Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Người vợ quyến rũ của tổng tài - Chương 32




Cà người cô ướt như chuột lột, chân tay không ngừng run rẩy, đôi môi tím tái vì lạnh, những hạt mưa nặng trĩu té vào mặt khiến cô cẩm thấy rát, hai dòng nước mắt vần tuôn. Người ta nói thường hay nói: đi dưới mưa sẽ không có ai biết mình đang khóc như thế sẻ không còn sợ ai nhln thấy nữa.

Từ bé tới giờ Như Yên đã trải qua rất nhiêu chuyện nhưng chưa bao giờ cô cảm thây bị tổn thương và bị chà đạp lòng tự trọng như lúc này. Hôi trước khi bị mẹ mắng chửi hay đánh đập cô cũng một mình trốn khóc một trận rồi thấy nhẹ nhõm. Nhưng sao lần này lại tệ đến vậy, dù đã khóc rất lâu nhưng tim vẫn thắt lại, dù cố gâng không nghĩ tới chuyện đã qua nhưng nó lại tự hiện về. Trước kia cô từng nói với bố sẽ không hối hận khi quyết định lấy Cháu Gia Việt thế nhưng bây giờ cô lại đang rất hận bàn thân: tại sao lại tự đấy mình vào thế này cơ chứl

Mưa mồi lúc một lớn, gió càng v’ẽ khuya càng lạnh khiến cho cô gái nhỏ nhắn yếu đuối gục ngã bên đường. Tự nhiên cô thật sự thấy bơ vơ, lạc lõng cô oà lên khóc thật to, ngẩng cao lên bầu trời tự hỏi:

“Con đâ làm sai điều gì mà tại sao phải lấy một kẻ như anh ta? Tại sao anh ta lại phái ghét con tới như vậy? Tại sao? Tại sao?”- Rất nhiêu câu hỏi tại sao cô cứ tự hỏi rồi tự làm bân thân thêm thất vọng.

Trong bãu trời đen tối, ánh đèn điện cũng bị mờ đi bởi mưa, trên đường trờ nên càng vầng vẻ, Như Yên đã dầm mưa suốt một tiếng liền. Cô cố gắng chống tay đứng dậy rồi lại bước đi loạng choạng, thất thần trong cơn mưa. Cô thật sự mệt mỏi, bao lâu nay cô vẳn kìm nén hôm nay như vỡ oà tất cá. Từ lúc cô gá vào nhà họ Châu đă không được làm chính mình, đến ngay cá cái quyền tôn trọng tối thiếu từ chõng cô cũng không cỏ thì nói gì đến chuyên khác.

Tại vãn phòng làm việc Châu Gia Việt kết thúc cuộc họp rồi quay trớ về. Vừa bước vào anh đã đưa mât nhìn hộp cơm đặt trên bàn. Ănh lại gân mớ ra thì thấy chi toàn món ãn anh thích, trang trí rất cẩn thận, phía trên hộp còn dán tở giây có dòng chữ:

“Tự tay tôi nấu thế hiện lòng thành, mong anh hãy tha thứ cho những tội lồi của tôi. Anh đại từ đại bi không chấp kẻ bẽ dưới mong không thu tiền phạt của hôm qua nữa.”

Anh liếc nhìn ngoài trời vắn đang mưa rất lớn, vội vàng chạy xuống lái xe quay trờ về. Suốt dọc đường vấn đưa mắt tìm nhưng không thấy cô đâu. Anh câm thấy hối hận về lời nói và hành động lúc chiều của mình. Về đến nhà anh hớt hái chạy vào hói cô giúp việc:

“Gì Trương, Như Yên đã quay về chưa?”

“Chưa thấy cô ấy quay về. Tôi tưởng cô ấy mang cơm tới tìm cậu.”

Tiếng mờ cửa bước vào, Như Yên ướt hết từ trên xuống dưới, đầu tóc rối bù xù, người không ngừng run lên bần bật, khuôn mặt tái nhạt chắc do lạnh quá, vẻ mặt buồn rầu. Trông cô bây giờ như thế là một cái xác không hồn. Cô lặng lẽ bước về phòng. Châu Gia Việt theo sau hỏi:

“Cô bị điên hay sao? Mưa lớn như vậy mà không biết gọi xe về.”

Hạ Như Yên trừng to mầt nhìn anh rồi nở một nụ cười đểu, cô cũng chầng nói thêm điều gì. Châu Gia Việt vẳn hừng hực nói: “Tôi đang nói cô đó. Sao không trâ lời.”

Hạ Như Yên sững người nói trong thất vọng:

“Anh muốn tôi nói sao? Phải tôi bị điên, tôi đang rất điên. Tôi điên mới lây phải anh. Tôi điên mới cho rằng chỉ cần chân thành thì anh sẽ có chút cảm động. Tôi điên khi chạy tới công ty tìm anh đế lảm hoà.”- Hạ Như Yên xúc động rơi nước mát.

Châu Gia Việt vẫn cứng miệng: “Tôi… tôL.cô đừng quá đáng mà lên giọng với tôi. Cô nghĩ mình là ai?”

Như Yên nở một nụ cười nhạt, hờ hững:

“Phái đối với anh Tôi không là ai cá. Nhưng tôi cũng có lòng tự trọng của chinh mình. Anh xem tôi là người máy sao? Hay lả một món đồ chơi đế anh làm thú vui tiêu khiến thích đôi xử thế nào cũng được.”

Châu Gia Việt trợn trừng mât lên: “Tôi điêu khiển cô hôi nào”

Hạ Như Yên khóc oà nói trong tiếng nấc: “Tôi cũng không biết mình làm điêu gì sai đế anh phái ghét tôi tới vậy. Anh nhất định phái đối xứ tệ với tôi thì anh mới câm thấy vui đúng không? Được rồi đỏ, anh vui chưa?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.