnh anh rồi bước ra ngoài, không hề chú ý đến sắc mặt anh đang thay đổi.

“Cô nói lại xem?”, Nam Cung Thiên Ân tóm lấy cánh tay cô kéo giật lại, sắc mặt lạnh lùng đến đáng sợ.

Thế mà cô lại dám vô tư nói với anh rằng cô đã quen với Kiều nhị thiếu gia từ lâu lắm rồi? ng là tự tìm chỗ chết

Bạch Tinh Nhiên nhìn sắc mặt khó coi của anh, giơ tay lên véo má anh: “Nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh kia, lại đang ghen đúng không”.

“Bạch Tinh Nhiên. Rốt cuộc cô có nói không?Quen từ lúc nào, đến mức độ nào rồi?”.

Bạch Tinh Nhiên thấy anh tức giận thật, đành không dám trêu anh nữa, cô nói: “Chính là lần gặp anh ấy ở trên tầng hai đúng hôm sinh nhật Kiều phu nhân, chỉ nói chuyện vài câu, mức độ đến vậy thôi”.

“Thế vì sao buổi tối hôm đó cậu ta lại đến gần nhà Nam Cung để đón cô đi?”.

“Anh ấy nói anh ấy đúng lúc đi qua, nên nhìn thấy tôi”, nói đến chuyện này, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên ngẩng đầu nhìn anh: “Anh còn dám ghen với người ta, hôm đó nếu không phải anh ấy đưa tôi đến nhà Tô Tích, thì tôi còn không biết mình sẽ bị tên ăn mày khốn khiếp nào lôi đi nữa”.

“Tôi hỏi anh, vì sao rõ ràng anh biết lão phu nhân đuổi tôi ra khỏi nhà nhưng lại không hề đi ra ngoài tìm tôi? Người vợ như tôi không hề quan trọng trong lòng anh sao?”, cô cắn răng nói tiếp: “Đương nhiên là tôi cũng không cần, tốt nhất cả đời này anh đừng ra ngoài tìm tôi nữa! Chúng ta còn có thể cắt đứt từ đó, nhưng vì sao ba ngày sau anh lại bắt tôi về đây? Rốt cuộc anh có ý gì?”.

“Cô không cần?”.

“Đúng, tôi không cần đấy.”

AzTruyen.net Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma Full dịch Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma – Bạch Tinh Nhiên – Truyện full tác giả: Quang Vũ Truyện hôm nay mình giới thiệu đến mọi người mang tên Người vợ thứ bảy của tổng tài ác ma, các bạn cũng có thể tìm được truyện bằng cách tìm kiếm tên nhân vật của trong truyện ví dụ như Bạch Tinh Nhiên, readme... AzTruyen.net AzTruyen.net “Vậy vì sao cô lại tức giận như vậy?”.

“Tôi… tôi tức giận là vì sao anh lại muốn tìm tôi về, tôi ở nhà Tô Tích vừa vui vẻ vừa tự do và sống rất tốt, anh biết không?”.

“Tôi biết”.

“Vậy anh còn bắt tôi về làm gì?”.

“Chẳng phải đã cho cô vui vẻ ba ngày rồi sao? Còn chưa đủ à?”.

”..” Bạch Tinh Nhiên cứng họng.

“Sao cô lại có thể không nhớ đến lòng tốt của người khác chứ?”, Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên gõ vào đầu cô: “Dùng cái đầu heo của cô nghĩ xem, nếu tôi không đi ra ngoài tìm cổy thì làm sao biết cô bị Kiều nhị thiếu gia đón đi? Và làm sao biết cô sống ở nhà Tô Tích, và biết được tất cả mọi hành động của cô?”.

Trong lòng Bạch Tinh Nhiên dấy lên một sự ngạc nhiên, anh nói vậy là sao?

Ý của anh là, anh biết cô ở nhà Tô Tích, chỉ là để cô vui vẻ ở nhà Tô Tích vài hôm cho nên mới không bắt cô về nhà sao?

“Tôi không tin”, một lúc sau, cô mới nhả ra một

câu.

“Không tin điều gì?”.

“Tôi không tin anh lại tốt như vậy.

“Cô có quyền không tin mà”, Nam Cung Thiên Ân khoanh hai tay trước ngực, nhìn cô bằng ánh mắt chất vấn: “Giờ đến lượt cô, vì sao ba ngày qua vẫn không thấy cô đến tìm tôi? Thậm chí đến một cuộc gọi cũng không có?”.

Tôi..”.

Anh hỏi tiếp: “Có phải là tôi không tìm cô thì cô định cả đời này cũng sẽ không đến tìm tôi không? Bạch tiểu thư, cô rốt cuộc có coi người chồng này ra gì không, trong lòng cô có tôi không hả?”.

Ba ngày anh không tìm cô, một mặt là vì để cô được sống vui vẻ vài hôm, mặt khác cũng muốn thử xem tinh cảm của cô dành cho anh, xem cô có không chủ động tìm anh không, mà kết quả… lại khiến anh thất vọng!

“Tôi bị lão phu nhân nhục mạ xong đuổi ra khỏi nhà Nam Cung, nếu tôi vừa ra khỏi nhà đã chạy đi tìm anh, chẳng phải sẽ trở thành kẻ thấy người sang bắt quảng làm họ, là loại phụ nữ hư vinh thèm muốn tài sản của nhà Nam Cung như bà ấy đã nói sao? Tuy tôi nghèo nhưng tôi cũng có lòng tự trọng chứ”.

Bạch Tinh Nhiên tức giận nói xong, lùi lại phía sau một bước: “Dù sao tôi không muốn trở về nhà Nam Cung nữa, có đánh chết tôi cũng không về”.

“Ở với bà nội lâu như vậy lẽ nào cô còn không hiểu tính bà sao?”.

“Tôi biết, nhưng biết thì đã sao? Thì bắt buộc phải nhịn à?”.

“Vì tôi mà cô còn không sợ cả cái chết, thế mà

chút ấm ức cũng không nhịn được?”.

“Tôi..” Bạch Tinh Nhiên lại bị anh nói cho không nói được gì, khỏe mắt cô rưng rưng: “Tôi không sợ chết, nhưng tôi sợ bị các người hiểu nhầm, bị các người coi thường, vì tôi chưa từng nghĩ đến việc thèm muốn tài sản của nhà Nam Cung. Nếu anh đồng ý, giờ tôi có thể ly hôn anh luôn, và không cần một đồng nào của nhà Nam Cung các người cả”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn về mặt ẩm ức của cô, đưa tay ra ôm cô vào lòng, hôn lên trán cô. “Đừng có nghĩ đến chuyện lí hơn nữa, tạm thời tôi văn chưa muốn li hôn đâu.”

“Thế rốt cuộc lúc nào anh mới muốn li hôn đây?”.

“Không biết nữa, nói chung sẽ không để cô được toại nguyện.”

“…”

Nam Cung Thiên Ân vuốt tóc cô, buông cô ra nói: “Nếu cô không muốn về căn nhà tổ, vậy thì tạm thời ở đây đi, chờ khi nào cô muốn về thì lúc đó sẽ vě”.

“Tôi không bao giờ muốn về đó nữa.

“Cô nghĩ cho kỹ đẩy nhé, dù sao không phải ai cũng có thể được sống trong căn nhà tổ của nhà Nam Cung đầu, cô không muốn đến ở, nhưng có nhiều phụ nữ khác muốn đến lắm”.

“Xí, sao tôi thấy hình như ai cũng có thể vào ở được thế?”.

“Cô nói là anh em Thẩm Khác và Luyến Dao à?” Nam Cung Thiên Ân mỉm cười một cái: “Bọn họ khác, bọn họ là cháu ngoại và cháu dâu ngoại của bà nội”.

Bạch Tinh Nhiên không nói gì nữa, tuy Phác Luyến Dao đối xử với cô rất lễ phép, cũng rất tốt. Nhưng không biết vì sao cô luôn có cảm giác sợ cô ta, lần nào ở bên cạnh cô ta đều cảm thấy khắp người không được thoải mái.

Cô nhìn Nam Cung Thiên Ân đã đi ra khỏi phòng thay đồ, nên cũng đi theo: “Tôi có thể ở luôn đây thật sao?”.

“Ừ, ở đến khi nào cô không muốn ở nữa thì thôi”.

“Vậy anh có thể không cho bảo vệ đứng cửa không?”, Bạch Tinh Nhiên nói với vẻ mong chờ.

Nam Cung Thiên Ân quay người nhìn cô lắc đầu: “Khi cô còn chưa thực sự yêu tôi, tôi không tin cô được”.

Anh nói gì vậy chứ…

Bạch Tinh Nhiên cạn lời trợn mắt một cái, cho nên lâu như vậy rồi mà anh vẫn chưa chịu giao Tiểu Ý cho cô sao?

Nhưng nghĩ lại, nếu có thật sự được tự do rồi, thi đến ngay bản thân cô cũng không dám đảm bảo một ngày nào đó liệu có có đột nhiên bỏ trốn khỏi đây không

“Vậy tôi có thể hỏi anh câu hỏi cuối cùng được không?”.

“Hỏi đi”.

“Căn nhà này trước đây ai đã từng ở vậy?”, Bạch Tinh Nhiên nói xong, lập tức chỉ tay vào anh: “Đừng hòng lừa tôi, tôi biết nhất định là phụ nữ ở, rốt cuộc là người phụ nữ nào của anh hả?”.

“Tôi có nhiều phụ nữ như vậy, nên tôi cũng quên rồi”, Nam Cung Thiên Ân giơ tay lên sở vào gáy cô: “Cô chịu khó ở đây đi, nếu cảm thấy gai mất thì có thể ném bỏ hết những thử thuộc về cô ấy ra ngoài.

“Là anh nói đấy nhé, tôi sẽ ném thật đấy”, Bạch Tình Nhiên nghiến răng nghiến lợi, thật là đáng ghét, anh lại có thể vô tư thừa nhận mình có nhiều phụ nữ như vậy sao?

“Ừ”, Nam Cung Thiên Ân gật đầu nói: “Mau đi rửa mặt đi, rửa xong thì xuống nhà ăn sáng”.

Nói xong, anh quay người đi xuống tầng dưới trước.

Sau khi Nam Cung Thiên Ân đi khỏi, Bạch Tinh Nhiên đi lại trong phòng một mình.

Lần trước khi cô bị nhốt ở đây, buồn chán đến mức suýt bạc cả tóc, không hề có tâm trạng đi nghĩ đến chuyện khác, càng không có tâm trí đi nghĩ căn phòng này từng có ai ở

Căn mà cô ở là phòng ngủ của khách ở tầng ba phòng ngủ chính ở phía đối diện, nhưng cô ở đây bao nhiêu ngày như vậy lại chưa bao giờ bước vào đó một bước.

Bên cạnh phòng ngủ chính là một phòng để quần áo rất rộng rãi, lần trước cô có vào đây một lần, lần này lại vào lần nữa, nhìn lại chỗ quần áo bên trong, trong lòng cô đột nhiên dấy lên một cảm xúc lạ.

Là ghen tị sao? Có lẽ vậy!

Nhìn màu sắc đa dạng bên trong tủ quần áo siêu lớn, các bộ đồ lễ phục và các mẫu mã khác nhau, kiểu dáng còn nhiều hơn cả cửa hàng quần áo nữa, lại nghĩ đến chỗ này đều là chồng mình mua cho người phụ nữ khác, chẳng có người phụ nữ nào lại không thấy đau lòng cả.

Không biết người phụ nữ này giờ đang ở đâu? Còn liên lạc với Nam Cung Thiên Ân không?

Nhất định là có nhỉ? Nếu không vì sao anh lại giữ lại tất cả mọi thứ thuộc về cô ấy như thế?

Bạch Tinh Nhiên lôi chỗ quần áo trước mặt ra rồi ném xuống đất, sau đó nhét vào chiếc túi mà cô đã chuẩn bị sẵn, nhưng sau khi cô nhét tất cả chỗ quần áo đó vào trong thùng rác, cuối cùng lại không nỡ đốt chúng đi. Toàn quần áo đắt tiền như vậy mà đem đi đốt thì lãng phí quả, cô thực sự không làm được

Đúng vậy, cô vô dụng như thể đấy!

Cuối cùng, cô lại treo chỗ quần áo kia vào vị trí cũ như một con ngốc vậy.

Cánh cửa khác của phòng để quần áo thông với căn phòng ngủ chính, Bạch Tinh Nhiên đứng phía sau cửa, bàn tay cầm nằm đấm cửa lại buông ra. Cô đột nhiên cảm thấy mình làm như thế chẳng có ý nghĩ gì cả, nếu người phụ nữ này nằm sâu trong đáy lòng Nam Cung Thiên Ân, kể cả cô có đốt hết căn phòng để quần áo này cũng vô dụng. Nếu cô ấy chỉ là một nhân tình nào đó qua đường của anh thôi, vậy thì kể cả có giữ lại chỗ quần áo này cả đời, thì nó cũng chỉ là quá khứ.

Sau khi đã nghĩ thông, Bạch Tinh Nhiên chẳng muốn nghĩ gì nữa, quay người đi ra khỏi phòng để quần áo.

Ở trong căn biệt thự nhỏ, Bạch Tinh Nhiên lại lặp lại những chuỗi ngày tẻ nhạt ngoài xem ti vi ra thì không làm được gì cả. Lần này may mà Nam Cung Thiên Ân không cắt đường dây điện thoại, cũng có nghĩa là không hoàn toàn biệt lập cô với thế giới bên ngoài như lần trước.

Từ sau khi cô vào ở trong căn biệt thự, Nam Cung Thiên Ân gần như tối nào cũng về đây, sau đấy lại làm chuyện đó với cô, nói hay hơn thì muốn để có nhanh chóng có bầu để rửa sạch nổi nhục nhã trước đây.

Rửa sạch nỗi nhục nhã trước đây thì cô không dám hi vọng, dù sao cô đã biết từ trước trong lòng lão phu nhân ngoài coi cô là công cụ sinh đẻ ra thì không bằng cả người ở, chắc là vì cô không phải là tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân mà mọi người vẫn nói.

Buổi chiều Bạch Tinh Nhiên vừa ngủ dậy, liền nghe thấy giúp việc mới là Tiểu Nguyên đi lên nói với cô rằng lão phu nhân đến.

Vừa nghe thấy là lão phu nhân, Bạch Tinh Nhiên lập tức tỉnh ngủ hắn, sau đó thu dọn một lúc rồi đi xuống tầng dưới.

Nhìn ra cửa một cái, bên ngoài còn đang mưa, lão phu nhân thế còn đến đây, rốt cuộc là có chuyện gì khiến bà ta gấp gáp như vậy?

Tuy rất không thích cách cư xử của lão phu nhân, nhưng vì Nam Cung Thiên Ân, Bạch Tinh Nhiên đành nén lại tất cả cảm xúc, lễ phép chào hỏi bà ta: “Bà nội, bà đến có chuyện gì vậy ạ?”.

Lão phu nhân bưng cốc trà trong tay, đưa mắt nhìn thắng cô, một lúc sau mới nở nụ cười mỉa mai nói: “Tôi cũng không hiểu nữa, tối hôm đó rõ ràng rất ngạo mạn nói bản thân sẽ rời khỏi nhà Nam Cung, thì ra là rời khỏi căn nhà tổ để đến đây à”.

“Là đại thiếu gia đưa cháu đến đây”, Bạch Tinh Nhiên trả lời thành thật.

“Vậy cô định thế nào? Sau này cứ ở tiếp thế này sao?”.

“Bà nội, cháu đều nghe đại thiếu gia hết, nếu anh ấy nói muốn li hôn, cháu sẽ không từ chối nửa lời”, Bạch Tinh Nhiên cười nhẹ đổ lỗi cho Nam Cung Thiên Ân, khiến lão phu nhân không biết nói gì cả.

Lão phu nhân cứng họng, rồi tức tối nói: “Cô tưởng mình trông có vài phần giống với con ranh kia thì có thể lấy được lòng Thiên Ân cả đời sao? Cô đừng mơ!”

Lão phu nhân nghĩ một lúc, nếu không phải vì Bạch Tinh Nhiên, Nam Cung Thiên Ân sẽ không phản đối chuyện đi tìm tình nhân định mệnh của anh, càng sẽ không nói những những câu như cô ấy đã chết để qua mặt bà ta.

Và câu nói này của bà ta, lại khiến trong lòng Bạch Tinh Nhiên lạnh đi vài phần, cô chưa từng biết nguyên nhân Nam Cung Thiên Ân đối xử tốt với cô lại là vì cô có chút giống với vị Chu tiểu thư kia.

Cô từng nhìn ảnh của vị Chu tiểu thư đó, và không hề thấy có điểm nào giống cô cả, lẽ nào là vì cô không nhìn ra sao?

“Bà nội, lần này bà đến đây là vì tối hôm đó sỉ nhục cháu chưa đủ, nên hôm nay đến bù thêm sao?”, cô dửng dưng nói.

Thái độ này của cô đã khiến lão phu nhân cảm thấy khó chịu, chị Hà vội vàng an ủi: “Lão phu nhân, bà đừng tức giận, có gì từ từ nói”.

Lão phu nhân kìm lại cơn tức giận của mình, giọng nói cũng có nhẹ nhàng hơn: “Tôi nói thật luôn cho cô biết nhé, tôi không phản đối việc cô ở bên cạnh Thiên Ân, nhưng vợ của nó không thể là cô”.

Bạch Tinh Nhiên cụp mắt nhìn xuống im lặng nghe, không nói gì cả.

Lão phu nhân liền nói tiếp: “Cô có biết lần trước Thiên Ân phát bệnh đã tỉnh dậy lúc nào không? Bình thường chỉ cần trời sáng là nó tỉnh, nhưng lần trước lại đến tận mười giờ sáng, lại còn phải nhờ bác sĩ Hoàng dùng thuốc mới giúp nó tỉnh được đấy”.

Bạch Tinh Nhiên cuối cùng ngẩng mặt lên, ngạc nhiên nhìn bà ta.

Nam Cung Thiên Ân chưa từng nói với cô chuyện này, cô cũng không biết vì sao anh lại tỉnh muộn như vậy, cô càng không biết mục đích mà lão phu nhân nói với cô là gì.

“Từ sau khi gặp cô, Thiên Ân liền từ bỏ chuyện đi tìm tình nhân định mệnh của nó, nó tưởng nó đã qua tuổi ba mươi thì sẽ không sao nữa, nhưng cô cũng nhìn thấy đấy, bệnh tình của nó ngày một nặng hơn. Tôi không biết vì sao cô cứ đòi ở bên cạnh nó, đối xử với nó có thật lòng không, nhưng tôi hi vọng cô có thể vì tính mạng của nó mà suy nghĩ cho nó, đừng làm liên lụy đến nó nữa”.

Bạch Tinh Nhiên im lặng một lúc, cười mếu nói: “Bà nội, cháu hiểu ý của bà rồi, bà muốn cháu rút ra rồi tác thành anh ấy và tình nhân định mệnh của anh ấy đúng không? Bâyên tâm, tìm được người phụ nữ này xong nhớ bảo cháu, cháu sẽ nhường lại vị trí Nam Cung thiếu phu nhân cho cô ấy ngay”.

“Cô lại dễ thỏa hiệp như vậy sao?”, lão phu nhân cười khẩy một tiếng: “Tôi biết ngay, đến lúc đó cô lại vẫn nói câu cũ, tất cả đều nghe lời Thiên Ân, sau đó đứng phía sau Thiên Ân với bộ dạng vô tội ấm ức, để Thiên Ân cãi lại tôi”.

Bạch Tình Nhiên cạn lời, nói thật thì cô cũng không chắc chắn đến lúc đó Nam Cung Thiên Ân có đồng ý li hôn cô không, mà những chuyện Nam Cung Thiên Ân không muốn thì gần như không ai ép được anh cả.

Nếu Nam Cung Thiên Ân không muốn, thì cô làm gì có cách nào chứ?

“Bà nội, đợi tìm được người rồi tính vậy, biết đầu lúc đó đại thiếu gia đã chán cháu rồi chủ động đòi lí hôn cháu thì sao”, cô không thể nào trả lời thẳng lão phu nhân, đành nói như vậy.

Chị Hà đứng bên cạnh đột nhiên lên tiếng: “Thiếu phu nhân, lão phu nhân đã có manh mối rồi, chắc sẽ tìm được nhanh thôi”.

Có mạnh mối? Nhanh vậy sao?

Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cảm thấy trong lòng nặng trĩu lại, vô cùng khó chịu.

Tình nhân định mệnh của Nam Cung Thiên Ân sắp xuất hiện rồi sao? Đến lúc đó Nam Cung Thiên Ân nhất định sẽ cưới cô ấy nhỉ, giống như bảy người trước vậy.

“Hơn nữa lần này chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì”, chị Hà nói thêm một câu: “Cho nên lão phu nhân mới hi vọng đến lúc đó cô có thể hợp tác với mọi người, để đại thiếu gia có thể đưa cô ấy về một cách thuận lợi.

“Được”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu như một cái máy, liên quan đến tính mạng của Nam Cung Thiên Ân, cô còn có quyền lựa chọn ư?

“Nếu cô đã đồng ý vậy thì đơn giản rồi”, lão phu nhân bưng cốc trà lên uống một ngụm nói: “Ảnh An, từ sau khi cô vào nhà Nam Cung cũng đã chịu không ít khổ cực, cho nên cô yên tâm, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu, cô cứ cho giá đi, có số tiền này ra nước ngoài chắc chắn cô có thể sống tốt hơn cả bây giờ…

“Bà muốn cháu ra nước ngoài?”, Bạch Tinh Nhiên vừa nghe thấy ba từ ra nước ngoài, lập tức ngắt lời bà ta.

“Thế cô nghĩ sao? Còn có cách nào khác không?”.

“Cháu sẽ không ra nước ngoài”, Bạch Tinh Nhiên gần như nói không cần phải nghĩ

Ra nước ngoài? Ai biết liệu có như sáu người vợ trước rồi biến mất luôn không? Cô còn có người thân phải chăm sóc, còn phải tìm con gái mình, cô làm sao có thể ra nước ngoài được, làm sao có thế?

“Vậy ý của cô là từ chối sao?”.

“Bà nội, bà không thể vì có tiền mà ép người khác như vậy, điều cháu có thể làm được là không từ chối li hôn, còn Nam Cung Thiên Ân nghĩ như thế nào là chuyện của anh ấy. Chỉ cần anh ấy gật đầu, đến lúc đó cháu có thể cần một đồng nào của nhà Nam Cung hết, Bạch Tinh Nhiên đứng dậy khỏi sofa nói: “Cháu xin lỗi, cháu đi lên nhà đây”.

“Cô đứng lại cho tôi!”, lão phu nhân đứng dậy theo.

Bạch Tinh Nhiên dừng bước, lão phu nhân cần răng nói sau lưng cô: “Cô đang ép tôi đấy nhé”.

“Bà nội đang muốn đối xử với cháu giống như sáu người trước đây sao?”, Bạch Tinh Nhiên quay đầu lại, nhìn bà ta mỉm cười: “Nếu là như thế thật, vậy thì bà cứ làm đi, biết đâu đây cũng là một cách tốt đấy”.

Với thủ đoạn của lão phu nhân sẽ đối xử như thế nào với cô? Bắt cóc cô ra nước ngoài? Cho người lái xe đâm chết cô ? Bạch Tinh Nhiên bất giác hít vào một hơi, quay người đi nhanh lên trên tầng.

Nhìn bóng dáng cô khuất sau tầng hai, chị Hà nói nhỏ: “Lão phu nhân, tính cách thiếu phu nhân cứng đầu như vậy, chỉ thích nhẹ nhàng chứ không thích bị ép đâu, nếu không sẽ phản tác dụng đó.

“Chẳng lẽ tôi phải quỳ xuống cầu xin nó à?”, lão phu nhân tức tối nói,

“Không phải cần bà quỳ xuống xin cô ấy, thiếu phu nhân cũng không phải là người không hiểu chuyện, biết đâu dùng đòn tình cảm lại phù hợp với cô ấy hơn nên”.

Lão phu nhân khẽ hằng giọng một tiếng, một người chưa từng phải hạ thấp mình trước mặt người ngoài như bà ta, làm sao có thể làm được kiểu đánh đòn tình cảm chứ?

Buổi tối khi Nam Cung Thiên Ân về đến căn biệt thự nhỏ, Bạch Tinh Nhiên đang nằm quay lưng ra phía cửa.

Anh đứng ở cửa một lúc, bước tới ngồi xuống mém giường sau lưng cô. Bàn tay anh vô lên cảnh tay cô hỏi: “Ngủ chưa thế?”.

Bạch Tinh Nhiên mặc kệ anh, tiếp tục giả vờ ngủ.

“Đừng giả vờ nữa, tôi biết cô vẫn chưa ngủ”, Nam Cung Thiên Ân nói.

Bạch Tinh Nhiên mở mắt ra, nhưng không quay lại. Nam Cung Thiên Ân lại hỏi: “Bà nội đến tìm cô à?”.

“Anh biết rồi à?”, Bạch Tinh Nhiên buồn bã nhả ra một câu.

“Biết rồi”, Nam Cung Thiên Ân lật người cô ra, nghiêng người xuống hôn lên môi cô: “Nói xem bà đã nói gì với cô, để tôi còn biết đường khuyên giải cô”.

“Bà muốn tôi và anh li hôn”, Bạch Tinh Nhiên bực mình nhìn thằng anh, trong ánh mắt hiện rõ vẻ oán trách.

Nam Cung Thiên Ân đoán được ngay là kết quả này, gật đầu rồi hỏi: “Thế cô thì sao? Trả lời bà thể nào?”.

“Tôi bảo tất cả đều nghe anh sắp xếp.

“Đúng rồi”, Nam Cung Thiên Ân tiếp tục hỗn công: “Có li hôn hay không do tôi quyết định, cô quyết định vô tác dụng”.

“Bà còn bảo tôi khuyên anh li hôn” Bạch Tinh Nhiên chán nản dùng tay đẩy mặt anh ra, tâm trạng cô đã rơi xuống đáy vực rồi mà anh vẫn còn tâm trí ở đây hôn cô, hơn nữa còn với bộ dạng như không có chuyện gì.

Rõ ràng anh ép cô đến Cục dân chính, giờ lại trở thành một mình cô phải buồn.

“Thể cô đã trả lời thế nào?”.

“Tôi bảo tôi sẽ cố hết sức”.

Nam Cung Thiên Ân dùng ngón tay chặn lên môi cô: “Được lắm, cô khuyên đi, tôi nghe đây”.

“Nam Cung Thiên Ân, anh có thể nghiêm chỉnh chút được không?”, Bạch Tinh Nhiên tức giận đẩy anh ra, rồi ngồi dậy nhìn thẳng vào anh.

Nam Cung Thiên Ân chưa bao giờ để ý sự tức giận của cô.

“Tôi làm sao mà không nghiêm chỉnh?”.

“Bà nói đã có manh mối về tình nhân định mệnh của anh rồi, sẽ sớm tìm ra được cô ấy thôi, bảo tôi hợp tác với chuyện anh cưới cô ấy về” Bạch Tỉnh Nhiên cần môi nói: “Nam Cung Thiên Ân, anh không chịu buông tôi ra, nhưng tôi không đi cũng không được. Bà nói rất đúng, chuyện này liên quan đến tính mạng của anh, nếu tôi không buông tay thì thể hiện tôi quá lạnh lùng vô tình, không màng đến sự sống chết của anh, anh bảo tôi phải làm sao?”

Sắc mặt Nam Cung Thiên Ân trở nên nặng trĩu, bà đã tìm thấy manh mối của tình nhân định mệnh rồi sao?

Người phụ nữ đó rời đi đã nhiều năm như vậy, và chưa từng xuất hiện trở lại, sao có thể xuất hiện lúc này chứ?

Một lúc sau, anh mới từ từ nhả ra một câu: “Liên quan đến tính mạng của tôi, cô tin không?”.

“Tôi đương nhiên là không tin rồi, ngay từ đầu

tôi đã không tin về chuyện có tình nhân định mệnh

gì đó!”.

“Vậy thì được còn gì”, Nam Cung Thiên Ân cười chế nhạo: “Tin sẽ có, không tin sẽ không có.

“Nhưng bà nội tin”.

“Cô yên tâm, tôi sẽ khuyên bà nội”.

Lão phu nhân đã kiên định vào niềm tin đó bao nhiều năm nay, làm sao có thể vì một lời khuyên của anh mà thay đổi? Đương nhiên là không thể nào, điều này tự bản thân Nam Cung Thiên Ân biết, Bạch Tinh Nhiên cũng biết.

Cô nhìn chăm chăm vào anh hỏi: “Vì sao không chịu li hôn với tôi?”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn lại cô nói: “Nếu tôi nói tôi thích cô, liệu cô có nghĩ rằng tôi rất mất giá không?”.

Bạch Tinh Nhiên mỉa mai cười: “Trong tình yêu hai người đều bình đẳng, sao lại nói là mất giá chứ, hơn nữa mối tình đầu vốn thánh thiện nhất và khó quên nhất, anh chung tình như vậy cũng là một sự hấp dẫn đấy”.

“Cô đang nói linh tinh cái gì thế?”.

“Anh thích tôi, chẳng phải là vì tôi có điểm giống với mối tình đầu của anh sao?”, nghĩ đến điều này, trong lòng Bạch Tinh Nhiên lại cảm thấy khó chịu.

Cô có vô dụng đến mấy cũng không đến nỗi phải đi làm người thay thế của người khác.

“Ai bảo cô vậy?”, Nam Cung Thiên Ân nhíu mày.

“Lẽ nào không phải sao? Đến bà nội còn thấy tôi giống với cô ấy, sao anh có thể không nhìn ra chứ? Hơn nữa người chẳng có gì như tôi, khuôn mặt cũng không nổi bật gì, dựa vào đâu mà anh thích tôi?”.

“Đúng là không nhận ra cô lại có lúc không tự tin đến vậy”, Nam Cung Thiên Ân hít nhẹ một hơi, đứng dậy khỏi mép giường: “Cũng phải, loại người như cô rốt cuộc có điểm gì thu hút tôi chứ? Đúng là khó hiểu”.

“Nam Cung Thiên Ân anh lại không nghiêm túc rồi đấy!”, Bạch Tinh Nhiên cạn lời.

“Tôi không nghiêm túc lúc nào?”

“Anh chẳng lo nghĩ cách gì cả”.

“Tôi chẳng phải đã nói là tôi sẽ xử lý sao? Dù sao chuyện li hôn thì cô nói không có tác dụng, có cũng không có gì phải lo lắng nữa, cứ ngoan ngoãn ở bên cạnh tôi là được”.

“Anh nói thì đơn giản, nhưng bà nội nghĩ tôi vì thèm muốn tài sản nhà Nam Cung nên mới không chịu rời bỏ anh, sau đó sỉ nhục tôi hết lần này đến lần khác, anh không thể biết được cảm giác này khó chịu đến mức nào đâu”, Bạch Tinh Nhiên ngập ngừng, sống mũi đột nhiên cay cay: “Hơn nữa, tôi không tin là việc của tôi, nhưng chuyện tình nhân định mệnh vẫn luôn tồn tại từ trước đến nay, đầu phải ở chỗ tôi thì quy tắc này bị hủy đâu”.

“Vậy cô muốn thế nào? Nghe lời bà li hôn tôi à?”.

“Tôi…

“Bạch Tinh Nhiên…”, Nam Cung Thiên Ân nghiêng người xuống tức giận nhìn chăm chăm vào cô: “Nếu cô có tình cảm với tôi, thì cô sẽ đắn đo như vậy sao? Sẽ li hôn với tôi chỉ vì không nhịn được mấy câu sỉ nhục của bà nội sao? Nhất định sẽ không như vậy đúng không? Hay nói cách khác, nếu đổi lại là Lâm An Nam, cô sẽ nghĩ như vậy không? Lúc trước cô vì muốn ở bên cạnh cậu ta thậm chí còn không tiếc mà bỏ rơi cả con trai mình, không tiếc mà đặc tội với tôi, kiên quyết hoán đổi thân phận với Bạch Ảnh An”.

“Sao anh lại nhắc đến Lâm An Nam rồi?” Bạch Tinh Nhiên bực mình.

“Lẽ nào không phải sao? Lòng quyết tâm vì cậu ta mà hi sinh tất cả của cô đâu rồi? Chẳng phải là vì tình cảm dành cho tôi chưa đủ sao?”

“Không phải!”, Bạch Tinh Nhiên lắc đầu tức giận nói: “Tôi đã nói là tôi không còn tình cảm gì với anh ta nữa từ lâu rồi mà, tôi hoán đổi thân phận với Bạch Ảnh An không phải vì anh ta, mà tôi bị Bạch Ảnh An ép, vì Tiểu Ý, vì mẹ tôi… tôi đã hứa với anh rồi, cũng thề với anh rồi, rốt cuộc tôi phải làm thế nào thì anh mới chịu tin tôi hả?”.

“Được, vậy cô nói cho tôi biết, cô có yêu tôi dù chỉ một chút không?”

“Nếu không yêu anh, tôi lại can tâm tình nguyện để anh giam lỏng như vậy sao? Tôi đã cắn lưỡi tự vẫn từ lâu rồi… ưm…!”, Bạch Tinh Nhiên đột nhiên cảm thấy môi mình hơi đau, là môi anh đột nhiên hôn tới, hôn vừa mạnh vừa sâu.

Sau khi cô kháng cự lại chút theo bản năng, rồi không phản kháng nữa, hai tay ôm chặt hông anh, hai người cứ thế hôn nhau một cách nồng nhiệt.

“Anh xin lỗi, anh không thể quên được cảnh em và Lâm An Nam trao nhẫn cho nhau ở trên lễ đài, đôi môi anh dịch đến bên tại cô, thì thào nói.

“Nam Cung Thiên Ân… anh coi em là nhà từ thiện là? Kể cả có là nhà từ thiện tốt bụng đến mức nào đi nữa cũng không thể nào chịu nổi anh làm tổn thương hết lần này đến lần khác…, cô nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống.

“Anh biết, thực ra anh có thể cảm nhận được”, Nam Cung Thiên Ân ôm chặt cô, hôn lên tóc cô: “Anh chỉ hi vọng em có thể mạnh mẽ một chút, đừng vì mấy câu nói của bà nội mà đòi li hôn với anh”.

“Được, em sẽ kiên cường hơn”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu, đưa tay lên lau nước mắt trên mặt.

“Còn nữa, em chính là em, là người mà anh muốn ở bên cạnh, không liên quan gì đến bất kỳ người phụ nữ nào khác cả”.

Bạch Tinh Nhiên nghe thấy anh nói vậy, tuy không biết là thật hay giả, nhưng trong lòng cũng vẫn cảm động.

Dù sao một người kiêu ngạo như anh lại nói ra với cô những điều này đã là hiểm lắm rồi!

Hồn cô xong, Nam Cung Thiên Ân đặt cô xuống giường nói: “Chờ anh một chút, anh đi tắm đã”.

“Anh ăn tối chưa?” Bạch Tinh Nhiên nhìn anh hỏi.

“Ăn rồi”.

Sáng sớm hôm sau, Bạch Tinh Nhiên năm trên giường nhìn Nam Cung Thiên Ân đứng trước gương mặc quần áo, thắt cà vạt, trông đẹp trai lịch lãm, ảnh mất cô chợt lóe lên vẻ ngưỡng mộ.

Cô cũng muốn được như anh hàng ngày trang điểm xinh đẹp, ăn mặc lịch sự, sau đó được đến công ty đi làm như những nhân viên công sở khác.

Nam Cung Thiên Ân cảm nhận được cô cứ nhìn anh nãy giờ, thế là quay đầu nhìn cô mỉm cười: “Sao thế? Lại bắt đầu si mê chồng mình à?”.

“Đâu có”, Bạch Tinh Nhiên ngại ngùng quay đi chỗ khác nói: “Em chỉ là rất ngưỡng mộ anh thôi”.

“Ngưỡng mộ anh điều gì?”.

“Ngưỡng mộ anh có nghề nghiệp riêng, không phải như em ngày nào cũng ở nhà như kẻ vô dụng vậy”.

Nam Cung Thiên Ân thắt cà vạt xong, quay người đi đến trước mặt anh, cúi xuống bế cô ra khỏi giường: “Có gì thì em cứ nói, không cần phải vòng vo như vậy”.

“Dù sao có nói thẳng thừng ra thì anh cũng sẽ không đồng ý”, Bạch Tinh Nhiên hừ lên một tiếng rồi hất mặt qua hướng khác.

Nam Cung Thiên Ân mim cười quay mặt cô lại nói: “Muốn đi làm như vậy sao?”.

“Đúng thế, em không muốn cứ ở nhà suốt ngày từ sáng đến tối”, Bạch Tinh Nhiên kháng nghị.

Nam Cung Thiên Ân nghĩ một lúc hỏi: “Vậy em nói với anh trước xem, em biết làm những gì”.

“Em biết thiết kế, còn biết chăm sóc trẻ con nữa”, Bạch Tinh Nhiên thấy anh có vẻ dễ dãi hơn, trong lòng mừng thầm rồi nóng lòng nói: “Trước khi em gả cho anh là em có công việc đàng hoàng đó, làm thiết kế cho một công ty thiết kế nội thất, đương nhiên là bản thân em cũng khá thích chơi với trẻ con, vì em có thể dạy chúng vẽ tranh”.

Nam Cung Thiên Ân nhìn bộ dạng hào hứng của cô, xem ra không đồng ý chắc không được.

Nhưng nếu so việc thiết kế với việc dạy trẻ con, thì anh càng muốn cô đi làm thiết kế hơn.

“Nếu em đã muốn đi làm như thế, vậy thì đến phòng thiết kế của Tập đoàn Nam Cung làm thiết kế căn hộ đi”, cử phải trong tầm mắt của anh thì anh mới yên tâm.

“Vì sao lại là Tập đoàn Nam Cung?”, nụ cười trên khuôn mặt Bạch Tinh Nhiên ngay lập tức mất đi, nếu như vậy cô còn có tự do không? Còn có thể đi làm những việc mình thích không?

“Nếu không thì em muốn đi đâu? Bỏ mặc công ty của nhà rồi chạy đi làm thuê cho người khác à?”.

“Không phải… em chỉ là cảm thấy Tập đoàn Nam Cung quá lớn so với em, em không có khả năng đó”.

“Không sao, học là sẽ biết mà”, Nam Cung Thiên Ân mỉm cười nói.

Anh đầu có hi vọng cô có thể thiết kế ra tác phẩm hay nào cho công ty đầu, coi như cô đến phòng thiết kế chơi, chỉ cần cô vui là được.

“Vì sao không cho em đến làm việc ở trại trẻ mồ côi?”, Bạch Tinh Nhiên vẫn thích công việc này hơn, với lại…

“Làm việc dưới chương anh chẳng tốt tẹo nào… ý của em là, đồng nghiệp sẽ vì anh mà đối xử em theo cách khác, đến to tiếng còn không dám nói, chứ đừng nói đến bảo em làm việc.

“Em nghĩ nhiều rồi, sẽ không có ai quá thể coi trọng em đâu, chủ yếu vẫn là… anh không nỡ để em làm ở nơi cách anh quá xa, Nam Cung Thiên Ân đứng dậy khỏi giường: “Em cứ suy nghĩ cho kỹ xem có muốn đi hay không, suy nghĩ xong thì nói với anh”.

“Em đương nhiên là muốn đi, Bạch Tinh Nhiên bò xuống giường, đuổi theo nằm lấy cánh tay anh: “Anh chờ em một lát, hôm nay em đến công ty với anh luôn”.

Thấy bóng dáng chạy vào phòng thay đồ của cô, Nam Cung Thiên Ân lắc đầu phì cười, xem ra cô đúng là bị anh nhất cho sắp không chịu nổi nữa.

Trên đường đi, Nam Cung Thiên Ân nhìn thấy ngay khuôn mặt tươi cười của Bạch Tinh Nhiên, đôi mất xinh đẹp luôn cong lên cười.

Đỗ xe ở vị trí dành riêng cho tổng giám đốc ở trước cửa chính của tập đoàn, Nam Cung Thiên Ân lấy một chiếc điện thoại từ trong ngăn kéo nhỏ ra đưa cho cô: “Sim điện thoại đã cầm vào rồi, muốn gọi lúc nào cũng được, nhớ là nếu còn dám đưa điện thoại cho người khác dùng thì anh sẽ không tha cho em đâu”.

Chiếc điện thoại đắt tiền này được anh chuẩn bị từ mấy hôm trước rồi, đang định lúc nào đó sẽ đưa cho cô, đúng hôm nay là ngày cô vào nhận việc, coi như là quà nhận việc vậy.

Bạch Tinh Nhiên biết anh đang ám chỉ chuyện lần trước cô đưa chiếc điện thoại đất tiền cho Bạch Ảnh An dùng, vội vàng nói: “Không đâu, lần này tuyệt đối sẽ không vậy nữa”.

Lần trước là vì phải hoán đổi thân phận với Bạch Ảnh An, không có cách nào đành đưa điện thoại cho cô ta, nhưng lần này thì khác, cô nhất định sẽ không chà đạp lên tấm lòng của anh nữa.

Cô mở hộp điện thoại ra, bên trong là một chiếc điện thoại nữ có mẫu mã rất đặc biệt, nhìn đã biết là phiên bản giới hạn, vì trên thị trường chưa có mẫu này. Cô cảm kích ngẩng đầu lên nhìn anh nói: “Cảm ơn anh, đẹp lắm”.

“Thích là được rồi”, Nam Cung Thiên Ân thò mặt qua phía cô, Bạch Tinh Nhiên hôn lên má anh một cách không do dự

Trước khi Bạch Tinh Nhiên nhận việc, trợ lý Nhan đã dặn dò toàn bộ nhân viên ở phòng thiết kế không được đối xử đặc biệt với Bạch Tinh Nhiên càng không được để cô cảm thấy không thoải mái. Cho nên khi Bạch Tinh Nhiên làm xong thủ tục nhận việc và đi vào phòng thiết kế, cô không hề cảm thấy có nhiều điều khác thường gì cả.

Thấy mọi người ai đều bận việc của người nấy, cuối cùng cô cũng cảm thấy yên tâm phần nào.

Trợ lý Nhan đưa Bạch Tinh Nhiên đến trước mặt một cô gái tuổi sàn sàn Bạch Tinh Nhiên, rồi nói với cô: “Đây là Cindy, sau này cô làm việc cùng cô ấy nhé.

“Chào cô, cứ gọi tôi là Tiểu Điền là được”, cô gái này mới sáng sớm đã được trợ lý Nhan gọi đến căn dặn rồi, lúc này không thể hiện quá đỗi nhiệt tình, chỉ đối xử với cô giống như những đồng nghiệp khác.

“Chào cô, tôi là Tinh Nhiên, sau này mong được cô quan tâm, Bạch Tinh Nhiên đưa tay về phía cô ấy.

“Nói quan tâm thì hơi quá, cùng giúp đỡ nhau cùng cố gắng nhé”, Tiểu Điền mỉm cười bắt tay cô.

Sau khi trợ lý Nhan đi khỏi, Bạch Tinh Nhiên được giám đốc phòng thiết kế sắp xếp ngồi tại vị trí bên cạnh Tiểu Điền, vừa tìm hiểu về quy mô công ty cũng nghĩ phương hướng kinh doanh thì có nhận được tin nhân của Nam Cung Thiên Ân: “Đúng 12 giờ lên ăn cơm.”

Bạch Tinh Nhiên nghĩ một lúc, trả lời một câu: “Em vừa quen với một bạn mới, nên không ăn cơm với anh đâu”.

Ngay lập tức, điện thoại của cô reo lên

Cô đi ra ngoài nghe điện thoại, phía đầu dây bên kia lập tức vọng đến giọng nói vô cùng nghiêm túc của Nam Cung Thiên Ân: “Tự nhiên anh nghĩ ra một chức vụ khá tốt cho em đấy”.

“Chức vụ gì cơ?”

“Em lên làm thư ký cho anh đi”.

“Em không muốn một ngày 24 giờ đều phải đối mặt với anh”.

“Bạch tiểu thư…

“Thiên Ân thiếu gia, giờ còn chưa đến giờ tan làm mà anh đã lén lút dụ dỗ nhân viên nữ, như vậy có phù hợp không hả?”, Bạch Tinh Nhiên cười với vẻ xấu xa: “Em cúp máy đây”.

Nói xong cô liền cúp máy.

Sau khi cúp máy cô trở lại phòng làm việc, còn hai phút nữa là đến thời gian nghỉ ngơi, cô đột nhiên ngó mặt sang phía Tiểu Điền hỏi: “Tiểu Điền,trong những người mà cô quen hoặc không quen thì dạo này có người nào nhận nuôi trẻ con không?”.

Tiểu Điền bị cô hỏi cho không hiểu gì cả, cô ấy nhìn cô với vẻ hoài nghi: “Cô nói gì cơ?”.

Bạch Tinh Nhiên cũng ngớ người ra, đúng nhỉ, cô đang làm cái gì vậy? Sao lại hỏi người ta câu hỏi như vậy khi đang trong giờ làm việc chứ? Cô đúng là đã quá nôn nóng tìm con rồi, một lúc sau cô mới cười gượng nói: “À… họ hàng của một người bạn tôi vừa bị thất lạc đứa con, giờ đang suốt ruột đến phát điên”.

Cô nóng lòng muốn đi làm như vậy, ngoài không muốn ở nhà như một người vô dụng, và muốn tạo được cuộc sống riêng của cô ra, thì quan trọng nhất vẫn là muốn quen được nhiều người hơn, có nhiều sự tự do hơn để tìm con gái của mình.

Chỉ là mới ngày đầu tiên đi làm đã hỏi người ta những câu như vậy, đúng là không phù hợp cho lầm, hơn nữa cô Tiểu Điền này còn chưa biết có phải là nội ứng mà Nam Cung Thiên Ân phải đến giám sát cô không nữa!

Tiểu Điền nghĩ một lát rồi gật đầu: “Trong khu dân cư của chúng tôi đúng là có một đôi vợ chồng mới nhận nuôi con của người khác…”

“Thật sao, là bé trai hay bé gái vậy?”, Bạch Tinh Nhiên nôn nóng hỏi.

“Bé trai, vừa đầy hai tháng xong”.

“Vậy à…, trong lòng Bạch Tinh Nhiên chúng xuống như thể vừa dấy lên chút hi vọng nhỏ nhoi đã bị dập tắt vậy.

Tiểu Điền thấy biểu cảm thất vọng trên khuôn mặt cô, vội vàng lên tiếng an ủi: “Vậy người bạn đó của cô có lên mạng xã hội nhờ giúp đỡ chưa? Nếu chưa thì mau đăng lên đi, chắc chắn sẽ tìm được nhanh thôi”.

“Tôi biết”, Bạch Tinh Nhiên gật đầu cười gượng: “Cô ấy đã đăng lên rồi, vẫn đang chờ tin tức.

“Ừ”, Tiểu Điền gật đầu

Bạch Tinh Nhiên lập tức đổi ý nói: “Đến giờ nghỉ ngơi rồi, đi thôi, chúng ta đi ăn đi”.

“Cô muốn đi ăn ở căn tin cùng tôi à?”, Tiểu Điền hỏi với vẻ không tin.

“Đúng thế, chẳng phải đã nói là sau này đi theo cô còn gì?”.

“Ồ, được, đi thôi, chúng ta đi ăn cơm”, Tiểu Điền khoác tay cô, cùng cô đi ra phía thang máy.

Buổi tối, khi Nam Cung Thiên Ân từ phòng làm việc trở vào phòng ngủ, thấy Bạch Tinh Nhiên đang ngồi trên sofa dùng bút chì vẽ lên bảng vẽ.

Anh ra chỗ cây lọc nước rót một cốc, vừa uống vừa đi ra chỗ cô, nhìn ảnh phác họa căn phòng trên bảng vẽ: “Chăm chỉ vậy cơ à?”.

“Giám đốc bảo em giao cho anh ấy một bức tranh không gian bên trong căn nhà một cách hoàn chỉnh nhất trong thời gian ngắn nhất, xem năng lực của em tới đâu rồi sẽ giao việc cho em”, Bạch Tinh Nhiên không cả ngẩng đầu, tay cô vẫn đang tiếp tục vē.

“Sao em không dùng phần mềm máy tính?”, Nam Cung Thiên Ân đem cốc nước trên tay đưa lên miệng cô.

“Em vẽ trên giấy trước để tìm cảm hứng” Bạch Tinh Nhiên há miệng uống một ngụm, sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh: “Đúng là không xem thì không biết, xem mà giật cả mình, không ngờ lĩnh vực kinh doanh của nhà anh làm rộng như vậy, gì mà bất động sản, bệnh viện, đá quý, khách sạn… lầm lớn như vậy anh không sợ không đỡ nổi sao”.

“Đó cũng là nhà của em”, Nam Cung Thiên Ân sửa lại nói.

Đó cũng là nhà của em… Bạch Tinh Nhiên nghe thấy câu này mà cảm thấy ấm áp, không phải vì tài sản nhà Nam Cung, mà vì cô thích cảm giác được anh coi mình như người một nhà.

“Vậy em sẽ cố gắng hơn để cống hiến cho nhà chúng ta, Bạch Tinh Nhiên hi hi cười, cúi đầu vẽ tiếp bức vẽ của mình.

Nam Cung Thiên Ân lại dẹp bút và giấy của cô sang một bên, sau đó nghiêng người bế cô lên khỏi sofa, vừa đi vào giường vừa hôn lên cổ cô: “Muộn lầm rồi đấy, đến lúc làm chuyện quan trọng thôi”.

“Cái gì chứ, lẽ nào công việc không phải là quan trọng à?”, Bạch Tinh Nhiên bị anh hôn đến mức ngứa ngáy sốt ruột, vừa cười vừa đẩy ra.

“Việc của công ty cứ giao cho chồng em đi xử lý là được rồi, nhiệm vụ của em là mau chóng sinh cho anh một đứa kế thừa gia tộc”, Nam Cung Thiên Ân ném cô lên giường, rồi áp sát cơ thể lên.

Bạch Tinh Nhiên vừa cười vừa giãy giụa, vừa vùng vẫy vừa nói lớn: “Nam Cung Thiên Ân, em bây giờ mới đi làm, anh đã định cho em nghỉ đẻ luôn à?”.

“Như vậy không tốt sao? Không cần đi làm mà vẫn có lương”.

“Em không cần… em muốn làm việc cơ!”.

“Còn vùng vẫy nữa anh cắt thưởng của em, Nam Cung Thiên Ân ép chặt người cô nói.

Bạch Tinh Nhiên quả nhiên không cựa quậy nữa. Cơ thể cô rung động hít vào một hơi, trong đầu thì càng nghĩ càng không cam tâm. Cuối cùng vẫn không cam tâm mà nói lớn: “Ban nãy ai nói công ty là của nhà chúng ta, giờ lại đem việc cắt thường ra uy hiếp em làm chuyện này? Việc này thì liên quan gì đến công việc? Đúng là độ tư bản độc ác!”.

Nam Cung Thiên Ân đưa nụ hôn lên tại cô, cười “Ai bảo anh là đồ tư bản độc ác chứ?”.

Không cho cô cơ hội tiếp tục kháng nghị, Nam Cung Thiên Ân cuối cùng cũng hôn vào môi cô, khiến những lời cô chưa nói ra bị chặn lại bên trong.

Nam Cung Thiên Ân đỗ xe trước cửa công ty, quay đầu nhìn Bạch Tinh Nhiên đang chuẩn bị xuống xe: “Đợi một chút”.

“Sao thế?”, Bạch Tinh Nhiên quay người lại, nhìn đồng hồ đeo tay xong, nghiêng người thơm lên má anh một cái: “Tối gặp”.

Nam Cung Thiên Ân rất không hài lòng với câu “tối gặp” này của cô, cau mày nói: “Vợ ơi, anh cho em đến công ty làm việc, mục đích chính nhất là để buổi trưa có người ăn cơm cùng, em bỏ mặc chồng em như vậy có phải phép không?”.

“Bữa sáng bữa tối đã cùng ăn rồi, anh không chán a?” Bạch Tinh Nhiên cười với anh: “Cho anh cơ hội ăn cùng với đám thư ký xinh đẹp không phải rất tốt sao?”.

“Thư ký làm sao ngon bằng em được”.

“Anh đừng có lải nhải nữa”, Bạch Tinh Nhiên lại nhìn đồng hồ đeo tay: “Còn ba phút nữa là bị muộn rồi, không nói chuyện với anh nữa.

Cô đẩy cửa xe đi xuống, Nam Cung Thiên Ân cũng xuống xe luôn, đi vào trong sánh tầng một.

Bạch Tinh Nhiên quay đầu thấy anh đi theo mình, có hơi ngán ngẩm hỏi: “Anh đi theo em làm gì?”.

“Anh còn có việc chưa nói hết”, Nam Cung Thiên Ân vừa đáp trả lời chào của công nhân viên vừa nói.

Bạch Tinh Nhiên nhìn thấy đám Tiểu Điền ở trước mặt, thế là quay đầu nói với anh: “Có việc gì buổi trưa rồi nói, trưa nay cho anh cơ hội mời em ăn cơm đấy”.

“Được”, Nam Cung Thiên Ân thu chân lại, chuyển qua đi về phía thang máy.

“Tinh Nhiên, chào buổi sáng”, Tiểu Điền và vài đồng nghiệp nữ chào hỏi cô,

“Chào mọi người”, Bạch Tinh Nhiên chào hỏi mọi người xong thì đi vào thang máy.

Trong thang máy, một đám nhân viên nữ mặc đồng phục cười nói vui vẻ, Bạch Tinh Nhiên cúi đầu nhìn bản thân cũng đang mặc đồng phục, rõ ràng đã hòa nhập được vào thế giới của bọn họ rồi, nhưng tại sao vẫn không thể mỗi ngày đều vui vẻ như vậy.

Có thể là vì mỗi người bọn họ đều sống một cuộc sống đơn giản hơn, sống ung dung hơn mình!

Cô rất hi vọng có thể giống như những người phụ nữ có, có công việc ổn định, có con cái khỏe mạnh, mỗi ngày đều sống một cuộc sống vừa giản đơn vừa tràn đầy sinh lực đó.

“Tinh Nhiên, cô sao thế?”, một nữ đồng nghiệp thấy cô đang nhìn mọi người mà không nói gì, quan sát cô tò mò hỏi.

Bạch Tinh Nhiên định thần lại, cười nói: “Không có gì, chỉ cảm thấy các cô mỗi ngày đều tràn đầy sinh lực, tôi rất ngưỡng mộ.

“Cô ngưỡng mộ chúng tôi?”, đồng nghiệp nữ đó thấy lạ: “Cô mới là người toàn thể công nhân viên chúng tôi ngưỡng mộ đấy, tối qua ở trong nhà vệ sinh tôi còn nghe thấy có người nói cô kiếp trước chắc cứu cả dải ngân hà cho nên kiếp này mới được kết hôn với Thiên Ân thiếu gia đấy”.

“Vậy sao?” Bạch Tình Nhiên vẫn cười nhẹ.

Sao cô lại cảm thấy bản thân kiếp trước đã đắc tội với Mạnh Bà, nên kiếp này mới vướng phải Nam Cung Thiên Ân nhỉ?

“Aizz, con người là như vậy còn gì? Cái gì của người ta cũng tốt, cái gì của mình cũng không tốt, Tiểu Điền vỗ vai Bạch Tinh Nhiên: “Cô biết tối qua tôi với tên chồng từ sáng đến tối chỉ biết chơi game cãi nhau đến mấy giờ không? Nhìn quầng thâm mắt của tôi là biết này.

Cô ấy chỉ vào hai mắt của mình.

“Cô thể đã là gì, cô nhìn nếp nhăn trên mặt tôi này”, một người đồng nghiệp nữ khác chỉ vào mặt mình: “Con gái lớn tuần trước vừa sốt cao xong, thì tuần này đến lượt con gái nhỏ sốt liền bốn ngày, tôi ngày nào cũng 5 giờ dậy đun thuốc Bắc, 6 giờ làm bữa sáng, 7 giờ đưa con đi học, sắp điên đến nơi rồi”.

“Còn cả tôi nữa đây này….…….

“Đến rồi, đến rồi, đi ra đi.

“Này, tôi còn chưa nói mà”.

“Lúc nào có thời gian chúng ta ngồi tâm sự sau, bây giờ mau về chỗ làm việc đi, Tiểu Điền nói.

Bước vào phòng thiết kế, mọi người đang đi đi lại lại làm công việc của mình, Bạch Tinh Nhiên nhìn bộ dạng vò đầu của mọi người, đột nhiên cảm thấy mình vẫn chưa phải là người buồn nhất.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu như cho cô cơ hội, cô cũng nguyện mỗi ngày thức đêm chăm công chúa nhỏ của mình, cho dù là thức đến nếp nhăn đầy mặt cô cũng bằng lòng.

Chỉ đáng tiếc, con của cô không cho cô cơ hội

đó!

Buổi trưa, Bạch Tinh Nhiên nhìn Nam Cung Thiên Ân ngồi đối diện hỏi: “Không phải anh có

chuyện muốn nói với em sao? Rốt cuộc là chuyện

gì?”.

Nam Cung Thiên Ân cắt một miếng bít tết nhỏ bỏ vào đĩa của cô. “Thử xem mùi vị thế nào”.

Bạch Tinh Nhiên đưa miếng thịt lên bỏ vào miệng, gật đầu: “Ngon”.

“Thử cả cái này nữa”, Nam Cung Thiên Ân lại cắt một miếng thịt gà trong địa của mình cho cô.

Bạch Tinh Nhiên vừa ăn độ ăn anh gấp sang vừa ngắn ngẩm: “Nam Cung Thiên Ân, lâu quá rồi đấy, rốt cuộc anh có nói vào việc chính không?”.

Nam Cung Thiên Ân cũng ăn bít tết của mình, nói: “Thật ra chẳng có việc gì cả”.

“Anh… anh lừa em?”.

“Chả thế thì sao, muốn ăn bữa cơm trưa với em mà còn phải dùng cách lừa gạt, rõ là đáng thương”.

“Thiên Ân đại thiếu gia, em phát hiện anh ngoài những lúc lạnh lùng ra thì rất đáng yêu đấy”, Bạch Tình Nhiên cười với anh, đồng thời ném cho anh hai chữ: “Vô vị!”.

“Cảm ơn”, Nam Cung Thiên Ân cầm cốc nước lên uống một ngụm, nghĩ một lúc rồi nói: “Thật ra vẫn còn một việc nhỏ nữa, tối qua quên không nói với em”.

“Việc gì?”.

Anh nhìn cô chăm chú nói: “Sắp đến sinh nhật em rồi, muốn quà gì? Anh tặng em”.

Bạch Tinh Nhiên hơi bất ngờ, sinh nhật của cô? Đúng rồi, sắp đến sinh nhật cô rồi, việc này đến cả bản thân cô cũng quên thế mà anh lại nhớ?

Cô cười: “Không cần đâu, anh có thể cho em ra ngoài làm việc đã là món quà sinh nhật tốt nhất rồi.

“Em vẫn có thể đòi cải tốt hơn mà”.

Món quà tốt hơn? Bạch Tinh Nhiên há hốc miệng, cuối cùng vẫn lậc đầu: “Chỉ cần là anh tặng em, em đều thích”.

“Ý em là, cho anh tự quyết?”.

“Đúng thế, em sẽ mong chờ món quà của anh với 100% sự háo hức”.

“Thế thì vừa hay”, Nam Cung Thiên Ân cười: “Tuần sau anh phải đi Pháp một chuyến, em đi cùng anh nhé, Provence này, bờ biển xanh phía Nam này, đây đều là những nơi lần đầu anh đến cùng một người phụ nữ, có đủ vui không?”.

Khuôn mặt Bạch Tinh Nhiên cứng đờ, trong lòng vụt qua một nỗi thất vọng, tại sao không phải là đưa Tiểu Ý đến trước mặt cô, cho cô một niềm vui cô vùng lớn?

Mặc dù Provence cũng là một nơi cô luôn muốn đi, cùng anh đi du lịch cũng là một việc rất tuyệt vời, nhưng so với Tiểu Ý thì vẫn kém xa.

“Sao thế? Vẫn chưa đủ vui, em muốn đi đầu cử nói với anh, anh đều có thể đi cùng em”.

“Không, như vậy là vui làm rồi”, Bạch Tinh Nhiên nén nỗi thất vọng trong lòng, tươi cười nói: “Từ nhỏ em đã mơ ước được cùng người mình yêu đi dạo giữa thiên đường hoa ở Provence, em nghĩ đây sẽ là một món quà cả đời em không bao giờ quên.

“Thích là được”, Nam Cung Thiên Ân cười thoải mái.

“Nhưng mà.…”.

“Sao?”.

“Tuần sau em phải đi làm mà”.

Nam Cung Thiên Ân sầm mặt: “Vợ, có thể đừng làm cụt hứng thể không?”.

“Em nói nghiêm túc mà”.

“Anh cũng nói nghiêm túc mà, sau này còn làm cụt hứng như thế anh đuổi việc em cho em nghỉ dài luôn”.

“Độc tài!”.

“Không phải đã nói với em rồi sao? Chồng là số một, công việc số hai”.

Bạch Tinh Nhiên bĩu mối, không nói nữa.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.