Người Vợ Mua Vé Bổ Sung

Chương 6-1




Editor: Cẩm Tú

Mặc dù khoảng thời gian chỉ có hai mẹ con mà cô mộng tưởng đã bị sự xuất hiện của Tạ Phái Hiên phá vỡ, nhưng cả một buổi chiều lại trôi qua vui vẻ hơn so với tưởng tượng của cô.

Buổi trưa An Bách ăn xong MacDonald rồi lại kêu muốn ăn kem, ăn kem xong rồi lại đến công viên chơi, đến vừa đúng lúc nhìn thấy có người đạp xe đạp đi qua, nó cảm thấy mới lạ nên cũng muốn chơi theo, Tạ Phái Hiên suy nghĩ một chút, liền đưa bọn họ đến công viên cùng nhau đạp xe đạp đôi, An Bách được chơi vui đến quên cả trời đất cũng không muốn về nhà.

Thành thật mà nói, đây thật sự là một buổi chiều rất vui vẻ.

Có thể nhìn thấy đứa con trai cô yêu quý nhất đang ở bên cạnh, đáy lòng cô thật hạnh phúc, để cho cô hoàn toàn quên đi ngụy trang của mình, mặc sức hưởng thụ khoảng thời gian dành cho cha mẹ và con trước mắt.

Bởi vì có Tạ Phái Hiên làm tài xế, ba người bọn chơi đông chơi tây, chơi đến hơn tám giờ tối mới về đến nhà.

Vừa về đến nhà, tiểu tử chơi đến mệt mỏi đó thiếu chút nữa thì bài tập cũng không muốn làm, thậm chí ngay cả tắm cũng không muốn tắm mà muốn đi ngủ, nhưng cô kiên trì khuyên bảo, tiểu tử vẫn nghe lời đi tắm rửa, làm bài tập xong rồi mới lên giường đi ngủ.

Dù sao, An Bách cũng không quên mục đích của mình là muốn dì trở thành mẹ của nó, nói gì thì nói cũng không thể làm cho dì không vui được.

“Dì.” An Bách kéo chăn đắp lên người, ngọt ngào kêu một tiếng.

“Hả?” Vương Du Hàm đang giúp nó chuẩn bị đồng phục để mặc ngày mai.

“Con thích dì.”

Vương Du Hàm ngẩn ra, màn tỏ tình bất thình lình này làm cho cô cảm thấy thật ngọt ngào.

Sau khi cô chuẩn bị quần áo cho nó xong, đi tới giường của nó, không nhịn được khẽ vuốt ve khuôn mặt đáng yêu kia.

“Dì, con thích dì, con thật sự rất thích dì.” Con ngươi to đen nhánh kia rõ ràng đã buồn ngủ, nhưng vẫn cố gắng chống đỡ, không cho mí mắt đóng lại, khóe môi cong lên có chút ngại ngùng, hành động này ở trong mắt Vương Du Hàm thật đáng yêu vô cùng.

Xế chiều hôm nay mới hồi tưởng lại cảnh lần đầu tiên bị một cậu thanh niên tỏ tình, không ngờ buổi tối nay lại bị một bé trai tỏ tình.

A, hôm nay thật quá hạnh phúc rồi.

Nụ cười bên môi cô không ngừng được, nói: “Dì cũng rất thích con.”

Cô nằm lên trên giường, hưởng thụ khoảng thời gian chỉ dành cho hai mẹ con bọn họ.

An Bách thuận thế chui vào trong ngực của cô, tìm một vị trí tốt, yên ổn nằm xong, hít một hơi thật sâu, ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng trên người dì, nở nụ cười mãn nguyện, sau đó hỏi: “Vậy dì có thích cha con không?”

Mặc dù tuổi còn nhỏ, nhưng nó biết muốn dì thành mẹ nó mấu chốt là ở cha, dì chỉ thích nó thôi thì chưa đủ, nếu như dì không thích cha, thì không thể có hi vọng rồi.

“À?” Cô mờ mịt đáp lại một tiếng, không hiểu cái vấn đề này từ đâu ra.

“Dì, con muốn dì làm mẹ con, dì không chỉ thích mình con, mà thích cả cha con luôn có được không?” Nói xong, nó ngáp dài một cái, buồn ngủ tới mức mí mắt nó gần như sắp sụp xuống.

Vương Du Hàm sững sờ, không biết trả lời thế nào.

Cô vốn là mẹ của An Bách, thân thể này không phải, nhưng linh hồn của cô thì đúng.

Bây giờ mặc dù chỉ có thể làm bảo mẫu của An Bách, nhưng có thể ngày ngày nhìn thấy nó, ở cùng với nó, điều này đã làm cho cô thỏa mãn rồi.

Nhưng, nếu như có thể nghe nó gọi cô một tiếng mẹ, vậy chắc chắn ngay trong mộng cô cũng sẽ mỉm cười.

Không đợi được câu trả lời của cô, An Bách đã không địch lại được cơn buồn ngủ mà ngủ thiếp đi, cô cúi đầu nhìn đứa trẻ đã khép chặt hai mắt, ngủ say ở trong ngực cô, tình thương nồng đậm của người mẹ không nhịn được mà tràn ra.

Cô cúi đầu khẽ hôn lên trán nó, nhỏ giọng mà nói ra: “Bảo bối, mẹ yêu con.”

Vương Du Hàm giúp An Bách chỉnh lại chăn, không nhịn được ngồi bên giường nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu hồi lâu, sau đó mới hài lòng đi ra khỏi phòng ngủ của An Bách.

Cô đi tới phòng khách, phát hiện Tạ Phái Hiên và Đới Vĩ đang đứng ở trước cửa sổ sát đất trong phòng khách nói chuyện.

“Ý của Sử Đế Phân là khoản dự tính không đủ để tiến hành kế hoạch mới, hi vọng tổng giám đốc nơi này có thể đồng ý nâng cao mức dự tính.” Đới Vĩ đứng sau lưng Tạ Phái Hiên, thái độ nghiêm cẩn báo cáo lại chuyện hôm nay...... Ách, sau khi tan việc trong công ty lại phát sinh ra những việc cần đến quyết định của anh.

Vương Du Hàm nhìn thấy nét mặt của Tạ Phái Hiên phản chiếu qua tấm cửa kính, không nhịn được giương môi lên.

Thần thái của Tạ Phái Hiên lúc làm việc luôn luôn nghiêm túc, hoàn toàn bất đồng với cậu thanh niên hấp tấp, suốt ngày đánh nhau trong trí nhớ của cô trước kia.

Đêm đã tối, bóng dáng cao lớn của anh phản chiếu lại thành một bóng hình màu tối, giống như một bức họa.

Bởi vì anh đưa lưng về phía cô, cho nên cô dừng bước lại, lần đầu tiên quang minh chính đại nhìn kỹ anh.

Cái này so với người đàn ông trong kí ức của cô, thật sự đã trưởng thành rồi.

Cả người anh tỏa ra thần thái khác hẳn trước kia, trở nên trầm ổn lại nghiêm chỉnh, đại đa số thời điểm đều ít biểu lộ cảm xúc, cho dù có cũng là nghiêm túc chiếm đa số, thỉnh thoảng lại còn lộ ra dáng vẻ âm trầm, cô không thể không nghĩ tới anh trước kia, cậu thanh niên luôn chọc giận cô, thật khác biệt quá nhiều.

Bây giờ trên người anh mang lại khí phách mà trước kia cô chưa từng thấy qua, dấu vết của thời gian lưu lại trên người anh chỉ làm cho anh càng trở nên mê người hơn mà thôi.

Tạ Phái Hiên nghe xong báo cáo thứ nhất, vẻ mặt lạnh lùng nghiêm túc không thay đổi, lạnh nhạt mở miệng nói về: “Nếu như Sử Đế Phân không có biện pháp giảm bớt khoản mức dự tính, tôi không ngại phái người khác có năng lực hơn tới Châu Úc, tiếp nhận chức vụ tổng giám đốc của chi nhánh công ty.”

“Tôi biết rồi.” Đới Vĩ gật đầu, tiếp tục báo cáo: “Còn nữa, phía bên Trường Liên lại có vấn đề.”

Mày kiếm nhíu lại, anh nói: “Đây là lần thứ ba Trường Liên giao trễ vật liệu xây dựng, sự nhẫn nại của tôi có hạn, cậu hãy nhắc nhở cho Lý Bình Quý biết, đây là lần cuối cùng, đừng làm cho ông ta có cơ hội oán trách tôi để cho ông ta chết không được minh bạch.”

Giọng điệu của anh lạnh lùng, ánh mắt lạnh lẽo, tầm mắt giống như là nhìn xuống cảnh đêm ngoài cửa sổ, kì thực là đã thu vào đáy mắt toàn bộ nhất cử nhất động của người phụ nữ sau lưng.

“Nhưng giám đốc Lý nói thế nào cũng là em trai của cổ đông Lý...... Như vậy có được không?” Đới Vĩ có chút chần chờ mà nói.

Cổ đông Lý trong miệng của Đới Vĩ là bác gái của Tạ Phái Hiên, Lý Mỹ Huệ, bởi vì bà ta không có con, 12% cổ phần tập đoàn Việt của nhà họ Tạ ở trong tay của bà, đó là bởi vì ban đầu cha và mẹ ruột của anh bồi thường cho bà ta.

Qua nhiều năm như vậy, bà ta có lòng dạ muốn chiếm lấy tất cả cổ phần thuộc về cha, hơn nữa còn muốn đuổi người vợ và con trai của ông ra khỏi nhà, đáng tiếc cuối cùng vẫn thất bại.

Thật ra thì, anh vốn cũng không phải là chán ghét người bác gái này, mặc dù sau khi anh trở lại nhà họ Tạ nhận tổ quy tông, bà ta chưa bao giờ coi anh như là con cháu của nhà họ Tạ, nhưng anh cũng không thật sự ghét bà ta, dù sao cũng là do mẹ và cha của anh làm sai trước, mà bà ấy chỉ là một người vô tội mà thôi.

Cho nên, vốn là anh cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn tranh giành 61% cổ phần trong tay cha với bà ta.

Nhưng sau này mọi chuyện lại khác, bởi vì nếu không phải do Lý Bình Quý, An Á sẽ không chết, mà nếu không phải do bác gái, An Bách sẽ không bởi vì không có ai quan tâm nên phải nhập học muộn một năm.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.