Sau đó tên râu dê đã chuyển thuật Giáng đầu lên người Đầu Vuốt Keo, để cậu ta đưa thi thể đến tìm người vá xác họ Lộ, như thế thì có thể chuyển thuật Giáng đầu lên người chú hai.
Tên râu dê đã dùng âm mưu đó để hại chú hai.
Nếu mà ông chủ béo này cũng biết tất cả thì ông ta nghe tên của tôi xong chắc chắn sẽ nghi ngờ tôi chính là người mà tên râu dê muốn hại.
Vậy liệu ông ta có cảnh giác tôi không? Thậm chí giết người diệt khẩu?
“Lưu Tam”, tôi tiện miệng bịa ra một cái tên.
Ông ta sững sờ, gật đầu rồi lại hỏi tôi: “Cậu biết tôi không?”
Tôi khó hiểu nhìn ông ta: “Hôm nay là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà?”
Thất Thất vội dùng ánh mắt ra hiệu cho tôi, ý là bảo tôi mau đuổi ông ta đi.
“Giờ tôi có thể bắt đầu khâu tử thi chưa?”, tôi hỏi.
Ông chủ béo gật đầu: “Được rồi, được rồi… Nhưng mà lúc cậu khâu tử thi thì đừng bật đèn, con gái tôi thích ánh nến, nến ở trên tủ đầu giường ấy”.
“Được”, tôi nhìn tủ đầu giường, trên đó bày những lọ nến thơm đẹp đẽ, đều rất mới, xem ra ông chủ béo đã cất công mua cho con gái mình.
Ông chủ béo vừa đi thì Đồng Xu liền đi vào.
Tôi không định khâu tử thi cho cô con gái của ông chủ béo, nhưng chắc chắn không thể để Đồng Xu biết.
Anh ta nhát gan, chắc chắn sẽ không đồng ý với việc tôi làm, vậy thì kế hoạch của tôi và Thất Thất coi như xong.
“Đồng Xu, thi thể cô gái này khác hẳn bình thường, không thể có quá nhiều người ở trong này. Anh xuống dưới tầng nhào bột cho tôi đi. Lúc nào tôi cần sẽ gọi điện cho anh, lúc đó anh hãy lên”.
Đồng Xu ngơ ngác rồi gãi đầu: “Hả? Sao lại khác hẳn bình thường? Tôi còn muốn học hỏi tài nghệ của anh kìa!”
“Lần sau tôi sẽ dạy anh, anh cũng không muốn lần này xảy ra sai sót đâu đúng không?”
Đồng Xu đảo mắt, lập tức gật đầu rồi nhanh chóng đi ra khỏi phòng.
Nghe thấy tiếng cậu ta bước chân xuống dưới tầng, tôi mới rón rén mở cửa ra nhìn ra chỗ hành lang, muốn nghe xem ông chủ béo đã đi vào căn phòng nào.
Căn biệt thự rất yên tĩnh, đôi khi chỉ nghe thấy tiếng nói chuyện của Đồng Xu và người đàn ông mở cửa cho chúng tôi ban nãy ở tầng một. Còn cụ thể nói gì thì tôi không nghe rõ.
Tôi cẩn thận nghe ngóng động tĩnh của tầng hai, cuối cùng cũng nghe thấy giọng của ông chủ béo.
Giọng nói phát ra trong căn phòng hơi chếch căn phòng để tử thi, tôi rón rén tiến sát lại, áp tai lên cửa, nghe thấy ông chủ béo đang thì thầm niệm kinh.
Thất Thất còn chưa hành động sao?
Đột nhiên tôi cảm thấy có người vỗ vai mình, vừa quay đầu đã thấy loáng thoáng đầu một cô gái treo lơ lửng giữa không trung, tóc tai bù xù.
Mái tóc dài thòng rối tung của cô ta che hết già nửa khuôn mặt, đôi mắt tràn đầy oán hận trừng trừng nhìn tôi.
Tôi sợ đến nỗi không thốt nên lời. Tôi vội xoa mắt, khi nhìn lại lần nữa thì phát hiện cái đầu đã biến mất.
Tôi nhớ lại dáng vẻ của thi thể nữ ban nãy, chẳng lẽ…tôi nhìn thấy linh hồn của cô con gái?
Ngay lúc này, tiếng ông chủ lớn vang lên trong căn phòng kia: “Ai? Ai ở ngoài đó?”
Tôi không nhớ là mình đã làm ra tiếng động gì, chẳng lẽ ma nữ biết chúng tôi muốn hại bố cô ta nên mới nhắc nhở bố mình?
Không nghĩ nhiều được nữa, tôi mau chóng rời đi, trở về căn phòng ngủ lúc nãy.
Vừa đóng cửa lại tôi đã thấy sau lưng mình lành lạnh. Tôi chậm rãi quay người lại, một bóng trắng vụt qua sau lưng.
“Vừa nãy anh đã thấy tôi rồi, đúng không…”
Một giọng nữ yếu ớt vang lên, tôi hoảng loạn nhìn xung quanh, nhưng không thấy gì hết.
“Có giỏi thì ra đây”, tôi thấp giọng nói.
“Anh thắp nến lên đi”, cô ta nói.
“Cô muốn làm gì?”
“Tôi vẫn luôn đợi một người có thể nhìn thấy tôi, anh hãy thắp nến lên đi”, cô ta khẩn thiết nói.
Tôi đứng đó, không làm theo lời cô ta nói, vì tôi không biết cô ta định làm gì.
Ngộ nhỡ ma nữ này cố ý bảo tôi thắp nến lên là để hại tôi thì sao?
“Tôi nhìn thấy anh đưa một cô gái tới, cô ấy cũng là ma, đúng không?”
“Thế thì sao?”, tôi hỏi lại.
Cô ta đột nhiên cười rất vui vẻ: “Tốt quá, anh thực sự có thể thấy chúng tôi. Thực ra tôi chết rất oan uổng, hơn nữa tôi biết bố tôi đã làm vài chuyện xấu”.
Tôi hỏi cô ta, rốt cuộc cô ta muốn nói gì.
Trong căn phòng trống không, có một tiếng thở dài vang lên.
“Tuy trong lòng tôi, bố là một người bố rất tốt, nhưng tôi biết, ông ấy không phải là một người tốt. Tôi còn biết ông ấy đã từng giết hai cô gái”.
“Hai cô gái?”, tôi lập tức nhớ đến Thất Thất và Chử Nguyệt Nguyệt.
Cô ta cười khẽ, có chút bất lực, và cũng có cả chút oán hận.
“Phải, tôi chết là bởi hai cô gái đó”, cô ta chợt khựng lại.
Một lúc sau, giọng điệu của cô ta thay đổi hoàn toàn, nghe có vẻ rất tức giận.
“Không đúng! Anh không đến để khâu tử thi cho tôi! Anh đến để hại bố tôi!”