Trông ánh mắt sư thúc mà lòng tôi kinh hãi, bèn gật đầu thật mạnh.
“Sư thúc yên tâm ạ, nhất định cháu sẽ giúp chú lấy túi kim lại”.
“Không, đây không phải giúp tôi mà là giúp cho những người vá xác như chúng ta!”
Sư thúc vỗ vai tôi, ông ấy dùng sức rất mạnh.
Tôi chỉ cảm thấy vai mình trĩu nặng, không khỏi hít thật sâu, lòng tràn ngập gánh nặng trách nghiệm thần thánh.
“Vâng! Cháu hiểu rồi!”
Sư thúc hài lòng nở nụ cười, nhưng nụ cười ấy vẫn rất lạnh lùng.
“Sư thúc, vậy khi nào thì cháu phải đi trộm túi kim đó vậy?”
Sư thúc cau mày: “Không phải trộm, cháu hãy nhớ kỹ đó là thứ thuộc về chúng ta”.
Tôi biết mình đã lỡ lời, bèn phỉ phui cái miệng mình rồi xấu hổ cúi đầu.
Sư thúc nói tiếp: “Ba ngày sau là một ngày quan trọng, sẽ có một hoạt động cúng tế bí mật được tổ chức, đến lúc đó họ sẽ dùng kim châm vá thi thể cho một đám gian ác.
Vậy nên cháu buộc phải lấy túi kim về trước ngày đó. Cháu hãy vào thành phố để quan sát tình hình trước rồi nghĩ cách lấy kim về”.
Nghe bảo vẫn còn ba ngày nữa, tôi bèn thở phào nhẹ nhõm, vậy là tôi có thời gian để báo thù cho Thất Thất rồi.
“Vậy là cháu có thể vào thành phố được rồi ạ?”, tôi hỏi.
Sư thúc gật đầu.
Thấy sư thúc quay đi, tôi bèn hỏi ông ấy: “Sư thúc, chú phải đi rồi à?”
“Ừ, tôi còn chuyện quan trọng hơn phải xử lý, vậy nên đành nhờ cháu việc này vậy”.
Tôi vội hỏi sư thúc người bảo vệ túi kim châm là ai? Và người định cướp kim châm là kẻ nào?
Sư thúc im lặng hồi lâu rồi nói với tôi, người bảo vệ túi kim là truyền nhân của nghề khám nghiệm tử thi, thuộc bạch phái.
Còn kẻ định cướp kim châm là một nhánh nhỏ của âm môn đao phủ, chuyên làm những điều hung tàn như ám sát kẻ khác, được xưng là “phái sát thủ”.
Nói chung, hai phe này đều không phải người tốt, mục đích của họ đều là màn cúng tế ba ngày sau đó.
“Vâng, cháu hiểu rồi”, tôi quả quyết nói.
Sư thúc gật đầu, rảo bước về phía cổng, nhưng vừa đến nơi ông ấy đã lại dừng chân.
“Sau khi lấy được túi kim châm, cháu hãy tới mộ sư gia cháu tìm tôi, tôi sẽ dạy cháu cách trò chuyện cùng xác chết”, vừa dứt lời, sư thúc đã biến mất ngay trước cổng.
Tôi ngơ ngác lẩm bẩm theo lời sư thúc: cách trò chuyện cùng xác chết…
Còn có cả cách này sao?
Tôi chỉ biết trước khi khâu xác thì cần phải thắp hương chào hỏi linh hồn, chứ chưa từng nghe đến cách trò chuyện với xác chết.
Chẳng lẽ chú hai không hề truyền thụ hết bản lĩnh của thợ vá xác cho tôi sao?
“Đầu Kim, em không muốn anh giết người”, giọng nói của Thất Thất chợt vang lên sau lưng tôi.
Tôi quay lại: “Em yên tâm đi, anh sẽ không giết người đâu”.
Cô ấy vẫn cau mày: “Anh đừng an ủi em. Em biết anh đã hạ quyết tâm giúp đỡ sư thúc mình rồi, nhưng em thật sự không mong anh sẽ giết người, dù là vì em hay là vì sư thúc anh”.
Tôi cười với cô ấy: “Anh sẽ cố hết sức để nghĩ cách khác, anh cũng đâu phải tên cuồng sát”.
Thất Thất cúi đầu: “Một khi đã giết người thì sẽ không còn đường lùi đâu, giống như Nguyệt Nguyệt vậy…”
Hóa ra cô ấy sợ tôi sẽ trở thành Chử Nguyệt Nguyệt và Đầu Vuốt Keo.
Tôi bước tới trước mặt Thất Thất: “Em yên tâm đi, anh sẽ không bao giờ trở thành họ, nếu không chú hai sẽ đào mộ nhảy ra bóp cổ anh tớ chết”.
Thất Thất bật cười, tôi cũng cười với cô ấy, sau đó gương mặt chúng tôi lại trở nên nặng nề.
Mười giờ tối, có tiếng động cơ xe hơi vọng lại từ ngoài đường, tôi nghe được âm thanh chiếc xe đỗ lại trước đầu hẻm nhà chúng tôi.
Tôi vội bước ra cổng, thấy Đồng Xu đâng khập khiễng bước từ xe xuống.
Tôi vội chạy lại, bước gần tới nhìn mà không nhận ra nổi Đồng Xu.
Đồng Xu vốn đã rất gầy, gương mặt chẳng có lấy chút thịt nào, nhưng giờ đầu anh ta lại sưng to như quả cà.
“Đồng Xu… anh không sao chứ? Đầu anh sưng vù kìa, thế này chắc mẹ ruột cũng không nhận ra anh đâu!”
Anh ta hé môi: “Ôi trời, dù gì tôi cũng không có mẹ, cái tên khốn kia mạnh tay quá, có mấy đồng tiền bẩn thỉu là thấy mình ghê gớm lắm, khốn kiếp!”
Tôi bảo anh ta vào nhà đợi mình chuẩn bị đồ trước đã, Đồng Xu nói: “Thôi, chân tôi không nhúc nhích được, tôi đợi anh ở đây vậy”.
Tôi gật đầu rồi vội vã trở vào nhà, cầm dụng cụ vá xác theo rồi tiến ra đầu hẻm với Thất Thất.
Lúc lên xe tôi mới phát hiện nhân viên pháp y tên Minh Thu cũng có mặt, hóa ra hôm nay cậu ấy lái xe đưa Đồng Xu tới đây, chúng tôi bèn gật đầu chào hỏi nhau.
Liệu Minh Thu có phải người của bạch phái không?
Nếu sư thúc biết tôi có quan hệ với người của bạch phái thì chắc chắn ông ấy sẽ thất vọng vì tôi lắm.
Dù Minh Thu và Đồng Xu một người thì lạnh lùng, một người tham tiền nhát gan, nhưng đều không phải hạng gian ác độc địa. Nghĩ tới đây, tôi lại càng thấy mâu thuẫn.
Đồng Xu ôm mặt, rút một chiếc điện thoại ra từ túi rồi đưa cho tôi.