Sau rồi cỏ liếc nhìn lên giường, ánh mất đầy căm phẩn và thù hận, hai răng nghiến chặt, thầm mắng anh:
“Sao anh ta có thế ngủ ngon như vậy chứ! Đ’ô vò tình lạnh lùng, đồ ác quỷ.”
Sáng sớm hôm sau thức dậy Hạ Như Yên đau nhức khắp mình mấy, dường như tê cứng không thế cử động nối. Cô vươn vai thở dài, rồi hai tay đấm liên tục ở vai, cổ, tay đến chân. Đèm qua thật sự một đêm rất dài, dài hơn cả lúc cô phải thức suốt sáng để làm việc. Châu Gia Việt thấy thế nhưng cũng chả một chút nào để ý.
Tại tập đoàn Châu Thành, cuộc họp với đối tác đang chuấn bị bât đầu, Châu Gia Việt phong thái trang trọng, nhưng vẩn lạnh lùng bước vào. Anh tiến lại bắt tay từng đối tác, rồi quay sang bắt đầu triển khai cuộc họp:
“Trước tiên mời tố kế hoạch sẽ báo cáo phương hướng hoạt động, dự toán sô’ tiền đầu tư, giá trị của sản phấm và thị trường đế xuất khấu. Mời cô Tô Nhược Hi trưởng phòng kê’ hoạch.”
Một tràng pháo tay, Tô Nhược Hi tiến lên bắt đầu trình bày từng phần từ tổng quát đến chi tiết rất rõ ràng, cụ thế. Kết thúc phần trình bày cũng là một tràng pháo tay. Tất cả các nhà đầu tư đều hài lòng v’ê bản kết hoạch, dự án đồng hồ tình yêu cũng thu về khoản đầu tư khống lồ.
Vừa kết thúc cuộc họp thư kí Tần vừa đi theo phía sau vừa nói:
“Tổng giám đốc đã liên lạc được với bên công ty sunshin ở Nhật Bân đặt lịch hẹn gặp mặt bàn về việc hợp tác. Sau khi xem bán kế hoạch chúng ta gửi qua họ rất có hứng thú với dự án đồng hồ tình yêu.”
Châu Gia Việt lạnh lùng hỏi lại: “Vào lúc nào?”
Thư kí Tân đáp lại:
“Tuần sau đại diện bên họ sẽ trực tiếp qua khảo sát và bàn bạc hợp đồng.”
“Được cô quay về chuẩn bị đi.”
Buổi tối, tại biệt thự Châu gia Hạ Như Yên đi lại trong phòng đế nhìn tất cả mọi thứ. Cõ vừa ngầm nhìn vừa lâc đầu suy nghĩ:
“Sao cuộc sống của một con người có thế tẻ nhạt vậy cơ chứ? Đáng tiếc.”
Sau đó, cô dừng chân tại một ngăn kéo, tò mò nên cô mở ra xem, mọi thứ đều bình thường cho tới lúc cô nhìn thấy một bức ảnh. Đó là một cô gái xinh đẹp khoảng chừng hai mươi tuối, mái tóc dài đen nháy, đôi mắt to tròn, nụ cười rất duyên dáng.
Bỗng Châu Gia Việt mớ cửa phòng bước vào làm Hạ Như Yên giật mình đánh rơi tấm ảnh xuống đất. Châu Gia Việt quát lớn:
“Cò làm cái gì vậy hả?”
Nhanh như chớp một bàn tay lao đến bóp vào cổ cô khiến cô nghẹt thở. vẻ mặt lạnh lùng đầy đáng sợ. Ánh mắt căm phẫn khiến đôi tay càng đấy chặt hơn. Cô càng cố sức kéo bàn tay đó đấy ra thì giống như thêm phần thù hận nó càng đấy cô mạnh sát vào tường. Miệng lắp bắp định nói nhưng không thế nào mở ra thành tiếng. Anh như một con dã thú muốn nuốt chọn lấy cô, thật sự không có cách nào thoát ra được khỏi cơn giận dữ đó.
Hai tay buông lỏng xuống, nước mắt rơi dần, đôi mắt hoe đỏ, khuôn mặt tuyệt vọng. Một cú đấy mạnh khiến người cô văng ra xa, ngã nhào xuống đất. Tay cô ôm lấy cố, miệng ho không ngừng. Hai tay cố chống dưới sàn để đứng dậy.
Khuôn mặt anh vần lạnh tanh, miệng không hề mở ra nói tiếng gì, tay run run nhặt tấm ánh, đặt vào chỗ cũ đóng mạnh cánh cửa, thất thần ngồi lên chiếc dường.
Ánh mắt đầy cám phần, hai lòng bàn tay nắm chặt, lòng bối rối nghẹn ngào. Trong tiếng nấc cô mở cửa chạy ra ngoài. Chân dừng lại một góc tối bên cạnh hồ boi, rũ rời ngồi gục xuống đất, nước mắt tuôn từng dòng. Tự nhiên cô thấy bán thân mình như bèo trôi, đưa đi đấy lại cuối cùng vẫn vào tay kẻ độc ác. Vừa thoát ra được khỏi người mẹ nuôi tàn nhẫn lại rơi vào kẻ mặt lạnh hung tàn
Cô ngước mât lên trời cao, ngâm ngôi sao sáng nhất thâm nghĩtrong rối bời: “ba mẹ con phải làm sao đây? Con thật sự không biết bây giờ cần phải làm gì nữa?”
Một tiếng nói từ sau lưng: “Như Yên chị sao thế?”
Hạ Như Yên khẽ lau đi giọt nước mắt, mòi thầm mỉm cười cố tỏ ra mình ốn nhưng không hiếu sao cô vần không thế làm được. Ánh mắt vội vàng quay đi, mặt cúi nhẹ xuống đất, tay chán run run vì lạnh. Miệng cứng lại không nói thành lời.
Tiếng nói đó là của Châu Gia Luân, anh đã theo sau từ lúc cô chạy từ trên lầu xuống và chứng kiến toàn bộ chuyện cô ngồi khóc một mình. Nhưng cũng không biết làm sao để tiến lại gần cô thèm một bước bởi vì khoảng cách giữa hai người giờ đây quá xa.
“Như Yên tôi đưa chị đến nơi này có thê’ giúp giải toá tâm trạng rất tốt.”
Hạ Như Yên lòng rối bời, u sầu ủ rũ cứ đi theo bước chân Châu Gia Luân. Cô cũng chẳng muốn biết mình đi đâu nữa, chỉ cán đi xa căn phòng u ám ấy là đủ. Suốt cả chặng đường cô vần im lặng nhìn ngoài cửa xe, đầu dựa nhẹ lên ghế, thi thoảng nước mắt lại tuôn. Càng về đêm càng lạnh lẽo có đơn, người ngoài đường thưa vắng hắn, còn số ít người đang vội vã quay trở về nhà. Còn cô lại muốn đi càng xa càng tốt, tự nhiên cô cảm thấy xé lòng.