Suốt cả một tuần sau đó, Cháu Gia Việt gần như không ăn không ngủ chỉ lao vào làm việc. Trước đó phái mất thời gian rất lâu mới có thế hoàn thành phân kế hoạch bị mất, bây giờ không còn chẳng khác gì bỏ đi dự án. Nếu thiết lập mọi thứ lại từ đầu thì chắc chân sẽ không kịp vì thế anh luôn tìm đủ mọi cách, thử mọi giải pháp mới.
Hạ Như Yên vẩn luôn lo lâng, cô gõ cửa phòng Châu Gia Luân.
“Chị NhưYên sao thế?”
“À… thì lâu nay công việc của Gia Việt bận lắm sao? Không thấy anh ấy về nhà.”
“Nghe nói dự án đồng h’ô tình nhân của anh ấy bị đánh mất phần dữ liệu quan trọng nên báy giờ anh ấy cần phải xử lí.”
“Quan trọng tới mức không cần ăn không c’ân ngủ luôn hay sao?”
“Đó là dự án anh ấy ấp ủ bao nhiêu năm nay, báy giờ sắp ra mát lại gặp phải sự cô’ nghiêm trọng tới vậy. Với lại nghe nói qua tuần đại diện bên Nhật sẽ tới khảo sát nên họ buộc phải gấp rút hoàn thành nếu không sẽ mất cơ hội.”
“Vậy sao? Cảm ơn cậu. Tôi vê phòng trước đáy Như Yên quay lưng bước đi thì Gia Luân nói thêm:
“Chị đừng quá lo lắng nhất định anh hai sẽ xử lí tốt.”
“Được tỏi biết rồi.”
Hạ Như Yên quay về phòng đắn đo suy nghĩ rồi quyết định xuống bếp tự tay nấu cơm mang tới cho chồng. Sau khi nấu xong, cô liếc nhìn đông hồ đã 10 giờ khuya, cô vội vã cởi tạp giề rồi chạy ra bắt xe tới công ty. Đến trước cửa công ty cô ngập ngừng đi vào rồi lại ra đến cuối cùng vẫn lấy hết dũng khí bước vào trong. Công ty dường như đã đi vào im lặng, không còn một bóng người, chỉ còn mình Gia Việt đã gục trên bàn ngủ thiếp đi chắc hấn anh đã rất mệt mỏi.
Như Yên nhẹ nhàng mở cửa bước vào, đặt hộp cơm xuống bàn, lấy chiếc áo treo sau ghế đắp lên người chồng, rồi lấy trong túi một miếng giấy ra viết:
“Anh ăn đi có sức mà làm. Dạ dày no thì đầu óc mới có thể suy nghĩ được.”
Cô dán tờ giấy lên hộp cơm rồi nhẹ nhàng rời đi như chưa từng đến. Châu Gia Việt từ từ tỉnh dậy, nhìn thấy hộp cơm anh bất chợt mỉm cười rồi xé tờ giấy đọc những dòng chữ. Anh vội vàng chạy theo thì thấy Như Yên một mình rời đi trong đêm tối.
Những ngày sau đó Như Yên vẫn kiên trì mối ngày lặng lẽ đưa cơm tới văn phòng cho chồng rồi lại rời đi. Châu Gia Việt mỗi lần nhìn thấy hộp cơm đặt trên bàn đều nớ nụ cười rất tươi, ăn chúng trong vui vẻ.
Chỉ còn lại một đêm cuối cùng, trong lúc Châu Gia Việt đang đứng trầm ngâm bên cửa kính nhìn về xa xăm bất chợt anh nảy ra một ý tưởng, vội vàng chạy lại bật máy tính lên, bắt tay thử. Sau một tiếng hơn cuối cùng anh cũng đã thành công, thậm chí ý tưởng này lại hoàn thiện hơn lúc trước. Anh mừng rỡ nhảy cuỗng lên, một mình trong căn phòng hát hò vui vẻ.
Ngày hôm sau lúc đối tác bên Nhật tới thì cũng vừa hay anh kết nối xong tất cá các phần dữ liệu lại với nhau và đi tới phòng họp. Anh vui vé trình bày chi tiết dự án một cách xuất sắc. Một tràng vồ tay khen ngợi từ đối tác, cuối cùng là bất tay và chữ kí vào bản hợp đồng của hai bên.
Cháu Gia Kiệt bước vào phòng tức giận, đập mạnh tay xuống bàn rồi nói:
“Châu Gia Việt không ngờ lần này anh vần có thể xoay đối được tình thế. Cuộc chiến mới chỉ bât đầu thôi!”
Cuộc chạm mặt tình cờ với người cũ của VỢ
Mùa đông năm nay đến sớm, thời tiết đang dần chuyến lạnh. Hạ Như Yên một mình lẻ bước trên đường, những cơn gió thoáng qua cũng đủ làm cỏ thấy lạnh. Thành phố lớn tấp nập người qua lại nhưng cô lại thấy mình cò đơn, lạc lõng. Rồi cô sẽ đi tới đâu, về chốn nào. Tự nhiên cô lại nhớ nhà, muốn quay trở về quá! Cô thâm oán trách số phận đưa đấy, bất cô phải rời xa người mình yêu thương đế cưới một tên ác quỷ vô tình. Làm sao có thể nhanh chóng kết thúc hai nám đen tối nhất của cuộc đời cô?
Hôm nay, bầu trời khá trong xanh, lác đác một vài vờn mây trâng. Có một chút nắng ấm còn sót lại của mùa thu và thi thoáng có vài cơn gió lạnh mùa đông thổi đến. Nước dưới hồ trong veo, những chiếc lá vàng trên cây đang dần rụng xuống dưới mặt cỏ xanh tươi.
Hai ánh mắt si tình bắt gặp nhau. Cũng không biết là vồ tình gặp hay là duyên số sắp đặt nữa. Hạ Như Yên không ngờ mình sẽ gặp lại Cố Sinh ởtại thành phô’ Quảng Đông như này. Giữa dòng người vội vã ngược xuôi hai con người ấy vẩn đứng đối diện nhau, ánh mắt vẩn nhìn đối phương không rời, có chút gì đó ngập ngừng khó diễn tả, cũng có chút ngạc nhiên, tiếc nuối. Một vài bước nữa thôi là hai người sẽ gặp được nhau nhưng sao cảm giác khoảng cách nó lại xa tới vậy.
Cô’ Sinh nở một nụ cười ngượng ngùng, bước thêm một bước:
“Như Yên láu ngày không gặp? Dạo này em thế nào?”
Hạ Như Yên tuy lòng không nỡ nhưng sự thật không thế thay đối râng giờ cô đã là người có gia đình nên đành chấp nhận bước lùi lại một bước:
“Em vần ổn.”- Cô nghẹn ngào trá lời, cố kìm nén những giọt nước mắt.
“Dạo này trông em có vê tiều tuy hơn nhiều.”- Cố Sinh lo lấng hỏi thăm.
“Không sao, chỉ là em đang giảm cân.”- Hạ Như Yên vẩn nở một nụ cười rất tươi, nuốt nước mắt vào trong, cố tỏ ra là mình ốn.
“Không biết anh có thế mời em ly cà phê được không?”
“Anh với em sao? Với tư cách gì?”- Như Yên càng cố tỏ ra lạnh lùng bao nhiêu thì lại càng đau lòng bấy nhiêu.
“Tư cách một người bạn cũ, như vậy có khiến em thoải mái hơn không?”-Cố Sinh nói từng câu từng chữ mà lòng đau như cắt.
Hạ Như Yên ngập ngừng, con tim bắt cô đồng ý nhưng lí trí thì lại không. Thế nhưng người ta có câu nói rất hay dành cho những người đang yêu: “lí trí không thắng nối con tim.” Vì thế Như Yên cũng không thế thắng nối con tim của chính mình trong vô thức cô gật đằu đồng ý.
Hai người bước vào quán cà phê mang tên “vui vẻ” thế nhưng khuôn mặt họ lại là bi thương, buồn bã. Cách trang trí ờ đáy khá giống với quán wow nơi họ hay hẹn hò trước đây. Hai người ngồi đối diện nhau, đôi mât vẫn nhìn đối phương không rời, ánh mắt đượm buồn nhưng vẩn trìu mến, ấm áp. Cảm giác vân giống như ngày trước nhưng con người thay đổi và câ tư cách nói chuyện cũng đã khác đi rồi.