Người Vá Xác

Chương 69: Ông chủ lớn ở Hà Nam




Tôi liền hỏi lão quỷ, rốt cuộc Đồng Xu là người như thế nào. Nếu không nói rõ ràng thì tôi không thể đồng ý được.

Lão quỷ hung dữ trợn mắt với tôi. Mãi một lúc lâu sau mới chậm rãi nói cho tôi nghe.

Ông ta nói, Đồng Xu là cháu nội ông ta, cũng là một người vá xác. Nhưng từ bé anh ta không chăm chỉ học vá xác, chỉ chăm chăm kiếm tiền.

“Nếu anh ta là cháu ông thì tại sao ông lại sợ anh ta đến vậy?”, Thất Thất hỏi với giọng khó hiểu.

Lão quỷ không trả lời, chỉ thở dài thườn thượt.

Ông ta nói với tôi và Thất Thất, Đồng Xu là nhân viên bán thời gian của một nhà tang lễ, cũng là một người nhập liệm nghiệp dư. Lần này anh ta đến tìm tôi học vá xác chắc chắn là vô cùng nghiêm túc.

“Nếu anh ta là một người vá xác, vậy chẳng lẽ ông cũng là một người vá xác sao?”

Lão quỷ lại phất tay: “Không không, thầy không phải. Được rồi, đừng hỏi nữa, thầy mệt lắm rồi…Nếu Đồng Xu đến tìm cậu thì đừng có nhắc đến chuyện của thầy, nhưng hai người nhất định phải giúp nó đấy!”

Ông ta khựng lại một chút rồi nói: “Sau này, nhất định thầy sẽ thay nó báo đáp hai người”.

Tôi còn chưa kịp trả lời thì lão quỷ đã cắn răng đứng dậy. Ông ta nhìn đồ lót trên mặt đất, cuối cùng vẫn nhặt lên, giũ cho sạch bụi rồi đi tới sau bia mộ, biến mất tăm.

Tôi và Thất Thất đứng ngơ ngác ở đó, vẫn đang bận tiêu hóa lời lão quỷ.

Đồng Xu là người vá xác, nhưng lão quỷ thì không.

Lão quỷ là ông nội của Đồng Xu, nhưng lão quỷ họ Trần, mà Đồng Xu thì họ Từ.

Còn nữa, lão quỷ sợ gặp Đồng Xu, nhưng lại hy vọng Đồng Xu trở thành người vá xác.

“Xem ra anh chỉ có thể tự liên hệ với anh ta mới có thể biết rõ được chân tướng”, Thất Thất nói.

Tôi gật đầu. Sáng sớm ngày hôm sau, tôi liền gọi điện cho Đồng Xu, nhưng không gọi được. Ngày thứ ba, ngày thứ tư, tôi đều thử liên lạc với anh ta, nhưng đều không được.

Mãi đến ngày thứ năm cuối cùng cũng gọi được.

Anh ta vừa nghe thấy là tôi thì sững sờ mất hai giây, ngay sau đó đã phản ứng lại: “Trưởng thôn nói với anh phải không?”

Giọng anh ta có vẻ không đúng lắm, nghe rất yếu ớt.

“Phải, tôi biết hết rồi. Rốt cuộc là anh đang giở trò gì?”, tôi chất vấn.

Ban đầu Đồng Xu còn không chịu nói. Tôi bảo anh ta, nếu sau này còn muốn mời tôi giúp thì nói thật cho tôi.

“Anh từng nghe nói người vá xác bạch phái chưa?”, đột nhiên anh ta hỏi tôi.

“Đã từng nghe nói”.

“Thực ra tôi là một trong những người vá xác bạch phái”, Đồng Xu nói.

Tôi nhớ sư thúc từng nói, người vá xác Bạch Phái là một nhánh của người vá xác chính thống tách ra từ sau thời dân quốc. Họ cùng hợp tác với người khám nghiệm tử thi, hình thành một tiểu âm môn mới, gọi là Bạch Phái.

Nói như vậy thì pháp y Minh Thu kia chính là đời sau của người khám nghiệm tử thi rồi!

Đồng Xu tiếp tục nói: “Nhưng trước mắt, tôi có một vị khách lớn. Ông ta bảo tôi giúp ông ta khâu tử thi, tôi không khâu được. Tôi biết tay nghề của anh rất giỏi nên mới muốn theo anh học tập, nhưng…”

“Nhưng gì?”

Anh ta nghẹn ngào: “Tôi vẫn làm hỏng chuyện… Vị khách đó đến từ Hà Nam, là một ông chủ lớn…”

Thất Thất ở ngay bên cạnh tôi, nghe vậy, khuôn mặt cô ấy biến sắc ngay tức khắc.

Vừa nghe thấy mấy chữ “ông chủ lớn đến từ Hà Nam”, tôi liền nhớ ngay đến Đầu Vuốt Keo, cậu ta từng cõng xác cho người ta ở Hà Nam.

Thất Thất và Chử Nguyệt Nguyệt đều bị hại ở Quảng Châu. Người tàn nhẫn sát hại họ chính là một ông chủ lớn giàu có.

“Anh mau hỏi anh ta xem ông chủ đó có ngoại hình như thế nào?”

Tôi gật đầu, ra hiệu cho cô ấy bằng ánh mắt, bảo cô ấy đừng sốt ruột. Sau đó tôi mở luôn loa ra, để Thất Thất có thể nghe rõ hơn.

“Đồng Xu, ông chủ đó có vẻ bề ngoài như thế nào?”

“Ừm, khá béo, không cao lắm, đeo kính. Sao thế?”

Đồng Xu nói xong, Thất Thất liền nhíu mày suy nghĩ rồi bảo tôi mau hỏi Đồng Xu xem trên mặt ông chủ đó có dấu hiệu gì đặc biệt, ví dụ như nốt ruồi hay không.

Tôi vừa hỏi Đồng Xu đã nói: “A! Có đấy. Dưới thùy tai của ông ta có một nốt ruồi to bằng hạt lạc, trên đó còn có một nhúm lông”.

Tôi nhìn Thất Thất. Thấy khuôn mặt cô ấy tràn đầy sự đau khổ lạ thường, tôi đã hiểu hết tất cả.

“Đồng Xu, anh còn ở đó không?”, tôi hỏi.

“Tôi đang ở nhà, vừa bị đánh cho thừa sống thiếu chết đây này… Úi…”, hình như anh ta đang cử động, sau đó đau tới nỗi hít sâu một hơi.

Tôi lại hỏi, giờ ông chủ đó đang ở đâu.

Đồng Xu nói: “Haizz, tôi cũng không biết. Nhưng tôi có số điện thoại của ông ta. Ông ta nói cho tôi hai ngày, bảo tôi phải tìm người khâu tử thi cho ông ta, nếu không sẽ chặt tay tôi…”

Anh ta vừa khóc vừa nói, rồi bảo tôi hai ngày nay anh ta đang bận khâu tử thi, ông chủ lớn kia đã thu điện thoại của anh ta. Hôm nay anh ta vừa về nhà đã định gọi cho trưởng thôn để tìm tôi, không ngờ tôi đã gọi cho anh ta trước.

“Anh muốn tôi giúp anh thế nào?”

Đồng Xu thở dài: “Lần trước xem anh khâu tử thi xong, tôi còn cho rằng mình đã học được rồi cơ, nhưng vẫn không được, thế nên…tôi muốn mời anh tới khâu tử thi. Thế có được không, anh Đầu Kim?”

Anh ta cầu xin tôi, tôi không trả lời anh ta ngay. Chuyện này không đơn giản như vậy.

Không làm rõ tình hình đã mạo hiểm đi khâu tử thi, kẻ gặp xui xẻo chỉ có thể là tôi mà thôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.