Người Vợ Bé Nhỏ

Chương 104




Kiều Hy bước vào phòng tắm và không đi ra ngoài trong một giờ.

Cuối cùng, Lục Lập Tiêu không thể chờ đợi thêm anh gõ cửa: "Cô tắm gì ở trong đó mà lâu vậy?”

"Không ... tắm xong rồi!”

Cô gái đứng trước gương soi hít một hơi thật sâu mới đi ra ngoài.

Thật ra thì cũng không có gì lớn lao, cô với Lục Lập Tiêu trước đó đã làm hết mọi thứ trong nhiều lần, chỉ còn thiếu bước cuối cùng là chưa làm thôi.

Có gì phải sợ chứ?

Kiều Hy chỉnh lại áo choàng tắm của mình, bước chân đi ra.

Lục Lập Tiêu đang ngồi trên ghế sofa cạnh giường, cẩn thận nghiên cứu các hộp áo mưa trong tay.

Khi cô bước ra, anh đưa cho cô gái: "Cô thích loại nào?"

Câu hỏi này được hỏi đến ... Kiều Hy không biết trả lời như thế nào.

"Tôi có thể nói rằng không thích loại nào cả không?”

“Cô thích không xài ư? Như vậy thì cảm thấy thoải mái hơn, nhưng sẽ có rủi ro. Tôi không thể đảm bảo có thể kịp thời cho ra ở bên ngoài, nếu vô tình để lại một số bên trong thì dễ có bầu lắm.”

Kiều Hy vốn cảm thấy xấu hổ nên mới nói không thích, mà bị Lục Lập Tiêu hiểu sai như vậy, cô gái lại càng xấu hổ hơn.

"Tôi đâu có nói là tôi thích không xài đâu!”

“Vậy cô không thích mấy loại bình thường này phải không? Thật ra có một loại tăng kích thích, nhưng loại đó không có size của tôi, ngày mai đến tiệm đồ người lớn cho cô chọn thoải mái được không?” Lục Lập Tiêu cố tình hiểu sai ý cô ấy.

"Tôi không có ..."

Kiều Hy đỏ mặt, biết rằng về mặt này cô nói không lại anh ta, cô cắn răng và không nói gì nữa.

Thấy rằng cô bé đã xấu hổ, tâm trạng Lục Lập Tiêu rất tốt, vỗ nhẹ vào đùi mình: “Qua đây, ngồi lên đây!”

Nghe vậy, Kiều Hy bước hai bước về phía anh và ngoan ngoãn ngồi xuống đùi anh.

"Hôn tôi!"

Kiều Hy ngước đầu và hôn nhẹ nhàng trên mặt anh.

“Tôi nói một bước cô mới làm một bước sao? Tôi nói hôn là hôn môi đó!”

Nghe vậy, Kiều Hy nghĩ mình không thể ngồi tù, chỉ có thể cố gắng hôn lên môi người đàn ông.

Môi cô chạm vào môi anh, ấm áp và nóng bỏng, mềm mại, cảm giác lạ lùng, khiến cơ thể và trái tim cô gái đều run rẩy một chút.

Giữ tư thế trong năm giây, Lục Lập Tiêu không thể chờ đợi, vỗ nhẹ vào chiếc mông nhỏ của cô để thúc giục cô tiến xa hơn.

Kiều Hy biết bước tiếp theo phải làm gì, nhưng cô không làm.

Cô cảm thấy thật lạ khi mở miệng người khác!

Nếu tình cảm của hai người không đến được bước đó, chẵn lẻ không cảm thấy rằng ăn nước miếng của người khác là một việc ghê tởm lắm sao?

Lục Lập Tiêu đã cưỡng hôn cô mấy lần trước đây, nhưng đều là anh ấy ăn của cô, cô không muốn ăn!

Đấu tranh tư tương trong hai giây, Kiều Hy chỉ buông môi anh ta, tự mình lên giường nằm ngửa ra.

“Trong hợp đồng của anh chỉ viết là tôi phải hợp tác, nhưng tôi không nói rằng tôi phải chủ động. Dù sao thì, tôi không thể làm được, anh muốn làm gì thì làm!”

Lục Lập Tiêu nhìn bộ dạng cô gái đang nằm thẳng, cũng không làm khó nữa, không muốn tốn thời gian.

Từ lúc nãy, khi chiếc mông cô ngồi lên đùi anh thì Lục Lập Tiêu đã rất muốn rồi.

Thôi kệ, lần này anh ta sẽ làm chủ đạo.

Sau này … có thể dạy dỗ từ từ!

Nhiệt độ của căn phòng ngày càng cao ----

Kiều Hy nắm vào tấm chăn dưới cơ thể, nhưng mắt cô bắt đầu mờ đi ...

Trước khi bắt đầu, cô tự nhủ rằng ngay cả khi cô cúi đầu trước các lực lượng tà ác, cô sẽ không bao giờ buông lơi.

Nhưng kết quả là cô không thể chịu nổi sự tấn công của người đàn ông.

Lục Lập Tiêu là một người rất kiên nhẫn và là một nhà lãnh đạo cao tay.

Anh ta như đưa cô gái vào một khu vực hoàn toàn xa lạ, khiến cô ấy không thể kiểm soát bản thân mình chút nào ...

"Tiểu Hy, có thoải mái không?"

Khi anh nghe thấy người đàn ông hỏi một câu xấu hổ như vậy, Kiều Hy ngậm chặt miệng và không muốn lên tiếng.

Nhưng cổ họng cô lại phát ra một âm thanh không có ý thức: "Ư!"

Người đàn ông dường như rất hài lòng với phản ứng của cô và thích nhìn thấy cô gái cảm thấy thoải mái dưới cơ thể của mình.

Anh không biết rằng, thì ra cô gái lúc này lại đẹp đến như vậy? Thì ra những việc mà anh ghê tởm trước đây khi làm lại tuyệt với như vậy!

Theo bầu không khí trong phòng ngày càng cao, tâm trạng của cả hai người đang ở trên bờ vực bùng nổ.

Vốn là một sự phất phới không gian, bị phá vỡ bởi tiếng hét đột ngột của cô gái.

"Á ... đau quá! huhuhu ..."

Nghe vậy, Lục Lập Tiêu nhìn xuống, thấy vết màu đỏ trên ra giường: "tiểu Hy, đây là lần đầu tiên của cô?”

"Tại sao lại ..."

Lục Lập Tiêu nhìn cô và anh không thể tin được, tuy nhiên, cô gái đã bị nổi đau làm lu mờ mọi thứ xung quanh, cô cuộn người lại và khóc.

"huhu ... đau quá ..."

"Ngoan, một lát là hết đau à!”

Lục Lập Tiêu muốn lật cô lại, nhưng cô gái sợ hãi đẩy bàn tay anh ra, cuộn người lại chui vào trong chiếc chăn bên cạnh, cuộn chặt bản thân lại, vẫn còn run rẩy: “Đừng … vẫn còn rất đau …”

Ban đầu, đàn ông đã nhìn thấy cô gái là lần đầu tiên và trở nên phấn khởi hơn.

Tuy nhiên, Lục Lập Tiêu thấy rằng Kiều Hy đau đến rơi nước mắt thì lại không nhẫn tâm!

“Được, vậy cô nghỉ ngơi xíu! Mốt chút chúng ta mới tiếp tục!”

Kết quả là, nghỉ ngơi xíu xong thì không có tiếp tục nữa …

Kiều Hy khóc, và cô đã khóc suốt hai giờ đồng hồ.

Anh rõ ràng nhớ rằng cô gái rất mạnh mẽ, không ngờ cô có thể khóc lâu đến vậy.

Lục Lập Tiêu thậm chí nghi ngờ bản thân đã làm cô bị thương.

Muốn đưa cô gái đến bệnh viện để khám, nhưng bị cô từ chối.

Đợi khi Kiều Hy bình tĩnh trở lại, hai người đều mặc quần áo, Lục Lập Tiêu mới chỉ vào vết máu trên giường và hỏi: “Cô đi vá lại rồi hả?”

“Hả?” Cô gái vẫn chưa hiểu ý của anh ta.

“Thật ra, tôi không thực sự quan tâm đến cái màng đó, cô không cần vì tôi mà đi vá nó lại, làm bản thân mình đau đến như vậy!”

Nghe vậy, Kiều Hy đã hiểu ý anh ta, cô giải thích: “Không phải vá đâu … lần trước, tôi có thể không có quan hệ với Thẩm Thiếu Khiêm!”

“Có thể không có là sao?”

“Bởi vì lúc đó tôi đang bị thuốc, không nhớ đã xảy ra chuyện gì. Cũng không biết có quan hệ hay chưa! Nhưng bây giờ tôi có thể khẳng định, tôi với anh ấy không có quan hệ với nhau!”

"Tại sao bây giờ cô có thể chắc chắn như vậy?”

“Lúc nãy anh mới đưa vào thì tôi đã đau như vậy, hôm đó một chút cảm giác cũng không có, vậy thì có thể không khẳng định không?” Cô gái nói như phán đoán lại như phàn nàn.

Nghe vậy, Lục Lập Tiêu hơi nhếch môi lên cười.

Nhưng nghĩ một lúc rồi lại nghi ngờ: “Mặc dù cô không có với Thẩm Thiếu Khiêm, vậy còn Diêu Tân Viễn thì sao?"

"Tôi với Diêu Tân Viễn cũng không có gì cả!"

“Nhưng đêm hôm đó rõ ràng tôi đã nghe ...”

Hễ nghĩ về việc anh ấy nghe lén ở trước cửa, Kiều Hy lại cảm thấy buồn cười: “Đó là do anh nghe lộn rồi! Tôi với anh ấy không làm gì cả, lúc anh ngoài cửa thì chúng tôi đang đánh cược với nhau đó. Tôi thắng rồi, anh ta hứa không đụng vào tôi trong vòng ba tháng!”

Bây giờ nghĩ lại, Lục Lập Tiêu cũng cảm thấy kỳ lạ, Kiều Hy có thể vì Diêu Tân Viễn bắt nạt mình mà đập bể đầu anh ấy thì làm sao có thể tự nguyện quan hệ với anh ta?

Lần trước anh chỉ có hai câu là nổi giận, anh không suy luận logic về nó, cũng có hơi bốc đồng rồi!

Xét cho cùng, anh đã quá quan tâm đến cô gái này!

Mỗi khi tôi gặp chuyện của Kiều Hy, Lục Lập Tiêu luôn cảm thấy rằng anh ta sẽ hoàn toàn bị chi phối bởi cảm xúc và dễ xử sự theo cảm tính.

Điều này rõ ràng không phải là một dấu hiệu tốt, nhưng anh chỉ muốn để cô gái này bên cạnh mình.

Bây giờ biết rằng cô ấy hoàn toàn thuộc về mình, thì đừng hỏi anh ta cảm thấy thoải mái như thế nào.

Anh đưa tay qua, thấy cô gái run rẩy vì sợ.

“Biết cô đau, bây giờ tôi không chạm vào cô đâu!”

Lục Lập Tiêu chỉ giúp cô chảy thẳng mái tóc lộn xộn trước mặt cô, hỏi nhẹ nhàng: "Đói chưa? Có muốn ăn gì không?”

“Muốn! Tôi đói cả ngày trời rồi, muốn ăn gì ngon! Muốn ăn bít tết Kobe, Tôm hùm Úc, và kem Haagen-Dazs!" Kiều Hy đòi hỏi.

Cô ấy nghĩ rằng lần đầu tiên cô không còn rồi, còn chảy nhiều máu như vậy, cô không ăn ngon chút để bồi bổ lại sao được?

Lục Lập Tiêu cũng theo cô sự đòi hỏi của cô, kêu khách sạn gửi bữa tối đến phòng.

Nghe mùi thơm của món bít-tết, Kiều Hy hào hứng bước ra khỏi giường, nhưng vừa bước một bước thì đã khịt mũi: "Suỵt ..."

“Sao vậy? Vẫn còn đau hả?”

Lục Lập Tiêu thấy vậy, anh bồng ngang cô gái và đặt ngồi trên ghế trước bàn ăn.

Vã lại thấy cô gái không mấy biết dùng dao và nĩa, anh ta giúp cô ấy cắt thịt bò và tôm hùm thành từng miếng nhỏ, để cô gái tự dùng nĩa ăn.

Kiều Hy đang ăn thì thấy Lục Lập Tiêu đứng dậy và gọi điện thoại, dường như anh đang lo việc giúp cô làm lại chứng minh nhân dân.

Sau đó, người đàn ông mở cửa của khách sạn và đi ra ngoài năm phút, khi anh ta quay trở lại, anh ta cầm một chiếc túi màu hồng kiểu phụ nữ.

Anh đưa túi cho cô: “Chứng mình nhân dân của cô đã làm xong rồi!”

“Nhanh vậy?” Kiều Hy giật mình ngạc nhiên, “Còn tặng kèm theo một cái túi sách mới nữa hả?”

“Cái thẻ tôi đưa cho cô lần trước, cũng mất rồi phải không?”

“Ừ!”

“Tấm thẻ đó đã báo mất ở ngân hàng rồi, chỗ cô có một tấm mới, mở bằng chứng minh của cô, mật khẩu là sinh nhật của cô!”

Kiều Hy mở túi sách, lấy chứng mình của mình ra xem, lại quan sát kỹ thẻ ngân hàng mới, cô tò mò: “Trong đây có bao nhiêu tiền vậy?"

“Cô tự đi mà xem!” Lục Lập Tiêu nói.

“Hứ, làm gì mà bí ẩn vậy!”

Kiều Hy lướt nhìn qua túi sách đi học, phát hiện bên trong còn có đồ lót thay của cô gái, đều là Lục Lập Tiêu chuẩn bị cho cô ấy.

Không ngờ người đàn ông này chu đáo vậy!

Kiều Hy nhìn lên, thấy Lục Lập Tiêu cắt miếng thịt bò và đặt nó lên đĩa của cô ấy. Cái dáng vẻ nghiêm túc đó cũng khá là đẹp trai ...

Đột nhiên cảm thấy, thật ra làm người phụ nữ của anh ta cũng không tệ!

Ít nhất trong thế giới này, cuối cùng cũng có một người có mối quan hệ với cô ấy, và có một người để đứa trẻ mồ côi như cô có thể dựa vào!

Túi này cũng rất đẹp, chỉ là màu sắc là một chút ... quá hồng!

Đồ lót anh mua cho cô cũng màu hồng, và bây giờ Kiều Hy rất nghi ngờ rằng bên dưới vẻ ngoài người đàn ông thẳng Lục Lập Tiêu có một trái tim của cô gái màu hồng.

"Khi nào chúng ta đi thăm Diêu Tân Viễn vậy?" Cô gái hỏi.

"Tại sao cô luôn muốn đi thăm nó vậy?” Lục Lập Tiêu đã phần nào không hài lòng.

"Tôi phải xem anh ta bị đánh đến như thế nào rồi, cái này liên quan đến việc tôi có bị đi tù không mà!”

"Có tôi ở đây, không ai dám bỏ tù cô đâu." Lục Lập Tiêu nói một cách hống hách, "Tóm lại thì sau này không được nhắc đến người đàn ông khác trước mặt tôi, ngoan ngoãn ăn rồi đi ngủ, ngày mai tôi sẽ dẫn cô đi cắt tóc!”

“Tại sao phải cắt tóc?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.