Bỗng nhiên Hạ Như Yên hớt hái chạy đến, vừa thở vừa giữ tay mẹ chõng: “Mẹ tất cá chi là hiếu nhâm thôi!”
Giọng nói yếu ớt, tiếng thớ gấp gáp, khuôn mặt trâng bệch, người hơi run run. Có đứng loáng choáng không vũng Châu Gia Việt vội chạy tới đỡ lây. Hai ánh mât nhìn nhau, Như Yên vội vàng giái thích:
“Mẹ à, thực ra Gia Việt đối xứ rất tốt với con. Hôm qua chí là anh ấy muốn con rèn luyện tính kiên nhản thôi! À phái rỏi tỏi nay anh ây còn đặt nhà hàng đế đưa con đi ăn nữa đó mẹ.”
Bà Tú Anh ngạc nhiên hỏi lại: “Đi ãn sao? Chí cỏ hai đứa.”
“Dạ phải.”- Như Yên gật đàu lia lịa.
Bà Tú Anh mỉm cười không ngớt chân bước đi đầu ngoảnh lại nhln, thâm vui mừng. Chầu Gia Việt cô ôm chặt Hạ Như Yên cả hai cười gượng, đứng nhìn đến khi mẹ đi khuất bóng.
Tiếng thở phào nhẹ nhõm, Như Yên yếu ớt choáng váng. Châu Gia Việt dở cô vào phòng làm việc ngồi bẽn ghê soà, chạy vội ra hiệu thuốc mua một ít thuốc cảm. Vửa trở vè cô đã nằm gục bên ghế soía thiếp đi vl mệt.
Châu Gia Việt đên gân, tay đặt nhẹ lên vâng trán cô thấy nóng hổi liền xé ngay miếng hạ sốt dán lên. Anh ngẳm nhìn gương mặt tái bệch của cô lại áy náy về chuyện hôm qua.
Hạ Như Yên giật mình thức dậy thây chiếc áo vest trên người mỉm cười nhẹ. Ngước nhìn ra ngoài thì trời vừa tôi, mọi người đã tan ca. Không gian yên tĩnh, cô chống tay đứng dậy bước đi loạng choạng. Vừa đến trước cửa công ty thì cô gặp Gia Luân.
Anh hỏi: “Như Yên sao chị lại ở đây? Chị không khoẻ sao trông sầc mặt kém thế?”
Châu Gia Việt vừa đi lấy ly cà phê quay lại đã không thấy cô đâu nên lo lắng chạy vội đi tìm. Từ đằng xa anh chạy tới ôm lấy vùng eo Như Yên kéo sát vào người nói:” cô đang không khoẻ mà sao lại chạy lung tung vậy hà?”
Như Yên gượng cười càng đấy tay ra thì anh lại càng ôm chặt hơn. Cô trừng mắt nói như đay nghiến: “anh làm gì vậy?”
Không đế cô hỏi gì thêm nữa anh kéo đi về phía xe, mở cửa đấy cô ngồi vào, với tay cài dây an toàn xong đóng sập cánh cửa lại. Rồi lái xe đi vút.
Châu Gia Luân vẳn đứng đó nhìn họ đi khuất hẳn. Khuôn mặt trờ nên u buồn, ảm đạm. Thực ra anh vẳn biết tình câm đon phương luôn là thứ làm cho con người ta đau khố nhất. Thế nhưng anh cũng không có cách nào thoát ra khỏi mối tình này. Anh lái xe ghé vào một quán rượu, một mình vừa nhâm nhi vừa suy nghĩ gì đó.
Chiếc xe dừng lại trước nhà hàng Tây. Hạ Như Yên vần đứng ngây người ngâm nhìn xung quanh. Mât cô sáng rực, nơi đây đúng là sang trọng ngay cá nhà bếp cũng đẹp và rất gọn gàng. Nhìn ra cửa sổ có thể nhìn thầy bầu trời và các vi sao. Xung quanh nhà hàng trang trí lộng lầy vừa hiện đại nhưng vẫn có chút pha cổ điển.
Cô vừa câm quyến thực đơn lên xem qua đã phái giật minh thốt đơn vl chả có món nào giá dưới năm trăm. Một nụ cười nhạt nhẽo, ánh măt nhìn v’ê Châu Gia, lững lự nói nhỏ: “hay là chúng ta về đi. ở đây đăt quá.”
Châu Gia Việt nhếch môi cười nhẹ, nhln cô đáp lại: “cô muôn mời mà còn tiếc tiên sao?“
Hạ Như Yên cúi đẳu bât lực lắc đầu “đương nhiên không phải.”
Thức ãn vừa bày lên Như Yên xót xa buông nhẹ tiếng thờ dài Cô vừa ãn thi thoảng liếc nhìn qua khung cửa số ngâm nhìn bên ngoài. Bầu trời tối mịt thưa thớt ánh sao sáng lấp lánh. Bên lề đường ánh sáng vàng hoe của những chiếc đèn nhỏ. Không gian về khuya dãn yên tĩnh hấn. Cá cô và anh đều không một ai lên tiếng, chi lặng im nhìn nhau thi thoáng bất chợt hé một nụ cười vội tât.
Âm thầm ủng hộ vợ
Sáng sớm thời tiết khá lạnh, hình như mùa đông đến thật rồi. Hạ Như Yên vừa thức dậy ho vài tiếng rồi vội chạy lại ngồi trước máy tính mở lên xem. Thl ra lúc tôi là chương truyện đầu tiên của cô và Mần Nhi được đăng lên diển đàn, mà sáng nay sô’ lượt người xem khá cao và người để lại bình luận cũng nhiều. Cô mừng rỡ không kìm được xúc động reo lên. Nhưng sau khi quay sang nhìn thấy Châu Gia Việt đang nằm ngủ trên giường nên lấy tay che miệng khẽ cười. Cô vui không tả nối, vội vàng lấy điện thoại gọi cho Mắn Nhi rồi mờ cửa phòng ra ngoài nói:
“Mắn Nhi cậu xem chưa? Truyện chúng ta mới ra mắt chương đầu tiên mà đã hơn một trăm nghìn lượt xem rồi đó.”
“Phải, vui quá đi mất. Này lát đi ăn mừng có được không?”
“Được lát gặp, bai bai.”
Thực ra, Châu Gia Việt đã thức dậy từ lâu chứng kiên tất cả mọi chuyên. Thấy Như Yên vui vẻ anh ấy tò mò chạy lại mở máy tính lên xem rôi một mình lấm bấm:
“Truyện tranh sao? Mới chi được một trăm nghìn lượt xem thôi làm gi phải vui tới vậy chứ.”
Nghe tiêng mở cửa phòng, Châu Gia Việt vội vàng đóng máy tính lại rồi chạy lại ngôi trên giường, Hạ Như Yên bước vào, khuôn mặt lộ ra sự niêm nở, phân khích, môi tủm tim cười. Thây Châu Gia Việt cô giật mình hoảng hốt: “Trời đất, anh dậy từ hồi nào mà không lên tiếng làm tôi hết hôn.”
Châu Gia Việt nhếch môi nhẹ, nhìn cô nói lại: “Phòng nãy lả của tôi thì tôi đứng đâu chẳng được. Cô quẩn được sao?”
Hạ Như Yên mím cười: “hôm nay tôi vui nên không thèm cãi với anh.” Rồi xong cô hát tưng tưng đi vào phòng thay đô. Vừa định bước đi xuống nhà thì bât chợt anh gọi lại: “đứng lại. Cô đi đâu?”
Như Yên chí vê phía cửa, gương mặt vẫn rạng rỡ đáp lại: “Tôi xuống dưới nhà chuẩn bị đồ ăn sáng.”
Châu Gia Việt lạnh lùng: “Đó không phải việc của cô. Bây giờ cô mau lại tủ chọn đồ cho tôi mặc đế đi làm.
Sầc mặt Như Yên biến đổi, trợn trừng mầt, bặm môi rồi lâc đầu: “Sao tôi phải chọn? Đó không phải nghĩa vụ của tôi. Trong hợp đồng không hẽ có điều này.”
Lập tức anh lấy ngay tờ hợp đồng trong ngăn kéo chiếc tủ gỗ, đặt bút xuống ghi dòng chữ: nghĩa vụ của người vợ chính là sáng sớm cần chuấn bị sằn quần áo đế chồng đi làm. Nếu vi phạm không lí do sẽ bi phạt nãm trăm.”
Hạ Như Yên tức điên người, buông tiếng thở rõ dài, mím chặt môi kìm cơn nóng giận, lặng lẽ đi vào trong phòng chứa đ’õ lấy ngay một bộ vest xanh lam sơ mi trâng đi ra. Cô tròn mất, nớ nụ cười nhạt đặt mạnh lên người anh: “đây, có cần tôi giúp anh cời ra thay luôn không?”
Châu Gia Việt mỉm cười lại, gật đ’ãu: “được đó, cô cởi đi.”- anh dang ngang hai cánh tay, mât nhâm chặt lại, đứng chờ.