Hạ Như Yên không nhịn được mà quát lớn: “anh cũng biến thái quá rồi đó.”
Anh vừa mặc chiếc quân Tây sơ vin sơ mi trâng rồi lại nói cô đi vào trong để chọn cà vạt. Hạ Như Yên đành phái làm theo lời anh ta vl cô sợ lại mất tiên nộp phạt oan uổng. Cô nhón chân lên, đưa tay vòng chiếc cà vạt lên cổ rồi cấn thận thăt từng bước một. Châu Gia Việt nhìn khuôn mặt cô không rời, cũng chầng chớp mầt lần nào. Hạ Như Yên mỉm cười rồi ngước lên tròn xoe hai mát nhìn anh.
vẫn chính căn phòng này hai ánh mắt một lần nữa bầt gặp nhau, nhìn không rời. Thật bất ngờ, tim đập thình thịch, cảm giác có chút hồi hộp và bối rối nhưng không thể nào thoát ra được. Không khí có chút cãng tháng nhưng khá lãng mạn.
Hạ Như Yên giật mình, lùi lại, ngượng ngùng nói: “Tôi thắt xong ròi, xuống nhà trước đây.”
Nói xong cô vội vàng chạy ra khỏi phòng đóng sập cửa lại, tay vuốt nhẹ trước ngực, thở một hơi thật dài vì nãy giờ cô dường như không dám thở mạnh. Châu Gia Việt cũng khá lúng túng, ho lên mấy tiếng nhẹ, nhưng khi nghĩ lại cẩm giác lúc nãy bất giác nờ một nụ cười trong vô thức.
Tại văn phòng tổng giám đốc, Châu Gia Việt ngồi tựa lưng lên chiếc ghê sofa niêm mại, cầm chiếc điện thoại trẽn tay tìm kiếm diễn đàn truyện tranh mà Hạ Như Yên đang viết, ân vào tìm kiêm rồi thâm mỉm cười:
“Người vợ nhỏ bé bên cạnh tổng tài ác ma. Cái tên nghe cũng thú vị phết đó nhỉ, không biết nội dung sao, đế tôi đọc rồi nhận xét giúp cô. Cũng khá ổn xem ra cô ta cũng có một chút năng khiếu. Nhưng mà ở đây sao có mây tên bình luân chê bai bất lịch sự như này nhỉ? Thôi được để tôi làm người tốt tới cùng, giúp cô đuổi bọn này đi.”
Châu Gia Việt lập ngay nick ảo mới, vô trẩ lời bình luân của từng tên một sau cùng khiến chúng phải tự động block ra khỏi diễn đàn, anh nhếch môi cười đểu:
“Mây tên như này mà đòi đâu với tôi sao? Không có cửa đâu! Xem ra 1’ân này cô ta sẽ phải rất cảm kích tôi rồi.”
“Không biết cô ta đã vê chưa nhỉ?”
Châu Gia Việt lấy điện thoại ra định gọi điện cho Hạ Như Yên nhưng ngập ngừng rồi thôi, ném ngay cái điện thoại xuống ghế sofa uống cạn một ly trà.
Sau khi quay trở vê nhà Châu Gia Việt mở cửa phòng bước vào. Anh liếc mất sang nhìn Như Yên vừa đọc bình luận phần hôi cùa anh với mấy tên xấu xa kia vừa cười rất tươi anh cũng mừng thâm.
Anh lại gần, cúi g’ãn sát xuống đầu cò nhìn vào máy tính rồi hỏi: “Cô làm gì mà cười đến thế kia?”
“Giật cả mình, anh về lúc nào sao không lên tiếng Hạ Như Yên giật mình hỏi anh.
“Tôi vừa về tò mò xem cô đang làm cái gì mà vui tới vậy?”
‘À tôi đang đọc bình luận của truyện tranh, không biết có người nào tốt bụng vào dẹp giúp tôi mấy tên anh hùng bàn phím kia.”
“Vậy sao, cô nghĩ người giúp cô đó sẽ như nào?”
“Châc chân đẹp trai, tốt bụng, còn thông minh nữa.‘
“Là vậy sao?”- Châu Gia Việt cười thâm, bây giờ châc muốn nháy cuỗng lên vì được vợ khen mà.
“ừ tôi nghĩ vậy.’’
“Muộn rồi mau đi ngủ đi, ngồi suy nghĩ vớ vấn.’- Châu Gia Việt giá vờ không quan tâm.
Hạ Như Yên tát máy tính ròi đi ngủ. Châu Gia Việt tầm xong quay ra thấy cô đã ngủ say nên kéo chăn đắp lẽn sợ cô lạnh. Anh đứng ngấn ngơ ngấm nhìn khuôn mặt cô tự nhiên tim đập nhanh đến lạ. Rồi anh giật mình chạy lên dường nầm, cứ trở đi trớ lại nhưng trong đ’ău vản hiện lên khuôn mặt Như Yên cho tới khi chìm vào giấc ngú lúc nào cũng không hay.
Lúc đêm khuya Như Yên bống thức giấc, cô nhìn sang Gia Việt thấy anh đang ngủ say đi lại gần, ngôi xuống bên cạnh ngâm nhìn khuôn mặt anh lúc ngú. Cô nhìn kĩ khuôn mặt anh từ mât đến mũi rỏi miệng thi thoáng trong vô thức bất chợt lại mím cười. Cô đã suy nghĩ râng:
“Nhìn kĩ thì anh ấy vản đẹp trai có chút gợi cám. Chí có những lúc đáng ghét mới là ác quý còn bây giờ lúc anh ngú đáng yêu đến lạ. Giá như anh có thế nhẹ nhàng và đối xứ với tôi tót hơn một chút, gương mặt này bớt lạnh lùng cáu gầt đi một chút thì có lẽ anh cũng sẽ là một thiên thân đáng yêu.”
Sau một lúc, cô kéo tấm chãn đâp lên cho anh rồi quay trở về chổ ngú.