“Nhưng mà…”-Hạ Như Yên khóc nghẹn ngào nói không thành lời.
Lý Thanh Hoa nhanh chóng nâm lấy tay Như Yên, từ từ nói tiếp:
“Con tới nhà ta lúc chưa tròn hai tuổi đến nay cũng hơn hai mươi hai nám. Tuy bố mẹ không có công sinh ra con nhưng cũng có công nuôi con lớn. Đúng không? Nay đã đến lúc con trả lại công lao cho nhà ta rồi đó.”
Hạ Như Yên bật khóc, nước mắt từng dòng rơi xuống, quỳ gối xuống đất van xin tha thiết: “Con sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình nhưng con xin mẹ đừng bất con gả đi.”
“Thòi mình, đừng ép con bé nữa.”- Hạ Phi Dũng cản lại.
Lý Thanh Hoa vẩn gạt đi nói tiếp:
“Nợ ngân hàng sắp tới lúc phái thanh toán, nếu còn không có thì nhà này sẽ bị niêm phong. Không lẽ con nhẫn tâm muốn nhìn cả nhà mình ra đường ở hay sao?”
Hạ Như Kiều nâm chặt tay chin gái, trừng trừng mẳt nhìn, nói từng lời đay nghiến:
“Chỉ cần chị lấy Châu Gia Việt thì số tiền hứa hôn sẽ đủ trá nợ ngân hàng và còn được 5% cố phần tập đoàn Châu Thành.”
Hạ Như Yên hai chân quỳ, tay vái, đầu lạy, mát rơi lệ, người run lên không bỏ cuộc nói tiếp:
“Tiền nợ ngân hàng con sẽ cố gắng xoay đủ đê’ trá đúng hạn. Con xin mẹ đừng gá con đi. Có được không? Có được không?”
Lý Thanh Hoa vẫn không chịu buông tha. Cũng đúng bà ta đã bao giờ đối xử tốt với Như Yên bao giờ đâu cơ chứ! Bà ta giả vờ khóc lóc thảm thương:
“Như Yên à, con xoay đáu ra số tiền lớn đến vậy. Cho dù con có làm thêm mấy công việc nữa cũng không đủ một phân. Bây giờ con chỉ còn cách lấy Châu Gia Việt thì mới giữ lại được ngôi nhà này thói!”
“Thòi đủ rồi, đừng ép con bé nữa.”- Hạ Nhất Đông lớn tiếng.
Hạ Như Yên như không tin vào tai mình nữa, cô ngã gục xuống đất, nước mắt vẫn rơi, tay chân không ngừng run rấy. Thật sự quá bất ngờ. Cô cầm thấy bản thân như nặng nề, mọi thứ xung quanh đều quay lưng. Không khí lúc này trở nên ngột ngạt, cô không thể thờ nổi. Nếu bây giờ không kết hôn thì không có tiền trả nợ rồi cả nhà cô phải làm sao? ông nội đã già yếu, bố thì không đi lại được, mẹ và Như Kiều nữa phải làm sao? Cô phải nói chuyện này với cố Sinh thế nào đây?
ông Hạ Nhất Đông vội vã đỡ cháu nội dậy, vuốt nhẹ lên mái tóc, rơi nước mắt. Hạ Như Yên nhìn người người ông già yếu lom khom, nhầm mắt nói:
“Được con đồng ý gá cho Châu Gia Việt.”
“Thật sao, chị nói thật sao?”- Hạ Như Kiều hớn hở hỏi dồn dập.
“Phải.”- Như Yên uất nghẹn trá lời.
“Tốt quá rồi, con không cần gả cho tên lạnh lùng kia nữa và gia đình mình vần có tiền.”- Hạ Như Kiều vui vé ôm chầm lấy mẹ. Hai mẹ con nhà nó nhảy múa tưng bừng.
“Như Yên con cần nghĩ lại không?”- Hạ Phi Dũng nhìn con gái hỏi.
“Như Yên nếu con không muốn thì chúng ta từ hỏn.”- Hạ Nhất Đỏng thương cháu chậm rãi nói.
Hạ Như Yên cúi mặt, lau nhẹ nước mât, cố gẳng nờ nụ cười, nhìn ông và bố:
“Không cần đâu, con đồng ý.”
Như Yên thất thần quay lưng bước đi. Mỗi bước chân trở nên nặng nề, những giọt nước mẳt như mưa trút xuống, cả người cô dường như không một chút sức lực. Về tới phòng, cô ngả người xuống dường, đưa mắt nhìn lên trân nhà:
“ước gì tất cả chỉ là giấc mơ, sáng mai tỉnh giấc mọi thứ đều không xảy ra.”
ở thành phố Quáng Đông tiếng còi xe cấp cứu rú lên từng hồi.
“Bố ơi, bố tỉnh dậy đi.”- Vương Tú Anh vừa khóc lóc, lay gọi.
Trên xe là Châu Gia Thành đang nằm bất động thở bình oxy, được chuyến tới bệnh viện. Vương Tú Anh vội vàng lấy điện thoại bấm gọi chồng:
“Mình ơi, bồ xảy ra chuyện rồi, mau tới bệnh viện liền đi.”
Châu Gia Minh vội vã thông báo cho ba đứa con trai tức tốc chạy nhanh đến bệnh viện.
ớ bệnh viện quốc tế Hoa Thiên, bốn bô’ con Châu Gia Minh chạy vội vã vào khoa cấp cứu.
“Ông nội đâu sao rồi mẹ?”- Châu Gia Kiệt vừa thở vừa vội vã hỏi.
“Đang cấp cứu ở trong từ lúc nãy giờ.”- Vương Tú Anh khóc lóc chỉ về phòng cấp cứu.
Tất cả mọi người đều đi đi lại lại trước cửa phòng cấp cứu. Ai cũng sốt ruột lo lắng. Vương Tú Anh cũng mệt lả ngồi úp mặt dưới ghế ở hành lang. Đã hơn một tiếng đồng h’ô trôi qua nhưng chưa thấy vị bác sĩ nào quay ra. Chầu Gia Luân thi thoảng nhìn đồng hồ rồi nói:
“Sao lâu vậy rồi mà không thấy ra?”