Lang thang đi trên đường phố, nhìn dòng xe tấp nập chạy trên đường phố. Ánh đèn của các hàng quán đủ màu sắc sặc sỡ trên vỉa hè
Bầu trời đêm hôm nay không có một ngôi sao nào cả, cũng có thể là trời sắp mưa. Gió thổi nhẹ nhàng, lay động những tán cây cổ thụ ven đường.
Dương Nhạc cứ thế mà đi, cô muốn tận hưởng không khí trong lành ngoài trời vào buổi đêm.
Thật trùng hợp, Lộ Khiết cũng đi chung một con đường với Dương Nhạc nhưng là đi ngược lại.
Dương Nhạc ngẩng người đứng chôn chân tại chỗ khi thấy Lộ Khiết cũng đứng lại nhìn về phía mình cách đó không xa
Hai người lặng lẽ nhìn nhau, đôi tim không biết từ khi nào đã đập cùng một nhịp. Thấy nàng nên cô rất vui, ánh mắt trìu mến cứ nhìn mãi thôi
Lộ Khiết cũng biết ngại, nàng hít thở sâu lấy lại bình tĩnh. Nàng đang nghĩ, có nên đi tiếp hay là quay trở lại đường cũ?
Chưa kịp đưa ra quyết định là đã thấy Dương Nhạc đến gần, cô dịu dàng cất tiếng hỏi
"Em đi đâu vậy?"
Lộ Khiết thôi không nhìn cô nữa, không gấp gáp mở túi xách ra định lấy bút và quyển sổ để trả lời
"Không cần viết"- Dương Nhạc vội vàng giữ tay Lộ Khiết, không cho nàng lấy nó ra: "Tôi có thể đi chung được không?"
Lộ Khiết thẩn thờ nhìn vẻ mặt Dương Nhạc đang khẽ cười, sau đó nàng lại nhìn xuống cổ tay bị cô nắm.
Nhận ra bản thân hơi quá đà, Dương Nhạc liền buông tay, tỏ vẻ bình tĩnh.
Thế rồi hai người cùng đi cạnh nhau, đoạn đường này khi nãy Dương Nhạc đã đi qua. Nhưng vì muốn ở cạnh Lộ Khiết nên cô lại đi thêm lần nữa
Cứ như vậy không ai nói gì, im lặng bước đi rồi giả vờ nhìn ngắm cảnh vật xung quanh. Thật tình thì Dương Nhạc rất muốn trò chuyện với Lộ Khiết
Trong đầu của cô chuẩn bị rất nhiều điều muốn nói nhưng thấy nàng thờ ơ nên đành thôi.
Cũng sắp đến nhà Lộ Khiết, trong lòng Dương Nhạc cảm thấy buồn buồn. Mới đó mà đến nhà nhanh đến vậy rồi à
Rồi bỗng nhiên, trời đổ cơn mưa, cơn mưa ào tới không kịp chuẩn bị gì cả. Hai người luống cuống chạy vào một cái mái che bên đường của một quán đã đóng cửa
Cơn mưa nặng hạt, càng lúc mưa càng lớn và không có dấu hiệu ngừng. Quần áo của cả hai đều bị ướt chút đỉnh, tóc cũng ướt vài phần.
Dương Nhạc lo lắng sợ Lộ Khiết sẽ bị cảm lạnh do mưa nên cô cởi áo khoác bên ngoài ra và đắp lên người nàng
Đầu óc của nàng ngưng lại, ánh mắt ngạc nhiên nhìn hành động vừa rồi của Dương Nhạc. Rồi bị chính hành động này làm cho tâm dao động
Trái tim đập nhanh hơn, mặt lại đỏ lên.
"Mình qua đó ngồi đi"- Dương Nhạc chỉ cái ghế đá phía sau
Ngồi cạnh nhau ngắm nhìn mưa rơi, tâm trạng cứ lâng lâng khó tả. Tình huống bất ngờ nên hai người mới có cơ hội ở gần nhau như thế
Với người khác, đi chơi mà gặp trời mưa là rất xui xẻo nhưng đối với Dương Nhạc của bây giờ là may mắn. Vì cô có thêm thời gian cùng một chỗ với nàng hơn, nếu được thì mưa hết đêm nay luôn đi
Mưa bắt đầu nhẹ hơn nhưng không dứt, cứ lâm râm mà dai dẳng.
Lộ Khiết ngồi khép nép, luôn giữ khoảng cách với Dương Nhạc, ở giữa có thể để được một cái túi xách to
"Em có thấy phiền không nếu tôi nói chuyện?"- Dương Nhạc ngập ngừng, ánh mắt hơi nhìn qua Lộ Khiết: "Em không cần trả lời. . .chỉ nghe thôi cũng được. Chỉ là tôi muốn nói chuyện với em. . .em có thể phản bác khi tôi nói sai"
Giọng nói ấm áp truyền cảm như mật ngọt khiến Lộ Khiết nhẩy dựng trong lòng. Phải chi giọng nói này mà xảy ra mấy tháng trước thì chắc có lẽ nàng đã không tránh mặt cô
"Em có thấy hối hận khi lấy tôi không?"
Hối hận sao? Lúc đầu thì không hối hận gì cả mà còn thấy mãn nguyện. Nhưng bây giờ lại khác đi một chút, tất cả chỉ vì thái độ và cách cư xử của Dương Nhạc đối với nàng lúc đó
Ngay tại thời điểm nàng cần một người như Dương Nhạc ở cạnh bên chăm sóc. Nhưng cô lại làm ra những chuyện khiến nàng không thể nào quên.
Lộ Khiết cúi đầu không có phản ứng gì, trong thâm tâm lại trả lời rất rõ ràng rành mạch.
"Tôi biết lúc trước tôi đối xử với em không tốt nên bây giờ em muốn tránh xa tôi, nhưng tôi có một yêu cầu nhỏ. . .tôi biết bây giờ tôi không có tư cách để xin em bất cứ điều gì nhưng em có thể nói chuyện với tôi được không? Nói một chút thôi"
Câu nói vừa ngưng, Lộ Khiết nhẹ xoay đầu nhìn Dương Nhạc như đợi câu nói. Chị ta bây giờ làm nàng mềm lòng
Nhìn chị ta bây giờ, nàng không biết phải làm gì nữa. Đây là lần thứ hai Dương Nhạc cầu xin Lộ Khiết nói chuyện với nàng
Cô chỉ hy vọng nàng tha thứ và cho cô một cơ hội để chuộc lại lỗi lầm đã gây ra.
Đợi mãi chẳng thấy Lộ Khiết trả lời hay viết ra giấy. Gương mặt Dương Nhạc trầm xuống, nén nỗi đau vào trong.
Chắc nàng cần thời gian để suy nghĩ lại nên cô không hối thúc, để nàng thoải mái hơn.
Trời cũng vừa ngừng mưa, Dương Nhạc không để không khí trở nên khó xử, cô nghiêng người nhìn lên bầu trời
"Tạnh mưa rồi, về thôi không thôi lạnh"
Đưa Lộ Khiết đến nhà, Dương Nhạc đứng đợi nàng vào trong rồi mới an tâm quay về. Nhìn nàng bước đi không ngoảnh mặt lại nhìn mình, cô cảm thấy bị nàng bỏ mặt, không chú ý
Thở hắt ra, một nụ cười chua xót hiện lên trên khuôn mặt mĩ miều.
Bầu trời đột nhiên lại mưa, mưa tầm tã không khác gì lúc nãy
Lộ Khiết ngồi trong phòng ngóng nhìn ra cửa sổ. Nàng chỉ mới vào nhà liền đổ mưa, như vậy Dương Nhạc sẽ bị ướt
Với lại, nàng nhớ là cô không có đi xe. Chết rồi, có khi nào chị ta vẫn còn đi lang thang trên đường mà không chịu trú mưa không.
Trong lòng lo lắng vô cùng, nàng vội vàng đứng dậy chạy đến cửa sổ rồi nhìn ra ngoài cổng. Chỉ thấy bóng dáng một người vừa đi khỏi vách ngăn
Nàng nhíu mày, cắn chặt môi dưới. Hy vọng người nàng vừa thấy không phải Dương Nhạc
Nhưng nàng vẫn có cảm giác bất an trong lòng.
Lại một đêm mất ngủ
Giữa trưa hôm sau, Lộ Khiết đang cùng ông Hà chăm sóc cây kiểng bên ngoài vườn. Điện thoại trên bàn reo lên, nàng bỏ cây kéo cắt cây xuống. Chạy lại nghe máy
"Alo, mẹ"
"Con xem Dương Nhạc nó uống thuốc với ăn cháo chưa giùm mẹ, lát nữa mẹ mua đồ ăn đến cho nó ăn"
"Mẹ nói vậy là sao. . .con không hiểu"
"Con nói gì vậy, Dương Nhạc nó bị sốt nguyên đêm hôm qua, mẹ có gọi bác sĩ Trần đến khám rồi. Con ở chung sao lại không biết?"
Lộ Khiết bàng hoàng đến ngỡ ngàng, bàn tay run run, mặt nàng hiện lên vẻ sợ hãi.
Chị ta bị bệnh? Đừng có nói với nàng là chị ta dầm mưa nguyên đêm qua nha?
Chị ta có vấn đề hay ngốc nghếch không ngờ được
Giọng Lộ Khiết nghẹn ngào mà vừa lo lắng, nàng trả lời sao cho mẹ không biết mình không có ở nhà
"Để con xem, mẹ đừng lo lắng"
Nhanh chóng cúp máy, Lộ Khiết gấp gáp chạy vào nhà một tăng, chuẩn bị về bên đó. Nàng không thể để Dương Nhạc có chuyện gì xảy ra được
Chị ta đã ở một mình suốt đêm qua rồi, nàng đúng là tệ hại, trách nhiệm của một người vợ cũng làm không xong.
Nàng cầu trời mong cho Dương Nhạc không bệnh nặng, nếu không nàng thấy có lỗi vô cùng
Vừa vào nhà, Lộ Khiết thấy bác sĩ Trần vừa đi xuống. Ông ấy nhìn nàng rồi gật đầu như chào hỏi, chuẩn bị ra ngoài thì nàng ngăn lại
"Chị ấy sao rồi bác sĩ ?"- Lộ Khiết lo lắng hỏi, khoé mắt đỏ hoe
"Chỉ là sốt nhẹ thôi, chắc đêm hôm qua bị ướt mưa. Cũng may cô Dương có sức đề kháng cao, nếu là người khác. . .tôi nghĩ họ đã nhập viện rồi. Thôi tôi về, cô lên đó chăm sóc cô ấy đi, nếu có biểu hiện lạ thì gọi tôi đến kiểm tra"
"Vâng cảm ơn bác sĩ"- Lộ Khiết rối rít cúi đầu cảm ơn
Vội vàng chạy thẳng tiến đến phòng của Dương Nhạc, nước mắt cũng không kìm chế được mà tuôn trào.
Chậm rãi bước đến gần đầu giường, gương mặt tái nhợt không sức sống nằm im lặng. Điều này làm Lộ Khiết khóc nhiều hơn
Một phần cũng oán trách tại sao Dương Nhạc lại ngốc đến vậy, chẳng lẽ để tâm đến thái độ đêm qua của nàng sao
Chị ta là cái người đang ghét nhất mà nàng từng gặp qua, sao cứ thích làm cho nàng lo lắng hết lần này đến lần khác vậy.
Cũng vì chị ta mà nàng rơi nước mắt nhiều lần, cùng vì chị ta làm nàng lo lắng đến đau khổ. Chị là ai mà dám làm như vậy với nàng, chị khiến nàng không thể không quan tâm đến
Lộ Khiết lau nước mắt lắm lem trên mặt, ngồi xuống cạnh Dương Nhạc, mở miệng mắng một câu
"Chị đúng là đồ ngốc"