Người Vợ Mua Vé Bổ Sung

Chương 2-2




"Sao anh lại vứt thuốc?"

Vương Du Hàm tức giận nhưng không biết phải làm sao, bởi vì cô vừa mới bước vào cửa đã nhìn thấy anh đang vứt thuốc.

Tạ Phái Hiên thật sự là một bệnh nhân vô cùng không hợp tác, cho dù là trước kia hay hiện tại cũng như thế.

Cô còn tưởng rằng đã nhiều năm như vậy, đã trưởng thành rồi, đối với chuyện uống thuốc cũng đã quen rồi, kết quả lại...... Ai.

Anh bởi vì bệnh dạ dày cấp tính mà vào viện, y tá trưởng vốn nghĩ bởi vì thân phận của anh là tổng giám đốc tập đoàn Việt, tuyệt đối không thể có một chút khinh thường hoặc chậm trễ, cho nên coi như cô có điêdanlqđ năng lực chuyên nghiệp đủ để cho y tá trưởng tin tưởng, nhưng lúc bắt đầu y tá trưởng vẫn quyết định lựa chọn người có thâm niên hơn, y tá có nhiều kinh nghiệm phục vụ cho bệnh nhân VIP hơn tới chăm sóc cho đại nhân vật này, cho đến khi củ khoai lang nóng bỏng tay này chọc cho bốn vị y tá có thâm niên phụ trách bệnh nhân VIP chạy đi, bệnh án của anh mới rơi vào trên tay cô.

Sau khi lật xem qua bệnh án của anh, mới biết anh bởi vì bị loét dạ dày đã lâu mà xảy ra biến chứng xuất huyết cấp tính.

Dạ dày bị bệnh thông thường là do ngày này qua ngày khác dồn lại mà sinh bệnh, lúc bắt đầu thì chỉ là viêm dạ dày thông thường, nếu người bệnh xem thường bệnh tật của mình mà không trị liệu, để lâu sẽ chuyển thành loét dạ dày, mà giống như Tạ Phái Hiên vừa bị loét dạ dày lại còn bị xuất huyết cấp tính, nhìn một cái cũng biết anh căn bản chưa từng nghiêm túc để ý tới bệnh bao tử của mình, mới có thể khiến tình trạng trở nên nghiêm trọng như thế.

Nghĩ đến đây, Vương Du Hàm liền không nhịn được lửa giận, giận anh sao có thể không biết thương tiếc cho cơ thể mình như thế.

Chính thức tiếp nhận chăm sóc anh, cô mới phát hiện rõ ràng anh không uống thuốc, hơn nữa thói xấu vứt thuốc lại tái phát, dạ dày cũng đã loét đến xuất điêdanlqđ huyết, sao vẫn không ngoan ngoãn, tình nguyện để cho bệnh tật hành hạ mình mà vẫn không muốn uống thuốc.

"Tại sao lại là cô?" Vứt thuốc vào thùng rác, Tạ Phái Hiên xoay người lạnh nhạt liếc nhìn cô một cái.

"Tạ tiên sinh, tha thứ cho tôi nhắc nhở anh lần thứ tám trăm vạn, ngoại trừ tôi ra anh không có sự lựa chọn nào khác." Dĩ nhiên mấy chữ tám trăm vạn này có chút khoa trương..., nhưng cô thật không có dọa anh, y tá có thể tiếp nhận bệnh nhân VIP cũng đã bị anh chọc tức chạy hết cả rồi.

Tạ Phái Hiên vốn định không để ý tới cô nữa, nhưng một mùi hương quen thuộc đột nhiên nổi lên, anh nghi ngờ nhíu đôi mày rậm lại.

"Cháo cà rốt sườn?" Anh thích.

Cô khẽ cười, đồng thời giơ giơ bình giữ nhiệt trong tay, "Mũi của anh thính thật đấy, còn có cả canh gà nữa."

Anh ngồi xuống ghế salon, con ngươi sâu thẳm nhìn cô với vẻ sâu xa.

"Sao lại nhìn tôi như vậy?" Cô đổ cháo trong bình giữ nhiệt vào bát, vừa nghi ngờ hỏi anh.

Anh không có trả lời, chỉ lạnh nhạt hỏi: "Đây là cô làm?"

"Cháo là tôi làm, còn canh gà là mẹ tôi nấu." Cô khẽ gật đầu, đặt thìa vào trong bát cháo, sau đó bưng đến trước mặt của anh. "Mau ăn đi."

Chóp mũi truyền tới mùi thơm quen thuộc mà nồng đậm, anh nhìn điêdanlqđ thấy bàn tay cô bưng bát cháo đến trước mặt anh, tâm trạng bình tĩnh cả đêm trong nháy mắt lại trở nên rối loạn rồi.

"Tại sao cô phải làm như vậy?" Anh hỏi.

"Không phải anh không quen ăn thức ăn của bệnh viện sao?" Cô nhìn sắc mặt có chút tái nhợt của anh, hỏi ngược lại anh bằng giọng bất đắc dĩ.

Trên bàn giường bệnh vẫn còn bày bữa sáng mà bệnh viện mang tới, đúng là anh một miếng cũng không có động tới.

"Cho nên cô liền tự mình nấu cháo cho tôi ăn?" Con ngươi đen sâu thẳm nhìn cô, từ đầu đến cuối vẫn không nhận lấy bát.

Vẻ mặt anh bình tĩnh, nhưng Vương Du Hàm lại hiểu được ý tứ của anh.

Không có vị y tá bình thường nào sẽ vì bệnh nhân mà làm được đến như vậy, cho dù anh là bệnh nhân VIP, cô cũng điêdanlqđ không cần phải trông nom đến ba bữa cơm của anh, vì vậy đối với anh mà nói, cô đã vượt khỏi khuôn phép rồi.

Ý thức được điều này, cô đang định mở miệng nói thì anh lại lên tiếng. "Không phải là cô yêu tôi đấy chứ?" Anh khẽ vuốt mày rậm, trong giọng nói có trêu chọc cũng có một chút mỉa mai.

Lòng của cô chấn động, bỗng dưng có chút chột dạ.

Cô làm sao có thể không yêu anh, nhưng, cô nói gì cũng không thể nói cho anh biết chuyện cô yêu anh, bởi vì cô đã sớm quyết định sẽ không để cho anh biết thân phận của mình, sẽ không phá hỏng cuộc sống hiện tại của anh.

Cô điều chỉnh lại sắc mặt, nói: "Anh nghĩ nhiều quá rồi, bát cháo này là tôi thuận tiện nấu, không phải là bởi vì yêu anh nên mới đặc biệt nấu cho anh."

"Thật sao?" Ánh mắt của anh trở nên sắc bén nhìn chằm chằm cô, trong giọng nói rõ ràng không tin.

Cô bĩu môi, không tự chủ được quan sát tỉ mỉ người đàn ông 28 tuổi đã trưởng thành này.

Qua nhiều năm như vậy, đứa bé to xác đã trưởng thành trở thành một người đàn ông tuấn mỹ chững chạc, ngũ quan của anh vẫn thâm thúy giống như trong kí ức của cô, bên dưới mày rậm là đôi con ngươi đen trầm lãnh, dưới sống mũi cao điêdanlqđ là đôi môi với dộ dày vừa phải, làn da nâu rắn rỏi làm cho anh tràn đầy hương vị nam tính.

So sánh với anh cái hồi lúc còn chưa hết trẻ con kia mà nói, bây giờ anh tuyệt đối là một người đàn ông vô cùng mê người, ở trong mắt phụ nữ, người đàn ông như vậy không thể nghi ngờ mà nói đó là một kiệt tác của tạo hóa.

Bất kỳ người phụ nữ nào yêu người đàn ông này là chuyện dễ dàng, càng không nói đến cô đã yêu anh ngay từ lúc đầu.

Chỉ là, chuyện này vĩnh viễn sẽ là bí mật.

Cô lần nữa bưng bát cháo lên cho anh, sau đó nở nụ cười, nói: "Đương nhiên là, cháo này tôi giúp ông Liêu phòng sát vách nấu, muốn nói dù sao cũng đã nấu, nấu phần một người hay phần hai người cũng không có gì khác biệt, cho nên mới thuận tiện nấu cho anh, nếu không anh cho rằng anh là vạn người mê à?"

Tạ Phái Hiên không nói gì, có chút không vui híp mắt lại, hừ lạnh một tiếng.

Anh biết, phòng bệnh VIP sát vách quả thật là có một ông lão họ Liêu, nghe nói là nhà giàu mới nổi, tính khí nóng nảy, kén ăn cực độ, con cái của ông ta đang đi điêdanlqđ công tác ở nước ngoài, cho nên nhờ các y tá trông chừng chiếu cố cho ông ta. Chỉ là, người phụ nữ này quả nhiên lá gan không nhỏ, lại vẫn dám chăm sóc ông ta.

Mùi thơm của bát cháo sườn trước mặt không ngừng xộc vào mũi, ánh mắt của anh không cách nào khống chế từ trên mặt của cô chuyển sang bát cháo làm người ta vô cùng thèm thuồng này, bụng không khống chế được kêu lên.

Ùng ục ùng ục.

Chiếc mặt nạ lạnh lùng của Tạ Phái Hiên trong nháy mắt vỡ vụn.

"Ha." Vương Du Hàm ngồi ở một bên nhịn không được cười lên.

Cô nhìn mặt anh đỏ tới tận mang tai, cố gắng nén xuống nụ cười vui sướng, bày ra biểu tình nịnh nọt, "Được rồi, dù sao tôi cũng nấu rồi, anh không ăn thì tôi phải mang về, phiền toái lắm, anh giúp tôi giải quyết nó đi, coi như tôi xin anh, được không?"

Thật ra thì anh thật sự đói bụng.

Đồ ăn của bệnh viện thật sự rất khó ăn, một chút hương vị cũng không có, cho nên mấy ngày nay anh ăn không nhiều.

Anh khụ khụ hai tiếng, miễn cưỡng mở miệng nói: "Nếu cô đã nói như vậy, tôi sẽ tốt bụng giúp cô một việc, không cần cám ơn."

Anh nhận lấy bát cháo, húp một miếng cháo, mùi vị quen thuộc kia lại làm cho anh trong nháy mắt trở nên mất hồn.

Làm sao có thể? Mùi vị này giống như đúc mùi vị món cháo sườn mà trước kia An Á nấu cho anh?

"Sao vậy? Ăn không ngon sao?" Cô thấy anh ăn một miếng liền bày ra vẻ mặt sửng sốt, nghi ngờ hỏi.

"Cô cho thêm lúa mạch." Anh cau mày.

Trước kia lúc An Á nấu cháo cũng thích thêm lúa mạch, chỉ cần là các loại cháo được chế biến từ tay cô nhất định không thể thiếu được nguyên liệu này.

"Tôi thêm rất ít, hơn nữa cũng đã nấu qua rồi, vị chắc hẳn phải nhạt đi rồi chứ?" Cô nghi ngờ nhíu mày, rất tự nhiên điêdanlqđ liền đưa tay cầm lấy bát cháo trên tay anh để thử mùi vị.

"Cô làm gì thế?" Anh nhìn chằm chằm bàn tay trắng mịn đã duỗi đến trước mặt mình, không nhịn được nhắc nhở cô, "Tôi đã ăn qua rồi."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.