"Em kết hôn rồi?"
Tô Dật Thần chỉ có thể cố gồng gật đầu, cậu có chút ngoài ý muốn, La Thiếu Kiệt cư nhiên không hỏi đến diện mạo của đứa nhỏ.
Ngay cả Tô Tiểu Bảo cũng có chút trầm mặc, mắt to vụt sáng nhìn chằm chằm mặt La Thiếu Kiệt, hiển nhiên đến một đứa nhỏ năm tuổi cũng nhận thấy không đúng.
La Thiếu Kiệt lùi lại, thần thái dần lạnh đi, cuối cùng chỉ nói: "Đứa nhỏ này lớn lên ánh mắt giống cậu."
Lập tức xoay người rời đi.
Tô Dật Thần đóng cửa lại, trong nhất thời không biết phải phản ứng như thế nào, không biết mục đích mà La Thiếu Kiệt tới, cũng nhìn không hiểu ánh mắt cuối cùng kia của hắn, là mất mác sao?
Trong lòng ngực, Tô Tiểu Bảo ngẩng đầu lên, âm thanh giòn tan đầy sức sống hỏi: "Đó là cha con sao?"
"Đương nhiên không phải." Tô Dật Thần kiềm chế nghi hoặc trong lòng xuống, tắt đèn ôm đứa nhỏ hướng về phía phòng ngủ, "Ba ba mới là cha con."
"Là mẹ, bà nội nói baba là mẹ", Tô Tiểu Bảo ngồi trên khuỷu tay lắc lắc đầu.
Tay vén chăn của Tô Dật Thần dừng lại, đột nhiên cúi đầu nhìn, Tô Tiểu Bảo cũng đang dùng cặp mắt ngọc lưu ly to ngó cậu.
"Bà nội? Con đã gặp bà nội rồi?" Trước kia con trai không hề nhắc tới chuyện của bà nội.
Tô Tiểu Bảo xoay người nhảy lên giường, xốc chăn lủi vào.
Tô Dật Thần bắt được mắt cá chân nhỏ kéo ra bên ngoài: "Nói cho ba ba chuyện của bà nội? Bà nội ở đâu?"
Ánh mắt Tô Tiểu Bảo đảo loạn khắp nơi, nhưng không chịu hé miệng nói lời nào, vừa nhìn là biết nói dối.
Tô Dật Thần cù nhóc, trẻ nhỏ sợ nhột, lăn qua lăn lại trên giường phát ra một chuỗi tiếng cười vang như chuông.
"Nói hay không?"
Tô Tiểu Bảo trở mình: "Bà nội không cho nói."
Tô Dật Thần sửng sốt, tiếp tục động tay: "Bà nội thân hơn, hay là ba thân?"
"Đều thân..." Tô Tiểu Bảo cười ha ha, cuối cùng đánh không lại sự trêu cợt của Tô Dật Thần, đành phải khai báo.
Sự thật trước kia, duy chỉ có ba người sinh hoạt cùng nhau. Chỉ là...
"Bà nội, để baba đi, baba không đi, bị bà nội đánh tay", Tô Tiểu Bảo nói tới đây, mất hứng dẩu miệng, nhóc rõ ràng cũng rất thích bà, nhưng bà nội lại đánh baba.
Tô Dật Thần giống như có một tảng đá lớn lấp đầu đè nặng lòng, không rõ mẹ vì điều gì lại phải đuổi cậu đi.
"Còn nhớ rõ nhà chúng ta trước kia ở đâu không?"
Nhưng mà Tô Tiểu Bảo chỉ có thể khoa tay múa chân đại khái, theo lời nhóc nói, căn bản không hình dung ra được.
Đêm dài, đứa nhỏ đã ngủ say trong lòng ngực cậu, nhưng bởi vì lời vừa rồi, Tô Dật Thần không thể ngủ được.
Dù nghĩ thế nào, đối với bà của đứa nhỏ, một chút ấn tượng cậu cũng không có, chỉ có thể đọc thầm tên mẹ, trong lòng có chút khó chịu.
Ngày hôm sau, hai người như thói quen mỗi ngày thức dậy, làm bữa sáng cho con trai ăn, đưa con trai đi trường học, Tô Dật Thần vội đi làm.
Lớp dạy vào giờ nghỉ trưa ít học sinh, nhưng giáo viên phải làm việc đúng giờ, để tránh bỏ lỡ đăng ký của phụ huynh.
Nguyên Tình Nhi có thói quen ngủ nướng, bình thường là Tô Dật Thần tới sớm thay ca, quét tước vệ sinh mở cửa sổ thoáng khí, vừa qua trưa lác đác tư vấn cho vài vị phụ huynh.
Buổi chiều học trò thức dậy nhiều, Tô Dật Thần chú ý tới đứa nhỏ La Lập đi đến.
Nhóc ta buông túi sách, chuyện đầu tiên làm, vậy mà là xin lỗi với cậu.
Tô Dật Thần cảm thấy kỳ lạ, dẫn người đến văn phòng.
Nhìn đứa nhỏ rụt đầu, tầm mắt rõ ràng không tập trung, luôn không tự giác còn giấu nắm tay sau lưng.
Tô Dật Thần giật mình, kéo tay đứa nhỏ qua, kéo tay áo lên, sắc mặt đột nhiên thay đổi.
Phía trên đầy vết bầm xanh ứ đen!
"Là cha con đánh sao? Anh ta bắt con tới xin lỗi với thầy? Còn đánh con?" Tô Dật Thần tiếng sau lại càng cao vút hơn tiếng trước.
La Lập một hơi siết tay kéo trở về, buông tay áo, gương mặt lạnh lùng: "Không liên quan đến thầy!"
Những vết bầm này làm cho Tô Dật Thần nhìn thấy kinh hãi, La Lập lại làm ra vẻ hoàn toàn thờ ơ, hoàn toàn không giống phản ứng mà đứa nhỏ tuổi này nên có!
Buổi chiều Tô Dật Thần xin nghỉ, mang đứa nhỏ đến xem bác sĩ.
Cậu gọi điện thoại tới La gia, đến cuối người đến lại là La Thiếu Kiệt.
Tô Dật Thần lôi kéo hắn đến hành lang không người, nổi giận đùng đùng chất vấn: "Anh là dạy dỗ trẻ nhỏ như vậy sao? Không nghe lời liền đánh? La tiên sinh tôi vốn tưởng rằng anh tối thiểu đã học qua giáo dục bậc cao, sẽ không đối với đứa nhỏ như vậy, không thể ngờ được các người là người một nhà... Quả thật vô sỉ!". Truyện Kiếm Hiệp
_______
Chửi đúng lắm! con tim công túa làm mờ con mắt=))