Cuộc sống hiện tại của hai nhà Châu-Hạ
Trung tám mua sắm thứ 19 thuộc tập đoàn Châu Thành
Tiếng vỗ tay giòn giã, tiếng pháo nố, hai con lân ở phía trước tung tầng nháy múa. Hôm nay tập đoàn nhà họ Châu khai trương chi nhánh mới, người đang cắt băng khánh thành kia là Châu Gia Việt- tổng giám đốc tập đoàn Cháu Thành, cháu trai trưởng của Châu Gia Thành.
Đoàn khách mời từng hàng dài Tân lượt bước vào, bẳt tay tống giám đốc liên tục nói:
“Chúc mừng, chúc mừng.”
Cháu Gia Việt vần giữ bộ mặt lạnh lùng, đứng ngay ngân ở giữa, mặc bộ vest màu trâng, chân đi đôi giày tây đen. Khuôn mặt khôi ngô, thán hình chuấn soái ca ngôn tình, làn da trắng mịn, đói mắt đen nhưng ánh mắt thì có vẻ lạnh lùng, sống mũi cao tự nhiên. Đúng chuấn nét đẹp Phương Tây nhưng vẫn giữ lại dáng dấp đàn ông Châu Á. Anh ta cúi đầu thì mấy người bên cạnh cũng phải theo:
“Câm ơn. Mời vào trong.”
Một người đàn ông khoáng ngoài năm mươi từ từ đi vào, khuôn mặt rạng rỡ, miệng mỉm cười, mái tóc phai bạc phất phơ, tiến tới vỗ vào vai Châu Gia Việt, liên tục gật đầu khen:
” Cháu làm tốt lâm! Dưới sự dẫn dắt của cháu tập đoàn càng ngày càng phát triển. Chúc mừng cháu.”
Châu Gia Việt ván lạnh lùng mặt không chút biến sắc nào. Từ nhỏ anh vẩn luôn là người sống nội tâm ít tiếp xúc với người khác vì thế những câu trả lời của anh luôn khiến mọi người nghĩanh cao ngạo. Cũng như hôm nay bất kế nhiều người đã hết lời khen ngợi hay chúc mừng nhưng gương mặt anh vẫn không nở nối một cười, gương mặt lạnh lùng đến phát sợ.
Dường như trên gương mặt ấy dù buồn hay vui đều một sắc thái, không có chút thay đối nào. Câu trá lời của anh luôn ngắn gọn nhất có thể. Bởi vì từ lúc nhỏ anh đã mắc chứng ám thị giới hạn thời gian đến bây giờ vần không thế nào thoát ra được cái vỏ bọc của bản thân.
Tất nhiên anh vẫn luôn kính trọng bậc tiền bối như chú Lưu nèn vần lề phép trả lời.
“Cảm ơn chú.”
Chú Lưu đó tên thật là Lưu Tần Khanh, là ông chú có tiếng trong lĩnh vực đồ gốm mĩ nghệ cũng là người bạn tri kỉ của bố Châu Gia Việt. Lưu Tân Khanh là một con hổ chiến đầy kinh nghiệm trong đấu trường kinh doanh. Dù không cùng lĩnh vực nhưng hai người vần luôn giúp đỡ nhau về cả tài chính lẩn tinh thân.
Lưu Tân Khanh cũng xem như chứng kiến sự trưởng thành của Châu Gia Việt nên cũng khá hiểu tính anh, cười đáp lại:
“Bố cháu đâu? Ông ấy không đến sao?”
Châu Gia Việt vần giữ nguyên khuôn mặt lạnh lùng đáp lại:
“Hôm nay ông âỳ có việc bận nên chỉ hai anh em cháu tới ạ.”
Một người đàn ông từ trong trung tâm bước ra. Khuôn mặt cũng tuấn tú, nụ cười rạng rỡ, da dê hồng hào, bước đi tự tin, dáng người cao ráo. Anh mặc bộ vest màu xanh than, bèn trong là chiếc sơ mi trắng trông vào khá phong độ. Đó là em trai thứ hai của Châu Gia Việt tên Cháu Gia Luân. Nếu Châu Gia Việt là một tản băng lớn lạnh lẽo thì Châu Gia Luân lại là ánh nắng mùa xuân dịu dàng sưởi ấm cho tất cả mọi người xung quanh.