Lẽ nào sư thúc nói đúng rồi, Thất Thất chột dạ nên mới chạy trốn?
Cứ vậy qua hết một ngày, sáng ngày thứ ba, tôi vừa mở mắt ra đã thấy Thất Thất đứng bên giường tôi, sắc mặt trắng nhợt, vô cùng tiều tụy.
“Thất Thất? Cuối cùng em đã xuất hiện rồi!”, tôi vui mừng nói.
Thất Thất nhíu mày, lo lắng nhìn tôi: “Rốt cuộc người hôm trước tới tìm anh là ai vậy?”
“Ông ấy nói là sư thúc của anh, hôm đó em làm sao vậy?”, tôi hỏi.
Thất Thất lắc đầu: “Em chỉ cảm thấy ông ta rất đáng sợ, cực kỳ đáng sợ”.
“Thế em thật sự không quen ông ấy à?”
Thất Thất lại lắc đầu.
“Vậy, là vì em là ác quỷ sao…”, nói ra câu này xong thì tôi hối hận.
“Sao anh lại hỏi như vậy?”
Tôi nhanh chóng sắp xếp lại ngôn từ, nói rằng ác quỷ sẽ không nhịn được mà hút tinh khí của người sống, nhưng sư thúc đó có thể nhìn thấu điểm này nên Thất Thất mới sợ.
Thế mà tôi đã khiến sự việc lộn xộn hơn.
Thất Thất mở to mắt:
“Thì ra, anh thấy mỗi ngày em đều đang hút tinh khí của anh, sau đó sư thúc anh tới, nhìn thấu chiêu này của em nên em mới sợ à?”
Tôi muốn giải thích nhưng không biết phải nói sao.
Thất Thất không tiếp tục tranh cãi với tôi nữa, giọng cô ấy bỗng thấp xuống.
“Thôi bỏ đi, ông ta là ai, là người tốt hay kẻ xấu, bây giờ em chẳng quan tâm nữa, em tới gặp anh là muốn xin anh giúp em một việc”.
Tôi lập tức đứng dậy, khoác một chiếc áo rồi nghiêm túc nghe cô ấy nói.
Thất Thất nói với tôi là tối hôm trước cô ấy rời khỏi nhà tôi thì về căn nhà ma, thấy quỷ bà không có ở trong nhà, sau cùng tìm được quỷ bà ở phía sau nhà.
Thất Thất nói, quỷ bà nằm trong một đám cỏ dại, hồn phách cực kỳ yếu. Thất Thất hỏi bà ấy bị làm sao, quỷ bà cũng chỉ lắc đầu, không nói gì cả.
Tình hình của quỷ bà rất không ổn định, Thất Thất muốn quay về tìm tôi nhưng lại không yên tâm quỷ bà nên vẫn luôn ở trong căn nhà ma.
Mãi cho đến sau này, quỷ bà có thể nói chuyện lại. Bà ấy nói với Thất Thất nếu muốn cứu bà ấy thì chỉ có một cách là lấy hai con rắn của bà ấy về.
Con rắn đen thì vẫn ở trong tay quỷ bà, nhưng con rắn trắng thì ở trong tay lão quỷ, thế nên Thất Thất tới tìm tôi, hy vọng tôi có thể mau chóng lấy con rắn trắng về giúp quỷ bà.
Nghe cô ấy nói xong thì tôi cũng lo lắng cho quỷ bà.
Xem ra, tôi không thể kéo dài chuyện tìm lại rắn trắng nữa.
Thấy tôi im lặng một hồi lâu, Thất Thất hỏi tôi có phải lão quỷ kia khó đối phó hay không.
Tôi gật đầu: “Ông ta không muốn giao ra, nhưng nếu anh làm được yêu cầu của ông ta thì có lẽ ông ta sẽ đưa rắn trắng cho anh”.
Thất Thất mở to đôi mắt đơn thuần của mình hỏi tôi, lần này lão quỷ kia lại yêu cầu cái gì, có phải lại là nội y của quả phụ nữa không.
Tôi lắc đầu: “Ông ta muốn anh đi nhìn lén, chụp ảnh lại rồi đốt xuống cho ông ta”.
“Nhìn lén? Nhìn lén gì?”
Tôi thấy hơi khó mở lời, nhưng chuyện đã tới nước này, cũng không màn tới những chuyện kia nữa, nói thẳng với Thất Thất.
“Lão quỷ muốn anh đi chụp lén nam nữ mây mưa với nhau, sau đó rửa ảnh ra rồi đem tới đốt trước phần mộ của ông ta”.
“Hả? Con người ông ta sao lại…”, gương mặt Thất Thất hơi ửng đỏ, nhưng sau đó liền trở lại trắng bệch.
Tôi bất lực lắc đầu, nói với Thất Thất, nhìn lén thì thôi đi, lại còn chụp ảnh, khó quá trời quá đất, ít nhất là khó hơn chuyện đi lấy trộm áo quần quả phụ rồi đó.
Thất Thất gật đầu: “Nhưng nếu làm thế có thể lấy lại được con rắn trắng…”
Cô ấy nhìn tôi bằng ánh mắt mong đợi, tôi gật đầu: “Yên tâm đi, anh sẽ đi làm”.
Thất Thất cảm kích nhìn tôi, quay người đi sang một căn phòng khác.
Tôi cảm thấy Thất Thất đang giận tôi nên tôi đi tới trước cửa căn phòng đó. Cách một cánh cửa, tôi nói với cô ấy chuyện liên quan tới sư thúc, cũng nói với cô ấy rằng tối nay tôi sẽ đi gặp sư thúc.
Cô ấy trầm ngâm một hồi lâu mới nói với tôi: “Nếu anh đã hạ quyết tâm thì không cần phải xin ý kiến của em. Nếu đã là chuyện chấn hưng tổ nghề, trừ gian hành thiện thì em sẽ không ngăn cản anh đâu”.
Thấy cô ấy không muốn bàn nữa thì tôi lặng lẽ rời đi.
Màn đêm buông xuống, tôi cũng không nói gì với Thất Thất đã đi tới mộ phần của sư gia.
Phía chân trời vang lên mấy tiếng sấm rền, mưa bay lất phất khiến tôi nhớ tới ngày đầu thất của chú hai, cũng là một ngày mưa lất phất thế này, chú hai xuất hiện trước mặt tôi với dáng vẻ đau khổ.
Lúc tôi tới phần mộ, thấy sư thúc đang quỳ trước mộ, dường nhưng ông ta đã đợi tôi rất lâu, áo quần trên người đã ướt từ lâu.
Nhìn thấy dáng vẻ quỳ trước mộ của ông ta, đột nhiên tôi cảm thấy ông ta thật cô độc.
Miệng tôi trĩu xuống, do dự một chút rồi vẫn gọi một tiếng “sư thúc”.
Ông ta nhìn tôi, ánh mắt mang theo nụ cười, nhưng tiếc là cái mặt nạ vàng đó đã che mất biểu cảm của ông ta.
“Cậu có thể nghĩ tôi, tôi rất mừng”.
Tôi gật đầu: “Tôi cũng không muốn nghề này bị người ta hủy hoại”.
“Cậu có tấm lòng này là rất tốt. Hôm nay là ngày giỗ của sư gia của cậu, cũng chính là thầy Nhất Không, cậu có thể tới bái cùng tôi, chắc chắn thầy ở hoàng tuyền mà biết được sẽ rất vui mừng”.