Cố Sinh gọi một người phục vụ tới và nói:
“Cho tôi một ly cà phê, một ly nước cam và một ít bánh ngọt.”
Như Yên vần ngồi im không nói tiếng gì. Thì ra anh vẫn luôn nhớ sờ thích của cô. Chưa bao giờ anh quên gọi một phân bánh ngọt chỉ vì cỏ thích ăn. Bỗng nhiên kí ức về những ngày tháng ở tuối hai mươi lại hiện về, ngày đó anh vần luôn chạy đi khắp nơi chỉ đế mua một chiếc bánh ngọt về cho cô. Mồi lần bị mẹ đánh cô ngồi khóc bèn góc cây thì anh lại mang tới một chiếc bánh ngọt an ủi. Rồi cả lúc trong túi anh chí còn một ít đồng bạc lẻ cũng gom lại để dành mua bánh ngọt cho cô.
Phục vụ mang bánh và ly nước cam ra. Như Yên vẩn ngôi u s‘âu âm đạm, đôi mắt đượm buồn nhìn đăm chiêu vào chiếc bánh ngọt đầy kem. Không khí xung quanh rất vui vé, náo nhiệt, những nụ cười rất tươi dường như đối lập hoàn toàn với hai người họ.
Cố Sinh đấy nhẹ chiếc bánh ngọt qua phía Như
Yên và nói:
“Sao em không ăn. Anh vần còn nhớ em rất thích ăn bánh ngọt cơ mà.”- Cổ Sinh giả vờ nở một nụ cười đế thay đối bầu không khí.
Như Yên vẩn nhìn vào chiếc bánh kem, thực ra cỏ vần không dám ngước mắt lên vì sợ sẽ chạm vào ánh mắt anh và như thế cô sẽ trở nên yếu lòng.
Cô nghẹn ngào nói chậm rãi:
“Theo thời gian con người sẽ phải thay đổi, cho nên bây giờ em không còn thích bánh kem nữa, cũng giống như việc em không thích anh nữa.”
Cố Sinh nâm chặt hai bàn tay, cố kìm những dòng nước mắt, cá người anh nặng nề, anh thật sự bất lực. Anh cúi mặt xuống đất, từng giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, anh cố gắng bình tĩnh nói:
“Em thật sự quên hết khoáng thời gian chúng ta bên nhau rồi sao?”
Hạ Như Yên nhìn thấy người mình thương như vậy lòng đau gấp trăm lần. Cô không thế rơi một giọt nước mât nào vì nồi đau đã vượt qua sự chịu đựng của cô. Cô hận bản thán vì không thể bảo vệ được tình yêu của mình. Nhưng cô không đàng lòng gieo cho cố Sinh thèm bất kì hi vọng nào, bởi vì như thế chí làm anh đau khố thêm mà thôi! Chuyện tình này dù đúng hay sai cũng không thế tiếp tục. Cô đành nhắm mất dứt khoát nói:
“Tất cả đều là chuyện của quá khứ, không còn quan trọng nữa. Điều mà tôi quan tâm nhất bây giờ là tôi đã là vợ người khác rồi anh có hiếu không?”
Cô’ Sinh vẫn không chấp nhận, anh vội vàng nẳm lấy tay Hạ Như Yên nói bâng giọng tha thiết:
“Nhưng anh không thế quên được em. Hay là chúng ta bỏ qua tất cả đi đến một nơi thật xa,quên hết mọi chuyện, làm lại từ đầu, có được không?”
“Anh tỉnh lại đi, chuyện giữa chúng ta đã kết thúc rồi. Tôi còn có việc, đi trước đây.”
Hạ Như Yên đứng dậy quay lưng rời đi, cố Sinh chạy lại ôm cô từ sau lưng, những giọt nước mắt của anh làm ướt áo trên vai cô.
“Như Yên anh không thể. Thật sự không thê’.”
“Anh buông tay ra.”- Hạ Như Yên càng cố gỡ tay ra Cò’ Sinh càng ôm cô chặt hơn.
Đúng lúc, Châu Gia Việt vừa gặp khách hàng xong, đang từ trên tầng bước xuống, ngỡ ngàng quát lớn:
“Hai người đang làm trò gì vậy?”
Cả hai đều giật mình quay lưng, ngạc nhiên. Ba đôi mắt nhìn nhau như muốn nuốt sống người kia. Cố Sinh nói với Cháu Gia Việt:
“Tất câ là tại tôi níu kéo không liên quan gì tới Như Yên.”
Châu Gia Việt trừng trừng hai mât đầy rầy sự phẩn nộ, mặt vấn lạnh tanh, miệng nói đây tức giận:
“Không liên quan sao? Hai người ôm ấp ngay tại quán cà phê còn dám nói không liên quan đến nhau.”
Châu Gia Việt phang ngay một cú đấm mạnh vào mặt Cố Sinh làm anh ta ngã lãn ra đất. Hạ Như Yên đỡ anh dậy, vội vã giục: “Cố Sinh anh mau đi đi. Mau lên.”
Cố Sinh chân bước đi nhưng đầu vần ngoảnh lại nhìn Như Yên lòng anh đau như cắt. Châu Gia Việt nẩm chặt hai cánh tay Như Yên, trợn tròn hai đôi mất, vừa lay người cô vừa nói: “Cô còn dám bảo vệ cho tình cũ trước mặt chồng sao?”
Như Yên dường như bất lực, cô buông lỏng toàn thân mặc cho Gia Việt có bóp chặt vào cánh tay cô như thế nào. vết thưong lòng dường như nó đau hơn tất câ mọi thứ. Châu Gia Việt buỏng mạnh cánh tay làm cô văng ra, rồi anh ta tức giận rời đi.
Hạ Như Yên một mình bước lang thang khắp mọi con đường trong buổi chiều muộn. Cô bước đi thất thần, ánh mât đượm buồn, thi thoảng lại nở một nụ cười nhạt. Dường như suốt cả quãng đường cô không rơi thêm giọt nước mắt nào nữa cả. Những cơn gió đông càng về muộn hình như càng lạnh thấu tim, người cô run lên bần bật nhưng bán thân lại không có một chút phán ứng nào.
Đến khuya cô mới quay trờ về nhà. Cô mở cửa phòng bước vào, Châu Gia Việt kéo tay cô lại và hỏi:
“Cò đi đâu sao giờ này mới trở về?”
Hạ Như Yên nhếch môi cười, nụ cười buốt giá sáu tận tim: “Từ lúc nào mà anh lại quan tâm tôi đi đáu như thế?”
Thái độ đó của cô lại khiến anh nổi trận lôi đình, hai mắt trợn tròn trắng tinh, ánh nhìn đầy sự lạnh lùng, tiến gần ghé sát tai cô vừa nói vừa đay nghiến:
“Dù gì chúng ta là vợ chồng, trên hợp đồng có ghi rõ phái tôn trọng nhau. Vậy mà cô xem mình đang làm gì đi.”
Hạ Như Yên run sợ nhưng vẫn trừng mắt nhìn thẳng vào ánh mẩt lạnh lùng đó của anh và nói: “Tôi làm gì?”
Cháu Gia Việt lại thèm phần tức giận, bàn tay châc nịch nâm lấy cố áo cô, kéo sát gần người mình.
“Cô dám ôm ấp người yèu cũ ngay tại quán cà phê dõng người thế kia còn không làm gì sao?”
Hạ Như Yên cũng chả còn đế tám đến nữa, dù sao anh cũng đã dày vò cô bao ngày qua, lòng tự trọng hay sự tự tin đều đã bị anh ta chà đạp. Ánh mắt đầy phần nộ, miệng mỉm cười lòng đau thắt, nước mắt cũng chẩng còn rơi nữa, cả người có cứng như một khúc gỗ.
“Vậy sao? Anh chứng kiến hết câu chuyện từ đầu đến cuối sao?”
Cháu Gia Việt ấp a ấp úng, có chút bị lay động: “Tôi… tỏi… đủ đế tôi hiểu.”
Hạ Như Yên cô’ giữ chút bình tĩnh còn sót lại đế nói tiếp, dù cố cô đang rất đau do bàn tay anh siết chặt cổ áo.