Người Vợ Quyến Rũ Của Tổng Tài

Người vợ quyến rũ của tổng tài - Chương 28




VỊ khách nữ trông tầm ngoài nãm mươi, ãn mặc đơn gián chiếc áo bà ba lụa, đi đôi dày sục màu đen. Châc là cô nhân vién kia nói gì khiên bà ta phật lòng nên mới cô tình làm khó đây mà. Thật ra thì khách hàng càng lớn tuổi lại càng khó tính và khó chiêu.

Cứa hàng mĩ phẩm ngập tràn hàng hoá từ sán phẩm chăm sóc da, trang điếm đến dâu thơm, lăn khứ mùi bà khách đêu đã đi qua ngắm kĩ. Mắt bà liếc nhìn bộ sản phấm mới ra đằng xa, có vẻ hứng thú nhưng còn lững lự.

Châu Gia Kiệt đoán ra được ý bà, nở một nụ cười rỏi nói với vị khách: “Nếu cô không chẽ có thể đế con giới thiệu giúp cô được không ạ?”

Bà khách đó tiện móm hỏi lại: “Cậu là ai?”

Châu Gia Kiệt ra vẻ lẻ phép đáp trả: “con là phó giám đốc của trung tâm mua sầm này.”

Vị khách nữ đưa mắt lên nhìn anh ta rồi gật đầu nhẹ: “Vậy được cậu giới thiệu đi.”

Châu Gia Kiệt cúi đầu, tay mời gọi lại gần bộ mĩ phấm cao cấp vừa ra của công ty:

“Mời cô đi theo con qua bên này. Đây là bộ chăm sóc da cao cấp mới nhất bên con, có chứa thành phân ceramides, dimethicone, vitamin c, vừa có công dụng dưỡng ấm, dưỡng trắng da vừa có thế làm căng da mặt tãng tính đàn hồi làm giâm nếp nhãn. Đâm bâo sau khi dùng cô sẽ trẻ ra vài tuối.”

Vị khách có vẻ ưng ý, khuôn mặt rạng rỡ lên hẳn:

“Nói vậy bộ này rất thích hợp với tôi, mây năm nay da tôi ngày càng nhiêu nếp nhản thêm.”

Châu Gia Luân thấy thế liền tiến đến dòng son bên cạnh mời gọi:

“Dạ phải, dòng này còn có thêm son, các loại trang điểm khác nữa cô có thể tham khảo.”

Tất nhiên khi đã bị lôi cuốn và hoàn toàn ưng ý thì vị khách nữ lấy ngay

Châu Gia Minh đứng chửng kiến toàn bộ liên tục gật đầu, ông nói với con trai:

“Con trai làm tốt lâm!”

Buối tối tại biệt thự nhà họ Châu, sau khi Châu Gia Việt quay quay trở vê phòng, Hạ Như Yên cũng đi theo sau. Châu Gia Việt ngạc nhiên hỏi:

“Cô theo tôi làm gì?”

“Sao tôi phái theo anh. Tôi đi về phòng mình mà”- Hạ Như Yên lâc đâu trá lời.

Như thường lệ sau khi đi làm trở về Châu Gia Việt thích ngâm mình trong bồn tâm giúp thoái mái tinh thân. Sau khi cới áo định bước chân vào bồn Châu Gia Việt nhìn thấy một con gián đang bò ngay dưới chân mình. Anh hốt hoảng kêu lớn:

“Gián, gián, cỏ gián.”

Rồi anh sợ hãi nháy lên trên bồn tâm run bần bật. Ánh mât vẳn không rời khói con gián, vừa chí tay vừa nói:

“Mày ờ yên đó không được qua đây. Mày mà qua đây tao giết.”

Hạ Như Yên ghé tai ngoài cửa nghe thấy bèn nhảy cuồng lên rồi bưng miệng lại cười. Một lúc sau cô mới mở cửa vào: “Sao thế?”

“Có gián kìa, cõ mau bât nó đi đi.’

Hạ Như Yên ngước lên nhìn thấy Châu Gia Việt không mặc áo, chỉ mặc duy nhất chiếc quằn đùi cô hét lên:

“A…a…a. Anh mau mặc áo vào đi.”

“Cô lại đằng kia lấy giúp tôi đi. Tôi không xuống đó đâu?”

Như Yên chạy lại lấy áo treo trên móc, sau đó cô đi lùi lại phía Gia Việt, dơ tay đưa áo, đầu không không dám quay lại.

“Tôi mặc xong rồi cô quay lại đi. Mau bầt nó đi.’

“Được rồi.”

Như Yên lây chân dầm lên con gián, rồi lấy một miếng giây đưa lên, từ từ đi lại gân phía Gia Việt: “Chí là con gián thôi mà, sao phái sợ tới vậy?”

Châu Gia Việt mặt đẳy hoảng hốt: “Đứng lại, cô không được qua đây.”

Hạ Như Yên liếc thây vậy bèn được đà lấn tới: “Cũng được, nhưng mà… tôi đã bầt gián giúp anh thì cũng có chút công lao có phải anh nên báo đáp gì đó không?”

Châu Gia Việt mât nhln chằm chằm sợ hãi hỏi tiếp: “Cô muôn gl?”

Hạ Như Yên nhếch môi nhẹ, liếc mât xuống nhìn con gián trên tay: “Trừ hết tất cả sô tiên phạm lồi trước giờ của tôi.”

“Không được”

“Vậy tôi sẽ đặt nó lẻn trên chồ anh ngồi.’- Hạ Như Yên đưa từ từ con gián gân tớ chỗ Châu Gia Việt.

“Được rỏi xoá thì xoá, cô mau đưa nó đi đi’


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.