Hạ Như Yên phẩn nộ, người không ngừng run lên, cô cũng muốn đáp trá lại câu nói vừa rồi nhưng mà nói gì bây giờ dù sao bà ta cũng là mẹ cô. Dù không sinh ra nhưng cũng có công nuôi dưỡng.
Hai tay nấm chặt, môi bặm vào nhau, cố hít thở sâu để giữ bình tĩnh nhất có thế, chậm rãi bước từng bước rời đi. Một bàn tay nám chặt lấy tay cô kéo lại làm cô văng ra xa.
Bốp.
Một cú tát trời dáng xuống ngay mặt. Dấu ván tay đủ năm ngón in rõ rệt trên gò má cô. Năm vết đỏ ngầu trên làn da trắng tinh. Những giọt nước mắt lăn nhẹ xuống từ từ đi qua những vết thương đau rát. Nhưng nỗi đau da thịt cũng chá thấm thìa gì so với nổi đau tận sâu trong tim. Ngãn ấy thời gian cô ở nhà họ Hạ mà mẹ vần không dành cho cô dù chỉ một chút tình yêu, không là lòng thương hại cũng được.
Hạ Như Yên vần đứng thẩn thờ, tay ôm vào bên má, lòng đau như cắt từng khúc ruột. Cứ hề hôm nào cô về muộn thì mẹ lại cứ tìm cách đế làm khó cô không ngờ hôm nay lại là một cái tát đầy đau đớn.
Hạ Như Kiều từ đẳng xa tiến lại cười cợt, chế giễu, vênh mặt nói lại như xát thêm muối vào vết thương lòng trong cô:
“Giờ này mới về chắc đi câu trai chứ gì? Báo sao mà chị có tiền trả lãi ngán hàng mổi tháng, lại mua sâm này nọ.”
Hạ Như Yên nhắm mắt lại cố gắng chịu đựng thêm lần nữa, nghẹn ngào nói: “con xin phép”.
Hạ Như Kiều không chịu thua đứng chán ngay trước mặt Như Yên chỉ tay nói lớn:
“Chị đúng là không có phép tắc mẹ còn chưa cho phép mà đã đòi rời đi. Phải rồi bõ’ mẹ ruột còn bị chị khắc chết cũng may có nhà họ Hạ chứa chất nếu không chẩc giờ này chị chết ở xó nhỏ nào ở trong thành phố này rồi.”
Sức chịu đựng của con người có giới hạn nhất định, tức nước ắt sẽ vỡ bờ. Hạ Như Yèn nghiến răng, trợn trừng hai mắt, đi dần áp sát người á ta khiến ả lùi dần lại đ’ây sợ hãi:
“Chị…chị…muô’n làm gì?”
Đôi mât đỏ hoe, khoé môi rung rung nói trong nghẹn ngào:
“Tôi nói cho cỏ biết, tôi chưa bao giờ đi đu đưa với trai, từ trước đến nay vần luôn làm việc đàng hoàng. Còn cô nhìn lại mình xem có đáng lên mặt dạy đời người khác không? Mười chín tuổi đầu rồi mà vẩn phái ngửa tay xin tiền. Thêm nữa từ nay tôi cấm cô nhẩc đến bô’ mẹ tôi. Đã hiểu chưa?”
Hạ Như Kiều giả vờ khóc lóc tội nghiệp. Lý Thanh Hoa vốn thương ả ta mù quáng không cần phân biệt đúng sai vẫn luôn bênh vực ả.
Không một rân chần chừ bà tát ngay một cú tát nữa lên mặt Hạ Như Yên. vết thương cũ còn nhức lại thêm một cái nữa khiến mặt cô tê tái, da trắng bệch, mày nhiu lại, người run run.
Một người đàn ông cố gâng dùng chút sức yếu đuối chạy vội vàng lại. ông cụ trông chừng đã ngoài tám mươi, người gầy gò, râu tóc bạc trấng, mồi bước đi xiêu vẹo giống y như người say rượu. Tay ôm trước ngực, miệng há hốc vừa thở dốc lại cô’ yếu ớt nói:
“Hai đứa làm gì vậy? Sao mặt con bé lại thế kia? Con bé đã đú vất vả làm việc quần quật suốt ngày chưa được nghỉ ngơi, một mình nó phải gánh vác cá gia đình này vậy mà con lại nỡ ra tay ác tới thê?’
Hạ Như Kiều vênh váo chen vào: “là tại nó hổn láo nên mẹ cháu mới ra tay xử lí.”
Ông cụ đó là Hạ Nhất Đông ông nội Hạ Như Yên. Óng vẫn luôn yêu thương cô như cháu ruột nhưng càng ngày càng già yếu không thế luôn bên cô bảo vệ cô như ngày trước nữa.
Óng nội tay run run chỉ thẩng vào Hạ Như Kiều nói: “cả con cũng vậy lo tìm việc làm đi, chỉ suốt ngày bắt nạt chị thôi! Việc gì mà cháu cũng làm tốt như đố kị với chị thì gia đình mình không c‘ân phải lo rồi.”
Hạ Như Kiều mặt bừng đỏ, lòng đầy tức giận, hai mắt trợn tròn, người giật giật dãy nấy lên:
“Cháu mới là cháu gái ruột của ông, còn cô ta chỉ là con nuôi trong gia đình này. Nói đúng hơn nhà ta đang nuôi một đứa ở.”
Hạ Nhất Đông bất ngờ đến lời nói của Hạ Như Kiều, tay ôm lấy ngực thở dốc, liên tục ho rục rũ, tay yếu ớt chỉ lên:
“Cháu…cháu…”