Người Vợ Câm

Chương 16: C16: Chương 16




  Kể từ lúc ông Dương buộc miệng nói ra từ ly hôn cũng là lúc Dương Nhạc im lặng câm nín. Cô như người vô hồn, bỏ ngoài tai tất cả những lời ba mẹ và chị gái nói

  Họ càng nói càng khiến đầu cô như nổ tung. Rối bời không thể suy nghĩ được gì nữa ngoài hai chữ ly hôn

Bàn tay vô ý nắm lấy tay Lộ Khiết đang để trên ghế. Nàng giật thót tim, ngạc nhiên nhìn xuống bàn tay bị Dương Nhạc giữ chặt

Sau đó ngước mặt lên nhìn cô, khuôn mặt thất thần không cảm xúc. Chỉ là nắm tay thôi là đã khiến nàng đỏ mặt, nàng dễ bị rung động trước Dương Nhạc

Sao nàng lại thấy thương Dương Nhạc như vậy, ngay hiện tại cũng vẫn còn cảm giác đó. Mặc dù chị ta có nhiều lần đối xử tệ với nàng nhưng nàng lại vì sắc mặt bây giờ của chị ta mà thương cảm

Mọi thứ trong lòng Lộ Khiết phức tạp, nàng không biết phải làm sao. Lúc còn ở bệnh viện, nàng hạ quyết tâm sẽ không để ý Dương Nhạc nữa

Nhưng rồi giờ thì sao đây, mọi thứ hoàn hảo mà nàng xây dựng lên đều tan biến vì một vài hành động cảm xúc của Dương Nhạc

Đến bản thân còn không hiểu nổi huống chi là người khác

Không dám rút tay về vì ba mẹ còn ngồi phía trước, thôi cứ để như vậy một lúc cũng chẳng sao. Có vẻ như nàng biết cô nắm tay như vậy là vô ý

Rồi ba người cũng trở về nhà, căn biệt thự trở về không gian ban đầu. Trước khi đi, ông Dương có đứng dặn dò nói gì đó với Dương Nhạc

Dù sao cũng là con gái của mình, ông không thể bỏ mặt làm ngơ.

Bây giờ cũng không còn tâm trạng để làm việc gì nữa, tạm thời gác lại, để hôm sau giải quyết.

Cô đi từ bên ngoài vào, bụng đói meo vang lên. Chậm rãi vào phòng bếp lôi thức ăn ra nấu nướng

   "Ăn gì chưa?"- Dương Nhạc hỏi khi thấy Lộ Khiết đi vào

Nàng không phản ứng ngay sau đó mà phải mất vài giây. Khẽ liếc nhìn gương mặt ảm đạm của Dương Nhạc rồi lắc đầu.

Một ngày nghỉ cuối tuần, Dương Nhạc ở trong phòng và không ra ngoài như mọi ngày. Cho đến lúc cô đi ra cũng đã hai, ba giờ chiều

Cô nhìn xung quanh nhà một vòng chỉ để tìm kiếm bóng dáng quen thuộc. Nhưng vẫn không thấy, có thể Lộ Khiết lại đi ra ngoài nữa rồi

Được biết gần đây Lộ Khiết đi ra ngoài khá nhiều trong tuần. Nàng cũng nói được rất nhiều nhưng không lưu loát và nhanh như người khác

Chỉ hơn một tháng mà tiến bộ rất nhiều, hơn cả mong đợi, tất cả chỉ có thể là cố gắng và nỗ lực của bản thân.

Đi được thì cứ đi theo mong muốn, dù sao cũng không phải là chuyện của mình. Dương Nhạc không quan tâm cho lắm, không thích quản cuộc sống của người khác

Bên ngoài cổng rào có người nhấn chuông, Dương Nhạc chỉ cần nhìn màn hình trong nhà là có thể biết ai ngoài đó

Người đàn ông trung niên này nhìn khá quen, hình như đã gặp ở đâu đó rồi. Dương Nhạc gãi đầu cố nhớ lại. A! Đây là ba của Lộ Khiết

Cô không chần chừ mà nhấn nút để cánh cửa tự động mở ra

Ông Hà tranh thủ thời gian rảnh tới thăm Lộ Khiết, vì cũng lâu rồi không gặp, ông thấy nhớ đứa con gái này quá

Vội vàng chạy ra mở cửa chính mời ông Hà vào nhà, cô mỉm cười gật đầu: "Chào ba, mời ba vào trong"

   "Ừm cảm ơn con"- Ông Hà mỉm cười đáp lại

Ông Hà có phần ngạc nhiên trước những gì mà mình đang nhìn thấy. Nội thất trong nhà rất đẹp và ấn tượng, rộng hơn những gì ông tưởng tượng

Cơ ngơi này chỉ có hai người con gái ở, ông cảm thấy sợ giùm luôn đó.

Dương Nhạc đặt ly nước xuống trước mặt ông Hà: "Mời ba uống nước"- Cô biết ông ấy đến đây tìm ai nhưng hôm nay may mắn không mỉm cười với ông rồi, cô nhàn nhạt lên tiếng: "Ba đến thăm Lộ Khiết?"

   "Đúng rồi, lâu quá ba không gặp con bé nên thấy nhớ. Vậy Lộ Khiết có ở nhà không con, nói với nó là có ba đến thăm"

Dương Nhạc cười ngượng: "Dạ. . .em ấy đi ra ngoài có chút việc rồi ạ, vậy để con gọi điện thoại nói em ấy là ba đến thăm"

Nói thì nói vậy thôi chứ Dương Nhạc làm gì có số điện thoại của Lộ Khiết. Nàng ít khi dùng điện thoại để liên lạc vì tình trạng hiện tại

Mà cho dù có sử dụng đi chăng nữa thì Dương Nhạc cũng không lưu số của Lộ Khiết vào danh bạ điện thoại

Ông Hà thấy Dương Nhạc chuẩn lấy điện thoại trong túi quần ra thì lập tức lên tiếng ngăn cản: "Thôi không cần đâu con, hôm khác ba đến cũng được"- Nói đến đây, ông ngừng lại mà suy nghĩ gì đó, rồi nói tiếp: "Con có thể nói cho ba biết tình hình của Lộ Khiết hiện tại được không. . .chỉ là một chút thôi"

Dương Nhạc hơi bối rối bên trong lòng nhưng vẫn cố giữ vẻ mặt điềm tĩnh bên ngoài. Ông Hà hỏi như vậy có quá khó cho cô không?

Làm sao mà cô biết được vì trước giờ cô có khi nào quan tâm đến Lộ Khiết đâu. Ăn nói thế nào đây, vẻ mặt đầy mong đợi của ông Hà khiến cô thêm lúng túng

Đã vậy cô còn kím cớ bỏ đi trong một tháng trời, hỡi ơi, thà giết cô đi cho rồi

Chân mày nhíu chặt thành đường thẳng, đầu óc hoạt động để tìm cách nói xuông.

   "Thật ra thì Lộ Khiết là đứa trẻ đáng thương. Từ nhỏ không có mẹ chăm sóc, đã vậy còn không thể nói chuyện được vào thời điểm đó. Lúc nào cũng sống tromg cực khổ và buồn tủi, người làm ba như ba cảm thấy xấu hổ vô cùng"- Ông Hà thở dài: "Ba có tâm nguyện cuối cùng là mong cho con bé có được cuộc sống hạnh phúc sau này. Ba không biết tình cảm giữa hai đứa thế nào nhưng ba hi vọng con sẽ giúp ba chăm sóc nó"

   "Ba tin tưởng con là người sau này sẽ bên cạnh nó suốt đời, trên đời này không ai là không thương vợ mình cả, chỉ là thương ít hay nhiều thôi. Thế ba hỏi con. . .con có thương Lộ Khiết không Dương Nhạc?"

Lại một câu hỏi khó gấp trăm lần câu hỏi vừa rồi. Mồ hôi trên trán ướt đẫm, cô mím chặt môi nghĩ ngợi

Bản thân có thương Lộ Khiết không? Câu trả lời tất nhiên là không thể rồi. . . nhưng sao con tim lại thấy đau khi lí trí suy nghĩ vậy

Hay chính bản thân dối lòng, không dám chấp nhận rằng mình có một chút tình cảm đặc biệt dành cho Lộ Khiết. Một tháng qua, cô có nghĩ tới Lộ Khiết, tần suất trong ngày không nhiều nhưng mỗi ngày đều có

Để thương yêu một người là quá khó với người như Dương Nhạc vì cô luôn bảo thủ và sống khép kín. Không vì bất kì thứ gì làm dao động

Cuộc hôn nhân này ban đầu cô không đồng ý nhưng sợ ba nổi giận rồi lại ảnh hưởng tới sức khỏe. Thế nên cô chấp nhận nghe theo, dù sao cũng không ảnh hưởng mấy

Cô không muốn thấy người trước mặt buồn phiền, khi nãy ông ấy cũng đã rất buồn khi nhắc tới quá khứ của Lộ Khiết. Bây giờ mà trả lời kiểu kia nữa thì nỗi buồn chồng chất lên nhau.

Dương Nhạc hơi cúi đầu, thả lỏng cơ thể, tiếng nói nhẹ nhàng cất lên thành lời: "Con thương em ấy"

   "Tốt! Nói được làm được"- Ông Hà mỉm cười hài lòng: "Như vậy ba yên tâm giao Lộ Khiết cho con hơn rồi. Đừng làm ba thất vọng có biết chưa"

Thấy ông Hà cười tít mắt làm Dương Nhạc chỉ biết cười khổ trong lòng

  Lỡ như con không làm được thì ba có trách con không. . .?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.