Người Vợ Bé Nhỏ

Chương 105




Lục Lập Tiêu nhìn Kiều Hy và cô gái đang ăn kem Haagen-Dazs.

Cô cúi đầu, ép mái tóc như rong biển sang một bên. Các ngọn của tóc suông xuống, làm cho khuôn mặt nhỏ bé tinh tế của cô gái đẹp hơn. Một số đuôi tóc không vâng lời còn uốn lượng xuống cái cổ trắng mảnh mai, và cuối cùng vào trong cái cổ áo choàng tắm lớn, mang lại nguồn tưởng tượng vô tận cho người khác.

Có kem dính vào môi, Kiều Hy đưa lưỡi ra liếm miệng, và ngay lập tức Lục Lập Tiêu dấy lên một ngọn lửa nham hiểm.

Trong lòng một người nào đó càng quyết tâm hơn, nhất định phải kêu cô đi cắt tóc!

Đêm đó, Lục Lập Tiêu không chạm vào cô.

Chủ yếu là vì cô gái sợ đau, vừa chạm vào là cô rùng mình, Lục Lập Tiêu cũng không nỡ.

Mặc dù nhịn thì rất không thoải mái, nhưng cô ấy đã ký hợp đồng, phải làm người phụ nữ của anh ta trong năm năm, ngày tháng còn dài!

Ngày hôm sau, Kiều Hy ngồi trên ghế lái phụ, hỏi người đàn ông bên cạnh với chút không cam tâm: ”Nhất định phải cắt tóc sao? Kiểu tóc của tôi bây giờ là do chuyên gia tạo mẫu tóc thiết kế cho tôi, nói rất thích hợp tôi đó! Lúc đó mất cả ngày trời, người ta cũng không thu tiền của tôi mà chỉ chụp tấm hình của tôi để làm quảng cáo cho tiệm!”

Nghe vậy, thái độ của Lục Lập Tiêu lại càng không thể bác bỏ: “Có gì đẹp đâu chứ? Học sinh không ra dáng học sinh!”

“Tôi đã là một sinh viên đại học rồi, vã lại giáo viên dạy môn biểu diễn cũng đã dạy qua, yêu cầu chúng tôi giải phóng bản chất và sống cho chính mình!"

“Bản chất của cô là thu hút đàn ông?"

"Ai thu hút đàn ông? Rõ ràng là tâm trí của anh không đứng đắng, muốn nghĩ về chuyện đó mọi lúc mọi nơi!”

Kiều Hy khi xưa đã nghe nhiều người nói cô ấy là hồ ly tinh, sao chổi, nhưng lại không muốn nghe Lục Lập Tiêu nói như vậy.

Nói những điều đó nghe như anh ta xem thường cô vậy!

Anh rõ ràng đã biết, bản thân với anh ta hôm qua là lần đầu tiên.

Vã lại tại sao cô ấy lại bán thân cho anh ta, không phải anh ta thừa nước đục thả câu, ép buộc cô sao?

Kiều Hy hơi buồn, cô ngồi trên ghế và ngã đầu sang bên kia, bỏ mặc Lục Lập Tiêu sau lưng.

Ngay đúng lúc đèn đỏ, chiếc xe dừng lại, và một chiếc xe thể thao mui kính màu đỏ dừng bên cạnh chiếc xe của họ.

Một cậu bé tóc vàng trên xe nhìn thấy Kiều Hy liền như bị hút hồn, kéo cửa sổ xuống huýt sáo với cô: “Người đẹp, tên gì vậy? kết bạn hong?”

Nghe vậy, Kiều Hy không quan tâm, trừng mắt với người đó một cái.

"Đừng trừng mắt không vậy! Nói tôi biết nhanh đi, wechat cô là gì, mình làm quen đi, hẹn ngày nào đó ra chơi với nhau!”

“Anh đây có nhiều tiền, Khách sạn Minh Châu, phòng tổng thống, cô ngủ với tôi một đêm năm vạn? sao?”

Nghe anh ấy càng nói càng quá đáng, Kiều Hy nhanh chóng đóng cửa sổ lại.

Quay lại, thì thấy Lục Lập Tiêu đang nhìn cô với khuôn mặt lạnh lùng: "Bây giờ còn không cảm thấy bản thân quá thu hút mọi người, thu hút đàn ông hả?"

Nghe vậy, Kiều Hy khịt mũi và không nói gì.

Nhưng trong lòng cô vẫn chưa chịu thừa nhận!

Quá thu hút đàn ông rõ ràng là lỗi của nhan sắc, tại sao lại trách kiểu tóc?

Thấy rằng cô không quan tâm, cậu bé kia vẫn không từ bỏ, giơ tay lên gõ cửa sổ Kiều Hy.

Lục Lập Tiêu nhấn cửa sổ xuống và lạnh lùng cảnh cáo người đàn ông: "Cút!"

Đối phương như bây giờ mới thấy người ngồi trên ghế lái xe: “Ê! Cô gái này là của anh à? Tôi chấm cô ta rồi, bao nhiêu tiền có thể nhượng cho tôi?”

Lục Lập Tiêu lờ anh đi, đúng lúc đèn xanh, anh phóng xe đi.

Sau đó, chiếc xe kia lại đuổi theo lên.

Lục Lập Tiêu nhấn ga, và đối phương cũng đuổi theo anh ta.

Kiều Hy nhìn chiếc xe thể thao màu đỏ cứ bám theo họ không tha, lập tức nhìn Lục Lập Tiêu một cách lo lắng: "Phải làm sao đây?”

"Cô thắt chặt dây an toàn!”

Lục Lập Tiêu chỉ nói một câu lạnh lùng, nhấn hết ga!

"Á!"

Kiều Hy hét lên và sợ hãi bởi tốc độ của chiếc xe, cô nắm chặt lấy dây an toàn trước mặt cô.

Cô không thể hiểu tại sao hễ không hợp ý với người ta thì Lục Lập Tiêu lại đi đua xe với người ta.

Tuy nhiên, kỹ năng lái xe của Lục Lập Tiêu rất tốt, ngay cả khi đang chạy rất nhanh, cũng rất ổn định.

Nhìn vào rào chắn phía trước con đường, Lục Lập Tiêu nhanh chóng quay đi và bỏ qua một cách an toàn.

Nhưng chiếc xe thể thao màu đỏ kia thì không tới cấp độ này!

Không kịp ôm cua, tông thẳng vào rào chắn đường, nắp trước của xe cũng bị tông đến văng đi.

Kiều Hy hoảng sợ quay đầu nhìn tình hình phía sau, lo lắng: "Người đó không sao chứ hả?”

“Chấn thương nhỏ, coi như là bài học cho anh ta!" Lục Lập Tiêu nói.

Nghe vậy, Kiều Hy mới nhẹ nhõm và nhanh chóng vỗ nhẹ vào trái tim bé bỏng của cô.

Có vẻ như Lục Lập Tiêu không chỉ làm khó cô ấy, mà làm khó hơn đối với người khác!

Khi vô tình động chạm tới anh ta, sẽ nhận một kết cục xe bị hư, người bị thương.

Lần này, Kiều Hy không dám cãi lời anh nữa, ngoan ngoãn đi cắt tóc với anh.

Từ tiệm làm tóc bước ra, mái tóc vốn dài tới eo của cô bị cắt đến ngang vai.

Những lọn tóc giống rong biển được duỗi thẳng và được tạo thành dạng hơi cong vào trong, liền trông kém phần quyến rũ và nhiều phần tinh khiết.

Cô gái cũng bị buộc phải để tóc ngang trán, che cái trán mịn màng của cô và cái nốt ruồi thu hút cuối mắt lại, kết hợp với khuôn mặt trắng tròn của cô, trông cô như bị trừ đi hai tuổi!

Lục Lập Tiêu nhìn vào ngoại hình của cô và gật đầu hài lòng: "Đây mới giống một sinh viên!"

"He he ... học sinh cấp hai ư?" Kiều Hy nheo mắt.

Mặc cho cô phàn nàn, Lục Lập Tiêu còn chọn một chiếc trâm kẹp tóc cho cô gái gài lên đầu.

Với tính thẩm mỹ của người đàn ông như Lục Lập Tiêu, cái trâm kẹp mà anh lựa chọn là loại có màu hồng với hình con bướm!

Trong lòng Kiều Hy: "..."

Tại sao cô ấy có một cảm giác là thái độ của Lục Lập Tiêu là muốn nuôi tình nhân như nuôi một đứa con gái!

Anh ta không phải có bệnh tâm lý lạ gì chứ hả?

"Tóc cắt xong rồi, anh còn có yêu cầu gì không?" Kiều Hy hỏi một cách chán nản, "Tôi có thể đến thăm Diêu Tân Viễn chưa?"

“Có gọi người chăm sóc nó rồi, cô không cần bận tâm, khi tỉnh tôi sẽ thông báo cô.”

"Nhưng tôi ... tôi phải trở lại trường học, ngày mai là thứ hai rồi."

"Bên trường tôi kêu trợ lý Trương xin phép giúp cô rồi, lâu lâu mới có dịp đến Lâm Thành, ở bên đây tôi có cái dự án, cô chơi với tôi hai ngày ở đây!”

"Ừ!"

Chơi với anh ta trong hai ngày? Kiều Hy bây giờ nhận ra rằng cô thực sự đã thành người phụ nữ của Lục Lập Tiêu.

Còn là loại phụ nữ mà người đàn ông đi công tác đem theo bên mình để giải trí.

Cũng không biết khi về Nam Thành, liệu người đàn ông đó có mua một căn nhà bên ngoài để nuôi cô ấy không?

Khi có nhu cầu sinh lý thì ghé qua tìm cô ấy.

Kiều Hy bây giờ bắt đầu nghi ngờ rằng việc cô ký hợp đồng có đúng hay không, nhưng cô không có cơ hội để hối tiếc.

Vì cô ấy đã chọn sử dụng cơ thể để đổi lấy tự do, cô ấy định không thể ngẩn đầu lên trước mặt Lục Lập Tiêu.

Cô gái đi theo anh ta ra khỏi tiệm cắt tóc, người đàn ông để ý thấy cô cứ cúi đầu, dường như tâm trạng không tốt, anh đến tiệm kem tại góc đường mua cho cô ấy một cây kem: "Ăn đi!"

Kiều Hy lấy kem và Lục Lập Tiêu kéo cô ấy về phía bên phải của mình để tránh bụi trên đường.

Nhưng Kiều Hy vừa đi bộ vừa ăn kem, cô không thể nhìn đường.

Đúng lúc ngay trước mặt có một công viên, Lục Lập Tiêu đưa cô ngồi trên băng ghế bên trong công viên, để cho cô gái ăn xong rồi mới đi.

Có một bóng râm trên băng ghế, nhưng cũng có một số ánh nắng lọt qua táng cây chiếu xuống ngay mắt Kiều Hy, khiến cô gái không thể mở mắt ra.

Lục Lập Tiêu đứng lên và chặn cô trước mặt cô, che chở cô khỏi ánh mặt trời.

Trong thực tế, Lục Lập Tiêu rất biết chăm sóc phụ nữ.

Tiền đề là anh ta không giận dữ.

Người đàn ông này không đoán trước được, giây phút này đối tốt với cô, ai biết giây phút tiếp theo sẽ như thế nào?

Lúc này, đột nhiên một cô bé mang giỏ đi đến, kéo tay áo của Lục Lập Tiêu, nhìn lên: “Chú ơi, chú mua đóa hoa tặng chị này nha?”

Khi nghe cách xưng hô này, Lục Lập Tiêu cau mày không hài lòng: "Chú? Chị?"

Bị vẻ mặt không hài lòng làm cho sợ hãi, cô bé nhanh chóng rút tay lại.

Nhìn Lục Lập Tiêu, lại nhìn Kiều Hy, lại sửa lại: "Chú ơi, chú mua hoa cho cháu gái của chú đi!”

Nghe vậy, vẻ mặt của ai đó đã khó coi nay còn khó coi hơn.

Lục Lập Tiêu cảm thấy rằng logic của cô bé này có vấn đề: "Cô bé, cô nói xem! Tại sao chú phải mua hoa tặng cho cháu gái của mình?”

"Ờ ..."

Đứa trẻ gãi đầu bối rối, cô bé không nghĩ ra một lý do nào cả.

Tuy nhiên, nhìn vào tình huống này, Kiều Hy không thể không cười lên: “Hi … Người ta chỉ muốn bán hoa thôi, câu hỏi của anh cao siêu quá rồi đó!”

Lục Lập Tiêu nhìn thấy cô cuối cùng cũng mỉm cười, đôi mắt anh hơi thả lỏng ra chút, lấy tờ một trăm tệ ra trong ví, đưa cho cô bé: “Cầm lấy!”

Cô bé nhìn vào một trăm tệ, không dám nhận: “Chú ơi, con không có nhiều tiền như vậy để thối đâu!”

"Khỏi thối, tiền thối đều cho cô hết!”

Nghe vậy, đôi mắt của cô bé sáng lên và đưa cả giỏ hoa cho anh: “Vậy cả giỏ hoa này đều cho chú!”

Xem cô bé lấy tiền vừa đi vừa nhảy, Lục Lập Tiêu đưa giỏ hoa trong tay cho Kiều Hy: "Cầm lấy đi!”

Tuy nhiên, cô gái chớp mắt một cách ranh mãnh, và hỏi với một ngón tay chỉ vào đầu mình: “Chú ơi, chú mua hoa cho cháu gái là có ý gì vậy?”

"Cô gọi tôi là gì?"

Kiều Hy tưởng anh tức giận, nhận lấy giỏ hoa: “Ai kêu anh bắt tôi cắt tóc kiểu tóc ngây thơ như vậy? Người ta nhìn vào tôi còn nhỏ hơn nữa, người ta có thể không cho rằng tôi là cháu gái anh sao?”

"Cháu gái thì cháu gái, tôi cảm thấy cách xưng hô này cũng hay.”

“Tôi kêu anh là chú?” Kiều Hy mở to mắt và thì thầm, “Tôi trên giường cũng kêu như vậy, anh có cảm thấy tội lỗi không?"

Lục Lập Tiêu nói một cách ung dung: “Ít nhất cô kêu tôi là chú thì đỡ kỳ hơn kêu anh rể.”

“Như vậy thì tôi kêu anh là cha đi? Dù sao thì tôi không cha không mẹ, vừa đúng cần một người cha nuôi làm chỗ dựa!”

"Cha thì thôi đi, tôi không có sở thích loạn luân với con gái!”

Nghe anh ta nói đến từ đó, Kiều Hy nghĩ đến ngày hôm qua họ ở trên giường của khách sạn …. Ngay lập tức má cô hơi ửng đỏ, nhìn xuống và không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

Tuy nhiên, đã nói đến đây rồi, Lục Lập Tiêu không bỏ qua dễ dàng như vậy: “Kem có ngon không?”

"Cũng khá ngon."

“Cái này không phải ăn không đâu, ăn xong … cô phải làm việc đó!” Người đàn ông nói như đang gợi ý.

"Làm …. Làm việc gì?”

"Tất nhiên là việc mà hôm qua chưa làm xong!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.