Người Vợ Mua Vé Bổ Sung

Chương 6-4




Đối với lời nói dối, Vương Du Hàm thật sự không biết nên làm sao mới có thể không chột dạ, kết quả là cô chỉ đành lựa diêndanlqqđ chọn trốn tránh tầm mắt làm cho cô sợ hãi kia, tim đập rộn lên nhìn về phía ngoài cửa xe, mới phát hiện rõ ràng xe đã sớm dừng lại.

"Đến rồi, tôi xuống xe đây."

Cô nắm được cái tay cầm cửa, định cửa xe xong sẽ chạy đi luôn, nhưng anh lại nhanh hơn một bước nắm lấy tay của cô, kéo cô trở về trước mắt của mình.

"Cách thức giống nhau dùng nhiều lần sẽ mất đi hiệu lực, biết không?" Anh buồn cười nhìn cô.

Cách chạy này của cô dủng rất nhiều lần sao? Nhưng mà cũng chỉ là lần thứ hai thôi mà.

"Đến nhà tôi rồi, cám ơn anh đã đưa tôi về, ngày mai tôi sẽ tới đón An Bách đúng giờ." Nói xong, cô lại tiếp tục quay đầu về phía cửa xe.

Anh kéo mạnh tay của cô, lôi cô trở lại, hai tay vững vàng nắm lấy bả vai của cô, hỏi "Tại sao nói đến đề tài đứa con thì cô lại diêndanlqqđ  trốn tránh? Tại sao thấy An Bách cô lại khóc? Tại sao cô lại nói với An Bách rằng "Mẹ yêu con"? Vương Du Hàm, cô, rốt cuộc là ai?"

"Anh......" Cô bị ánh mắt và giọng điệu hùng hổ của anh dọa sợ, ngơ ngác một hồi lâu mới tìm về được giọng nói của mình, chột dạ cười nói: "Anh hỏi vấn đề gì ngu ngốc vậy, tôi là Vương Du Hàm, mới vừa rồi không phải anh cũng gọi như vậy sao? Còn hỏi tôi là ai, anh nổi cơn gì thế?"

"Cô biết tôi đang hỏi cái gì mà." Ánh mắt sắc bén của anh cơ hồ muốn nhìn thấu cô, "Cô, không phải là Vương Du Hàm."

"Tôi không phải là Vương Du Hàm thì còn có thể là ai?"

"...... Em có phải là An Á của anh hay không?" Thái độ và giọng nói cường ngạnh cho đến khi nói tới cái tên này diêndanlqqđ thì tất cả đều hóa thành nghẹn ngào khe khẽ, con ngươi bén nhọn cũng biến thành dịu dàng.

"......" Tim cô đập mạnh nhìn anh.

Sao anh biết? Sao anh có thể nghĩ đến chuyện này? Làm sao sẽ......

"Em là An Á đúng khong?" Anh đưa mắt nhìn cô, trong con ngươi màu đen của cô là vẻ kinh ngạc không thể tin được.

Đúng là cô! Chắc chắn là cô! Bằng không cũng sẽ không có phản ứng này.

Mặc kệ chuyện mượn xác hoàn hồn có nhiều kì quái, nhưng anh tin, tin tưởng rằng người phụ nữ trước mắt chính là An Á của anh.

Vương Du Hàm nhìn vẻ mặt khẳng định của Tạ Phái Hiên, không biết anh có được đầu mối từ đâu, có thể để cho anh cảm thấy cô chính là An Á, nhưng trọng điểm bây giờ phải là....  Cô có nên thừa nhận hay không?

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại của Tạ Phái Hiên vang lên, hai người đồng thời quay đầu nhìn về phía màn hình điện thoại đang sáng lên.

Trên màn hình, ba diêndanlqqđ chữ "Phương Y Khiết " hiện lên như gõ vào đầu Vương Du Hàm.

Anh đã có vị hôn thê, cô không thể phá hỏng tất cả mọi thứ hiện tại của anh, cô phải phủ nhận.

Tạ Phái Hiên không chút do dự trực tiếp ngắt điện thoại, ánh mắt lần nữa trở lại trên mặt  của cô thì nét mặt của cô đã có biến hóa.

Cô tránh hai tay của anh, điều chỉnh lại sắc mặt, nói: "Tổng giám đốc Tạ, tôi thấy anh có thể đi viết tiểu thuyết được rồi đấy, ngay cả chuyện tôi là người vợ đã chết của anh mà cũng có thể tưởng tượng được, thật có chút khoa trương."

"Em thật sự không phải là An Á sao?" Anh căn bản không tin.

"Không phải, cái này rất hoang đường, chẳng lẽ anh không thấy vậy sao?" Cô cố ý nhíu mày nhìn anh.

"Chỉ cần An Á có thể trở về bên anh, chuyện hoang đường hơn nữa anh đều có thể tiếp nhận."

"......" Cô im lặng sững diêndanlqqđ  sờ, không biết đến tột cùng là cô nên bởi vì sự nghiêm túc của anh mà cười, hay là nên vì tình yêu của anh dành cho cô mà cảm động khóc thút thít.

"Trên người của em có quá nhiều điều giống An Á mà lại khác với Vương Du Hàm, có lẽ những người khác sẽ không tin, nhưng anh tin, An Á, em đã trở lại."

Suy nghĩ của cô loạn cả lên.

"Anh suy nghĩ nhiều quá rồi, tôi muốn về nhà, cám ơn anh đã đưa tôi về, hẹn gặp lại!" Cuối cùng, cô mặc kệ ánh mắt của anh vẫn còn khóa chặt ở trên người mình, mở cửa xe, không để ý mưa vẫn còn lớn, liền vội vàng chạy đi.

Nếu như có thể thừa nhận, sao cô lại không muốn trở về bên cạnh hai cha con bọn họ chứ, nhưng lương tâm và đạo đức của cô lại nói cho cô biết, không nên để lòng riêng của mình làm tổn thương một người phụ nữ khác.

Cô còn có thể làm sao?

Ngày tiếp theo, tâm tình của Tạ Phái Hiên cực kém ngồi ở phòng làm việc, sắc mặt rất khó coi.

Bởi vì anh không nghĩ được tại sao An Á lại không muốn thừa nhận anh.

Cô rõ ràng đã thừa nhận An Bách, mặc dù không phải là công khai diêndanlqqđ thừa nhận, nhưng anh xác định mình không có nghe lầm.

Cô nguyện ý thừa nhận An Bách, nhưng không nguyện ý thừa nhận anh!

Cốc cốc.

Đới Vĩ gõ cửa, đang chuẩn bị vào bên trong báo cáo chuyện, nhưng vừa nhìn thấy sắc mặt của Tạ Phái Hiên, theo bản năng bước chân khẽ dừng lại.

"Vào đi."

Giọng nói trầm thấp của Tạ Phái Hiên vang lên, hiện tại Đới Vĩ nghĩ lui ra ngoài cũng không kịp, hắn không có diêndanlqqđ biện pháp, chỉ có thể nhắm mắt lại.

"Nói."

Chỉ có một chữ, lời ít mà ý nhiều tới cực điểm, khiến Đới Vĩ hoàn toàn hiểu được tâm tình của ông chủ kém đến mức nào.

"Tôi nhận được tin, vật liệu xây dựng được đưa đến công trường, nhưng chất liệu có vấn đề, hiện trường không muốn ký nhận, nhưng tổng giám đốc hạ lệnh nhất định phải nhận."

Tổng giám đốc trong miệng Đới Vĩ chính là Lý Bình Quý, đối với chuyện cấu kết, ngấm ngầm qua lại bày mưu tính kế với ông chủ của Lý Bình Quý, hắn đã nhắc nhở qua, cho ông ta biết rằng tổng giám đốc đã chú ý chuyện này, muốn ông ta thu tay lại, không ngờ là gan của Lý Bình Quý đúng là rất lớn, không thu tay lại thì thôi, còn càng làm càng quá đáng.

Tạ Phái hiên vốn sắc diêndanlqqđ mặt đã rất khó coi nghe vậy, sắc mặt lại càng khó coi hơn rồi.

"Ông ta nói nhất định phải nhận?" Anh cười lạnh.

Lúc nào thì tập đoàn Việt đến phiên Lý Bình Quý làm chủ vậy? Ông ta nói nhận thì phải nhận? Mấy năm nay không trực tiếp khai đao với ông ra, đã nuôi thành công lá gan không nhỏ của ông ta rồi.

Anh lạnh lùng nhếch môi, trầm diêndanlqqđ giọng nói: "Đến công trường."

"Vâng" Đới Vĩ nhận lệnh, lập tức đi ra ngoài chuẩn bị xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.