Chú Lưu trông cũng khá ngạc nhiên khi thấy Châu Gia Luân xuất hiện. Cũng bởi vì bình thường phong cách luôn tự do chiếc quăn bò sơ vin áo phông khoác thêm một chiếc áo vest hoặc áo bò ở ngoài. Nhưng hôm nay lại diện nguyên bộ đồ vest nhìn khá phong lưu, chín chán.
Anh bước lại g’ân, đưa cánh tay niềm nở bắt tay Lưu Tân Khanh chào hỏi:
“Chào chú Lưu, chú tới rồi ạ.”
Lưu Tân Khanh nở nụ cười tươi rạng rỡ, vồ vò nhẹ lên bờ vai săn chắc Châu Gia Luân:
“Tiểu Luân cháu cũng ở đây sao?”
Sau màn chào hỏi thì Lưu Tân Khanh đi vào trong trung tâm thương mại tham quan.
Giữa đám đông, đưa mắt nhìn thấy một cô gái khá xinh đẹp mặc bộ vest công sở màu xanh da trời đang ráo chân bước về phía Châu Gia Việt. Cô gái dáng người khá cao ráo, bước đi đầy tự tin chắc chân, thân hình có vẻ săn chắc ít nhiều gì cũng biết chút ít võ thuật. Nhưng cô gái này khá đặc biệt gương mặt lạnh lùng, luôn né tránh đi sự chú ý cúa tất cá mọi người.
Cô ta là Tân Ý Hoa thư kí tống giám đốc và cũng là cánh tay đắc lực hồ trợ Châu Gia Việt trong đấu trường kinh doanh cạnh tranh ác liệt như hiện nay. cỏ ghé vào tai tổng giám đốc thì thầm:
“Tống giám đốc, bên đội kĩthuật đang gặp trục trặc cần anh về công ty giái quyết gấp.”
Một cái gật đầu nhẹ của Cháu Gia Việt khiến Tần Ý Hoa hiểu ngay ý rời đi chuẩn bị. Cũng vì thế mà cô là thư kí vừa ý anh nhất và được giữ lại cho đến tận bây giờ cũng được gần năm năm.
Một chiếc Lexus màu náu sáng bóng đi đến đổ ngay trước sảnh lớn. Cháu Gia Việt hai tay đút vào túi quần, lạnh lùng rời khỏi không một lời chào hay ngoái đ’âu lại nhìn nữa.
Thư kí Tán mở cửa xe: “Tổng giám đốc mời vào.”
Anh lạnh lùng bước vào xe, dường như từ đầu buổi tiệc cho tới giờ khuôn mặt anh vần không hề biến sắc. Thực sự rất xứng với biệt danh mà trong giới kinh doanh đã đặt cho anh. Ra là vì anh có tài, là người trẻ tuổi luôn thuộc top đâu doanh nhân thành công trong nước và quốc tế nhưng vì anh quá lạnh lùng, cũng như từ trước tới giờ không đam mê nữ sắc nên người trong ngành hay gọi anh là “hố băng giá”.
Cháu Gia Việt hai tay chắp lại đặt lên trên đùi, mât đăm chiêu nhìn về một hướng, hai chân bắc hình chữ thập, khuôn mặt không chút biếu câm thật sự không đoán nối suy nghĩ trong anh.
Thư kí Tân vừa nghe xong cuộc điện thoại, mắt liền nhìn gương mặt anh trong gương ngập ngừng nói:
“Giám đốc, dự án đồng h’ô tình nhân lần này gặp trục trặc về kĩ thuật. Không biết sao đã tiến hành tất cá các khâu đúng quy trình nhưng vần không đạt được chất lượng như ban đ’âu đ‘ê ra.”
Châu Gia Việt vần không một chút phàn ứng gì vần ngôi im lặng. Cũng không biết là anh đang quá bình tĩnh hay là tức giận không nói nên lời nữa. Một lúc lâu sau đó anh mới lên tiếng:
“Liên hệ các bộ phận chuấn bị họp.”
Tại tập đoàn Châu Thành, các giám đốc, trưởng phòng các bộ phận đã ngồi sẵn ở phòng họp. Cháu Gia Việt trang trọng bước vào, gương mặt lạnh như băng của anh cũng đủ làm mọi người trong phòng họp thấy ớn lạnh.
Mọi người đều đứng hết dậy cúi đầu xuống chào: “Chào tổng giám đốc.”
Cháu Gia Việt đi về phía chiếc ghế đặt giữa trung tâm, mở khuy áo vest chậm rãi ngồi xuống. Mắt liếc nhìn điểm danh một lượt rồi nghiêm nghị chủ trì cuộc họp:
“Được rồi mọi người xuống. Từng bộ phận bât đầu trình bày. Mồi lần trình bày trong thời gian bảy phút ngắn gọn, súc tích, đầy đủ.”
Một chiếc đồng hồ đặt ngay xuống bàn. Cũng chỉ là đồng hồ dùng đế báo thức bình thường nhưng vào tay Châu Gia Việt thì lại trở nên đầy uy lực. Nó khiến cho tất cả thành viên ngồi trong phòng họp đều phải toát mồ hôi.