Chưa nói dứt lời thì Hạ Như Kiều giận dữ bỏ đi, không quan tám gì tới ỏng có bị làm sao hay không? Xem ra nuông chiều quá cũng là một tội ác làm hư một con người.
Hạ Như Yên vội vã chạy tới đỡ õng nội đi về phòng.
Sau đó cô quay về phòng mình, đóng sập cánh cửa lại, ngả người tự do nằm xuống giường. Khắp người cô mệt mỏi, tay chân tê cứng, vết thương ở mặt đau điếng. Lòng cô rối bời, bao nhiêu suy nghĩ ùa về. Không biết đến bao giờ cô mới thực sự được là chính mình?
Cuộc gặp gỡ giữa hai người bạn già và mối nhân duyên đính ước
Tại cán biệt thự nhà họ Châu, năm tầng cao chót ngót, dự đoán sơ sơ chắc tầm mấy nghìn tỉ là bình thường. Căn biệt thự xa hoa nội thất lộng lẫy đủ thứ quý giá trên đời, chắc thuộc dạng nhất nhì Quảng Đông. Ngay đến phòng cô giúp việc đã hơn hần một căn nhà tãm trung của người bình thường.
Từ trong ra ngoài hay từ ngoài vào trong đều trang trí mát mất, sáng chói. Kiến trúc được thiết kế đặc biệt chủ yếu làm bâng gỗ rất đẹp và sang trọng, pha chút cổ kính của thời xưa và hoà nhã của hiện đại.
Châu Gia Minh bố gõ nhẹ cửa phòng bố: “thưa bố con vào được không ạ?”
Tiếng nói chậm rãi trong phòng vọng ra: “vào đi”.
Châu Gia Minh mở cửa bước vào, tiến lại bên cạnh dường, ngồi xuống chậm rỗi nói:
“Thưa bố, người của con đã điều tra ra chỗ ở hiện tại của chú Hạ.”
Châu Gia Thành mừng rỡ hần lên, ông cố chống tay ngồi dậy, miệng mỉm cười tươi, liên tục hỏi lại: “ở đâu? Hiện giờ ông ấy đang ở đâu?”
Châu Gia Minh thấy bố vậy cũng vui lây. Lâu lâm rồi mới thấy được nụ cười rạng rỡ trên gương mặt bố. Cũng phải càng về già càng thấy cô đơn, vợ ông mất sớm, bao năm qua không một ai bên cạnh ông bâu bạn tâm sự. Dù con cháu đóng nhưng chúng thì sao hiếu được tâm tư người già cá như ông. Vì thế lúc tìm được cố nhân cũ lòng ỏng lại bồi hồi, sức trẻ lại trỗi dậy, kí ức những ngày xưa cũ lần lượt ùa về.
Đã mười mấy năm trôi qua người bạn cũ đó cúa ỏng ra đi không một lời từ biệt khiến ông áy náy đến tận bây giờ. Thời khâc ông gặp khó khãn thì người bạn đó luôn bên cạnh động viên an ủi, còn bán căn nhà của mình đế giúp ông vực dậy khi tập đoàn Châu Thành đứng trên bờ vực phá sân. Nhưng lúc công ty ổn định ông quay lại tìm thì người đó biệt tăm không còn lại chút tin tức nào.
Đột nhiên Châu Gia Thành rưng rưng lệ. Cũng có thế do một phân kí ức ngày xưa cũng có thế do ông quá mừng khi thật sự đã tìm được cố nhân.
Châu Gia Minh có chút lo lắng chậm rãi nói: “ở thành phô’ Tô Dương, một tỉnh biên giới của nước bên cạnh.”
Châu Gia Thành nghe thấy vậy hết sức ngạc nhiên. Thật không ngờ ông ấy lại đi xa tới vậy. Ông quyết tâm sẽ đến Tô Dương một chuyến đế gặp lại người ấy một lần nữa. Bây giờ cả hai đêu đã dần già đi thời gian phía trước không biết còn bao nhiêu mùa xuân nữa vì vậy lúc này còn đi được ông vẳn tha thiết đích thân đi một chuyến nữa.
Châu Gia Minh lòng đ’ây lo lắng, bất an, đường sá vừa xa xôi vừa hiếm trở lại nhiều núi đèo, sông suối trùng trùng. Nhưng cho dù có khuyên như nào thì Cháu Gia Thành vẫn nhất mực đi cho bằng được.
“Lần này bố nhất định phải đi.”
Buổi sáng cuối mùa thu se se lạnh, cả nhà họ Châu đều thức dậy từ rất sớm, khuôn mặt đầy lo lắng. Không gian rộng rãi nhưng Không khí tự nhiên chùn xuống, không một ai lên tiếng.
Châu Gia Thành tay cầm chiếc gậy gỗ khắc hình con rồng, màu nâu sáng bóng, mặc bộ vest xám trắng, chân đi đôi giày tây trông khá đẹp lão. Nhưng khuôn mặt ông rạng rỡ hơn ngày thường.
Châu Gia Luân từ trên tầng đi xuống. Hõm nay anh ăn mặc gián dị chiếc quần jean xanh cùng chiếc áo phông trắng sơ vin, ngoài khoác thêm áo vest đen mỏng nhưng vần rất bánh trai.
Châu Gia Minh tiến lại kéo tay con trai sang một góc, vẻ mặt đây lo lắng, u sầu, đôi mất thâm cuồng châc do đêm qua mất ngủ suốt, tỉ mỉ dặn dò:
“Ông nội con đã tìm ra nơi ở của ông Hạ nay muốn đến gặp mặt. Bố đã khuyên õng nhưng ông nhất định đi bầng được. Hôm nay bố bận gặp bên đối tác, anh trai con đang chuấn bị cho sự kiện ra mât dự án đồng hồ tình yêu, còn Gia Kiệt đế nó đi bố lại càng không yên tâm, nên con sâp xếp công việc đi cùng ông chuyến này.”