Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Người vợ quyến rũ của tổng tài - Chương 3




Anh ngồi trên chiếc ghê’ xoay qua lại, mắt vẫn ngước nhìn lên tấm máy chiếu, tai vần lâng nghe. Lúc anh làm việc vô cùng nghiêm túc cộng thêm gương mặt lạnh ngất của anh cũng đủ làm người khác áp lực. Dù tất cả các báo cáo đưa ra anh đều không hài lòng nhưng khuôn mặt vẳn không biến sắc, giọng nói đầy bình tĩnh:

“Tôi bỏ tiền ra thuê các anh về làm việc mà bây giờ các anh chỉ có nhiêu đây thôi sao? Thứ tôi cần là đồng hồ tình nhân có thế đo được nhịp tim đối phương, biết đối phương có an toàn hay không và quan trọng có chức năng định vị. Thế mà các anh nói với tôi chỉ có vậy thôi sao?”

Trưởng phòng kế hoạch run rấy đứng dậy tại chồ cúi sấp đầu xuống nói:

“Thưa giám đốc để đạt được những điều đó thực sự rất khó và đòi hỏi tinh vi.”

Nếu là người bình thường trong hoàn cảnh đó nghe những lời này từ nhân vièn châc hắn sẽ nối giận đùng đùng mà quát mắng nhưng Châu Gia Việt lại khá bình tĩnh, giọng nói ám điệu vẫn không hề tăng lên. Ánh mắt lạnh như nước, tiếng nói tuy bình thường nhưng đầy sát khí:

“Tôi không cần biết các anh làm cách nào, nhưng nhất định phải tìm ra cách đạt chuấn ba yếu tố trên. Ba ngày sau tôi căn bàn kế hoạch hoàn chỉnh hơn. Tan họp.”

Châu Gia Việt đứng dậy thì tất cả mọi người cúi chào, anh gài khuya áo vest bước đi. Những bước chân đầy uy lực giống như con người anh vậy.

Tống giám đốc vừa khuất bóng thì tiếng bàn tán ôn ào trong căn phòng nhỏ bất đầu vang lên. Trưởng phòng Hồ bĩu môi có chút bất bình thì thầm vào tai trưởng phòng Trương:

“Nè, nè, nhóm trưởng Trương anh có thấy tống giám đốc chúng ta lúc nào cũng mặt lạnh như băng thế, rồi khó tính nữa trách gì nhà giàu nhưng tới tận giờ chưa có vợ nhỉ?”

Bầu không khí khá ồn ào với những lời bình luận khác nhau xoay quanh tổng giám đốc. Cũng phải tất cá họ vừa mới bị tra tấn tinh thần như vậy cơ mà. Trướng phòng maketing Đàm Hà chen vào nói khiến ai cũng thấy nổi da gà:

“Ai mà lấy phải anh ta chắc ngày đêm ăn ngủ không yên, đến ăn cơm mà nhìn bộ mặt đầy sát khí đó chắc nuốt không nối quá. Rùng mình.”

Một người đàn ông trong số họ đứng dậy nhắc nhở làm bầu không khí chùn xuống d’ân d’ân mỏi người mỗi ngả nhanh chóng rời đi.

“Thôi thôi đó không phải việc mấy cô cậu. về suy nghĩ cách cải tiến mới đi hai ngày sau không có dự án cứ cầm theo tờ đơn nghỉ việc vào phòng họp luôn đó.”

Vừa lúc đó tại thành phổ Tô Dương một cô gái nhỏ nhân vẩn lái chiếc xe điện trên đường đi giao từng bưu phẩm cho khách. Phải cô ta là Hạ Như Yên bốn tháng trước vừa nghỉ đại học kinh tế đế theo đuối đam mê viết truyện tranh và thiết kế thời trang nên bây giờ cô phải làm đủ thứ việc chạy khắp mọi nơi để kiếm tiền.

Hạ Như Yên năm nay vừa tròn hai mươi hai tuổi, khuôn mặt thanh tú đáng yêu, đôi mât trong trẻo ngây thơ, đôi môi nhỏ bé lúc nào cũng tươi cười niềm nở. Dù gặp bất kì hoàn cảnh khó khăn gì thì cô vẫn luôn lạc quan, mạnh mẽ hướng về phía trước.

Công việc mệt nhọc là vậy nhưng gương mặt cô lúc nào cũng rạng rỡ, gặp ai cũng vui vẻ cúi chào. Giao hàng xong cô lại quay trở về bưu cục sắp xếp, đóng gói hàng hoá, chuyến giao nhận-gửi.

Buổi chiều cô kết thúc công việc lúc 5 giờ lại làm thêm buổi tối ở nhà hàng Tây đến tận 10 giờ đêm mới quay về nhà. Thực ra cô phải đi làm nhiều tới vậy là vì hàng tháng gia đình cô phái trả lãi ngân hàng mà hai năm nay bò’ cô không thế đi làm việc nặng được nữa nên cô trở thành thu nhập chính của gia đình.

Đêm khuya Hạ Như Yên mệt mỏi lê thê từng bước trên con ngõ nhỏ tối mịt, tay liên tục đấm đấm lên hai vai mỏi nhừ. Một cô gái đột nhiên xuất hiện ngay trước mắt nói lớn khiến cô giật cả mình:

“Hạ Như Yên cho tôi hai trăm tiêu vặt.”

Gương mặt ủ rũ, tay chân nhức nhói, người mệt mỏi, suốt ngày cô em gái lại vòi tiền thật sự khiến cô bức xúc nhưng vẫn cổ kìm nén nhẹ nhàng nói:

“Tuần trước chị vừa mới đưa cho em còn gì.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.