Rời khỏi khách sạn, tâm trạng La Thiếu Kiệt không tồi.
Lái xe ra từ khách sạn, phía trước có chút kẹt xe, trong xe hắn mở nhạc nhẹ, mở nửa cửa hứng gió.
Nghe được tài xế nói, phía trước xảy ra sự cố, một chiếc xe vận tải lớn tông người rơi xuống vách núi đen.
La Thiếu Kiệt không quá để ý, đợi phía trước đường xe chạy khơi thông, hắn mới giẫm chân ga, chạy xa khỏi đoạn đường này.
Trong nháy mắt phía trước xe vận tải cùng đỗ ở ven đường, mắt hắn tùy tiện liếc, nâng tốc độ rời đi.
"Theo bản tin nhanh của đài phát thanh, hôm nay là lễ từ chức của chủ tịch La tập đoàn Vân Hải, La Kiến Quốc, chủ tịch đã sắp tám mươi tuổi, sau mười năm, chọn ra được người thừa kế thích hợp, nghi lễ kế thừa hôm nay diễn ra ở tòa nhà Vân Hải giao..."
Nghi lễ chuyển nhượng trong tập đoàn Vân Hải, một trăm cán bộ lãnh đạo trụ cột, thêm con cháu thế hệ sau của các mạch đều nghe thấy người đưa tin truyền tin, trước sau đại sảnh khoảng hai ba trăm người ngồi.
La lão thái gia chống gậy, khí thế uy nghiêm ngồi ở hàng đầu.
Lúc này hội nghị đã bắt đầu được hai mươi phút, nhưng người kế thừa La Thiếu Kiệt vẫn chưa đến.
Có thư ký vội vàng tiến vào, cúi người nói bên tai lão gia tử gì đó.
Sau đó chỉ thấy lão gia tử đột nhiên sụ mặt, gõ mạnh gậy trong tay, "Không biết điều! La gia ta cũng không thiếu một người như hắn!"
Đón lấy mấy trăm tầm mắt nhìn qua, trở thành tiêu điểm máy quay của các phóng viên, tầm mắt sắc bén của lão gia tử đảo qua hội trường, dừng ở trên một thân tây trang giày da của đứa cháu lớn La Văn Tài.
"Văn Tài, ngươi đến đây___"
Chuyện sau đó, là ác mộng cả đời của La Thiếu Kiệt, hắn không dám nghĩ tới, ngồi ẩn trong bóng tối sắc mặt lạnh như yêu quỷ.
Ngoài cửa có người gõ cửa, "Thiếu gia, đại lão gia cùng đại phu nhân đến."
Không được người trong thư phòng đáp lại, trong lòng quản gia ưu tư, nhưng hai người bọn họ ở dưới lầu không thấy người vẫn không đi, ông ta thật khó xử.
Đúng thời điểm không biết phải làm sao, cửa thư phòng mở ra, gương mặt La Thiếu Kiệt âm trầm, "Bọn họ ở đâu?"
Dưới lầu, vợ chồng La Văn Tấn, Chung Dao không nhớ đã bao lâu rồi không bước vào nơi này, nghĩ ở nhiều nơi như vậy, vẫn là ở nhà cũ thoải mái, đông ấm hạ lạnh.
Chỉ tiếc......
La Văn Tấn với mái tóc đã bạc một nửa khẽ kéo vợ Chung Dao lần lượt nhìn hướng lên lầu.
Chung Dao ngẩng đầu, chợt nhìn thấy thân ảnh La Thiếu Kiệt dựa vào lan can, đã bị dọa đến sợ lui về sau vài bước.
Nhất thời cảm thấy phản ứng này của mình thái quá, vỗ vỗ ngực xấu hổ nhìn trở lại.
La Thiếu Kiệt cười như không đi xuống, "Đã lâu không thấy, chú cùng thím hôm nay sao lại rãnh đến ngồi ở đây?"
Chung Dao âm thầm trở mặt xem thường, bọn họ ngày nào cũng có thời gian rãnh, lúc trước nếu không phải La Thiếu Kiệt đuổi bọn ra khỏi La gia, đại trạch La gia sẽ không đến lượt đứa con riêng hắn. La lão gia tử chính là năm đó dẫn sói vào nhà, nếu biết chỉ sợ sẽ tức giận đến bật ra từ trong mộ.
Chỉ là hôm nay hai vợ chồng bọn họ đến là có việc cầu tình La Thiếu Kiệt, đứa con La Văn Tài của bọn họ, bởi vì năm đó phạm phải tội cố ý giết người bị chính tay La Thiếu Kiệt tống vào ngục giam, hiện giờ đã sắp hơn bốn năm.
Năm đó tra ra là La Văn Tài mua chuộc người lái xe tải giết Tô Dật Thần, nhưng hôm nay vợ chồng bọn họ biết được hai tin tức, người còn sống rất tốt! Đứa con kia của bọn họ, có thể hay không được thả ra?
La Văn Tấn trước mặt La Thiếu Kiệt xoa xoa tay, tỏ vẻ hèn mọn đến cực điểm, "Cái kia Thiếu Kiệt, tính ra, đại ca ngươi đã ngồi xổm trong tù cũng đã năm năm, hắn cũng đã chịu đủ giáo huấn rồi, đều là người một nhà, ngươi xem có thể hay không khoan hồng một phần..."
________
Editor: Tác phẩm của meo meo:))
i9888888888888888888888888888888888888888888888888888'