Chiếc xe dừng lại trước một con hẻm nhỏ, hai người cùng đi vào khoảng chừng mấy bước chán, leo lên từng bậc cầu thang bộ dừng lại ở sân thượng của một toà nhà cũ. Đúng là lên cao sẽ làm cho tâm trạng tốt hơn, Hạ Như Yên đưa mắt nhìn xa xa trầm ngâm vừa hít thở vừa suy nghĩ.
Một lúc sau tâm trạng cô tốt hơn hẳn, quay sang nhìn Cháu Gia Luân mỉm cười nhẹ: “Cảm ơn cậu Gia Luân, ở đây đúng là thích thật, tâm trạng tôi tốt hơn nhiều rồi.”
Đêm khuya gió lạnh hơn, lại còn đứng trên cao nữa khiến Như Yên run run. Châu Gia Luân cởi chiếc áo, khoác lên vai cô rồi nói:
“ở đây gió lớn cấn thận không lại cảm lạnh. Mau về thôi!”
Cứ như thế hai bóng hình lặng lẽ rời khỏi. Dù muốn hay không cỏ vần không thế trốn tránh được, con đường là do bân thân tự chọn nên nhất định phải đối mặt đến tận cùng kể cả Châu Gia Việt có đối xử tệ bạc hơn nữa.
Cuộc sống làm dâu của Hạ tiếu thư
Sau trận khóc giữ dội của đêm hôm qua, Hạ Như Yên thức dậy đầy mệt mỏi, đôi mât vừa thâm cuồng vừa sưng híp lên. Đến bán thân cô nhìn mình trước gương còn chẳng nhận ra mình nữa. Không ngờ lại tệ đến thế. Bất chợt cô nhớ đến lời hứa hôm qua sáng nay cùng mẹ chồng đi mua sắm. Trời ạ, sao có thể ra ngoài với bộ dạng này cơ chứ?
Hạ Như Yên mở nhẹ cánh cửa phòng liếc nhìn xung quanh không thấy ai bèn chạy ngay xuống nhà mở chiếc tủ lạnh lấy hai quá trứng gà, một thau đá lạnh rồi phóng nhanh v’ê phòng. Hai tay chà chà trứng trên khoé mắt, thi thoảng cúi mặt sát vào chậu đá khiến gương mặt lạnh tái tê. Sau rồi cô ngôi vào bàn trang điếm thật kĩ càng đế giấu đi tất cả, nếu mẹ chồng biết ắt lại có chuyện.
Tại khu trung tám mua sắm thứ 12 của Châu Thành, chiếc xe lexus đen đỗ ngay trước cống, một vị phu nhân đ’ây khí chất mặc bộ đầm nhung tráng pha hồng, tay đeo túi xách dior nhỏ, mặt rạng rỡ. Đi bên cạnh bà là một cô gái mặc chiếc quân jean xanh sơ vin áo phông trắng, ngoài khoác thêm chiếc áo khoác, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ. Họ ghé vào một cửa hàng thời trang, cô nhân viên cúi chào:
“Mời quý khách vào trong.”
VỊ phu nhân tháo chiếc mât kính đen xuống, đưa mẳt nhìn xung quanh rồi quay sang nói cô nhân viên đứng đối diện:
“Cô lấy tất cả các mầu mới nhất của cửa hàng cho con dâu ta thử.”
Hạ Như Yên còn chưa kịp phản ứng gì thì mấy cô nhân viên đã kéo cô đi vào buồng thử đồ. Lần lượt thay lên người cô nhiều mẩu đồ áo khác nhau, nhiều tới nổi đếm không xuể, đúng hơn thì là chắc thay hết toàn bộ quần áo trong cửa hàng. Tiếng thở gấp gáp, đúng là mệt thật, chưa bao giờ cô phải thứ nhiều đồ tới vậy. Dù cô có nói như nào thì mấy cô nhân viên kia vẫn ép cô thay cho bằng được.
Khi nghe tiếng một cỏ nhân viên nói bộ cuối cùng rồi, Hạ Như Yên thở phào nhẹ nhõm, vừa bước ra đã nghe tiếng mẹ chồng váng vắng: “Được gói hết tất cả cho tôi.”
Hạ Như Yên vội vàng chạy lại, ngượng cười cản bà lại: “Nhiều thế sao mẹ? Thôi con lấy mấy bộ này là được rồi.”
“Không được, lấy hết.”- Mẹ chồng hất tay Như Yên ra rồi quay sang nói với nhân viên.- “Cô gói đồ xong đưa ra chiếc xe đổ trước cửa dùm tôi nhé! Như Yên đi thôi!”
Hạ Như Yên vẻ mặt đầy mệt mỏi hỏi lại: “Đi tiếp sao mẹ?”
Vương Tú Anh mỉm cười nhìn con dâu: “Phải đi tiếp, còn phải chọn rất nhiều thứ. Đặc biệt là phái chọn đồ cho bữa tiệc rượu của công ty vào tuân sau chứ!”
Cứ như thế họ đi châc gần hết trung tâm thương mại, nào dày, túi xách, mĩ phẩm,… Mặc cho Như Yên có ngăn cản như nào thì mẹ chông vần sắm đầy đủ mọi thứ cho con dâu. Tất nhiên bà hiếu được con dâu vốn chưa quen với cuộc sống nhà họ Cháu, đương nhiên đi mua sắm như này sẽ không thoải mái. Nhưng dù sao cũng không thể xuề xoà ra ngoài được, mọi thứ vần phải chuấn bị tươm tất. Mọi ánh nhìn ngưỡng mộ đố dồn về phía Như Yên.
Hạ Như Yên nhăn mặt. Chưa bao giờ cô cảm thấy đi mua sâm lại là một thảm hoạ như bây giờ. Người cô mệt mỏi, chân tay tê cứng, bụng reo lên từng hồi vì đói.
“Cuối cùng cũng xong hả mẹ.”
Cái gật đầu của mẹ chồmg khiến cô thở phào nhẹ nhõm.
Hai mẹ con Như Yên định ra xe quay về thì đúng lúc gặp một người phụ nữ đi từ ngoài vào. Bà ta nhìn cũng khá sang trọng, quý phái, trông vẻ trạc tuối mẹ chồng. Thân hình hơi tròn, nhưng điệu bộ hơi thái quá, bà ta lại gần nói:
“Chào bà Tú Anh, sao hôm nay có nhã hứng đi mua sắm vậy?”
Mẹ chồng cô cũng nờ một nụ cười gượng đáp lại: “Là bà Thấm Hoa, tôi đi đâu thì có liên quan gì tới bà.”
Thấm Hoa chí tay vào Như Yên, nở một nụ cười chế giếu:
“ô, ai đây? Tôi nghe nói bà vừa mới có cô con dâu mới đây sao? Trông cũng không tệ.”