Người Trước Mắt

Chương 56




 

Hôm đó lúc Quý Phi rời đi trời đã chập tối, bên ngoài biệt thự phủ đầy tuyết, sắc trời nhá nhem chỗ tối chỗ không. Hắn vừa mới mở cửa ra, liền bị cái lạnh ập đến run cả người.

 

Một giây sau, bước chân bỗng bất ngờ dừng lại, hắn nhìn thấy người đang đứng đối diện mình, trên đầu và bả vai phủ đầy hoa tuyết, như là đứng ở chỗ này đã lâu.

 

Quý Phi ngập ngừng mở miệng nói, "Lan lão sư?"

 

Lan Tranh nhìn thấy hắn cũng không lấy làm kinh ngạc, chỉ gật đầu một cái thật nhẹ, lịch sự cười chào hỏi.

 

Quý Phi kỳ quái hỏi y, "Sao anh lại ở đây?" Rồi mới giống như là phát hiện ra cái gì, lập tức phản ứng lại, hắn quay đầu nhìn lên trên lầu một chút rồi mới nói, "Anh không gõ cửa sao?"

 

Lúc này đầu của Lan Tranh đã đau như búa bổ, y đứng ở chỗ này tròn 6 tiếng đồng hồ, bây giờ chỉ hơi cười một chút thôi cũng cảm thấy mắt đau như bị xé rách, y nói, "Tôi vừa mới đến."

 

Quý Phi không biết Phương Sùng Viễn và Lan Tranh có quan hệ gì, lúc trước Phương Sùng Viễn ở quán bar đã cố ý nhục nhã Lan Tranh, bây giờ lại để cho y đứng ở dưới lầu đợi lâu như vậy, hết lần này đến lần khác, Quý Phi cũng cảm thấy kỳ quái, giữa hai người này rốt cuộc là mâu thuẫn cái gì.

 

"Tôi không sao, " Lan Tranh nhìn hắn nói, "Cậu về đi."

 

Quý Phi nhìn y chỉ mặc một cái áo khoác, cứ đứng chịu lạnh như vậy, đến đôi môi cũng phát run lên. Hắn đang muốn nói tiếp, bỗng lúc này nghe được tiếng cửa ở sau lưng bị một lực mạnh mở ra, Phương Sùng Viễn dửng dưng đi lên phía trước, nhìn người đối diện, hơi nhíu mày lại nói, "Đây không phải là Lan lão sư à, sao đi đến cũng không gõ cửa báo cho tôi một tiếng."

 

Lan Tranh nhìn hắn không nói, Phương Sùng Viễn lại cười lạnh liếc mắt bảo y, "Vào đi."

 

Lan Tranh cùng hắn đi vào trong, Quý Phi còn chưa kịp phản ứng thì cánh cửa đã bị đóng lại.

 

Trong phòng có hệ thống sưởi, nhưng có lẽ là vì đứng ở trong băng tuyết lâu quá cho nên Lan Tranh nhất thời không thích ứng được, y che mặt nặng nề hắt hơi một cái.

 

Phương Sùng Viễn từ trong phòng tắm đi ra, nói với y, "Đi tắm đi."

 

Lan Tranh bước vào.

 

Có thể là do quá mệt mỏi, cũng có thể là do nhất thời bỏ xuống được đề phòng, Lan Tranh không biết mình đã ngủ mất từ lúc nào, chỉ mơ hồ nghe được tiếng ai đó đang không ngừng gọi mình, thanh âm của người đó hơi run, giống như là thập phần sốt ruột, y nỗ lực muốn mở mắt ra nhìn đối phương một cái, nói cho hắn biết mình không sao, nhưng mà y mệt quá rồi, hai mắt còn chưa mở được, lại một lần nữa chìm vào hôn mê.

 

Lúc Lan Tranh tỉnh lại, y đã nằm ở trên giường, trên tay không biết từ lúc nào còn gắn thêm cây kim luồn. (E: kim truyền nước biển đọ)

 

Y mở mắt ra, nghe được tiếng bác sĩ ở ngoài cửa cùng Phương Sùng Viễn nói chuyện, "Không cần lo lắng, là do mệt mỏi quá độ, nghỉ ngơi tốt rồi sẽ không sao."

 

"Cảm ơn bác sĩ." Phương Sùng Viễn nhìn về phía y một cái, sau đó mới nói cảm ơn.

 

Đợi bác sĩ đi rồi, Phương Sùng Viễn mới lần nữa trở vào phòng, hắn nhìn y lãnh đạm nói: "Anh nghỉ ngơi cho tốt đi, một lát nữa tôi mang đồ ăn lên cho anh, muốn ăn cái gì?"

 

Lan Tranh bỗng cảm thấy hai mắt bỏng rát, ngừng một chút mới nói, "Tùy tiện đi, ăn cái gì cũng được, làm phiền cậu rồi."

 

Phương Sùng Viễn ném xuống một câu “anh ngủ thêm chút nữa đi” rồi mới đóng cửa đi ra ngoài.

 

Lan Tranh mở to đôi mắt nặng trĩu nhìn chằm chằm trần nhà, trong đầu y rất loạn. Nhưng qua một lát sau lại giống như là bị thuốc tác động, liền ngủ thiếp đi.

 

Lúc y tỉnh lại lần nữa thì bên ngoài phòng đã tối mịt, trời khuya rồi.

 

Trong phòng có bật đèn tường ấm áp, Phương Sùng Viễn ngồi trên ghế cúi đầu lật sách xem, hắn ngước mắt lên nhìn thấy Lan Tranh đã tỉnh, liền hỏi, "Tỉnh rồi à? Có đói bụng không?"

 

Kim luồn trên tay y không biết từ lúc nào đã được rút ra, bây giờ y nằm ở trên giường lớn ấm áp, người bên cạnh lại thân thiết mà nhìn y, trong phút chốc, Lan Tranh còn tưởng là mình nằm mơ.

 

Mãi đến khi Phương Sùng Viễn mở miệng lần nữa, y mới khôi phục lại tinh thần, nhìn hắn hỏi, "Cậu vẫn luôn trông chừng tôi à?"

 

Phương Sùng Viễn lúng túng ho khan một tiếng, lập tức khôi phục lại biểu cảm lạnh nhạt, hắn nói, "Lúc nãy anh ngủ người đại diện có gọi tới hỏi anh ở đâu, tôi nói cho cô ta biết ngày hôm nay anh tạm thời không trở về được, " nói đến đây hắn tận lực dừng lại một chút, sau đó mới lạnh nhạt mà cười tiếp tục, "Hình như cô ta có ý kiến rất lớn với tôi, mắng tôi không phải là người rồi mới phẫn hận cúp điện thoại, ha, cô ta cũng rất thú vị."

 

Lan Tranh quay đầu đi chỗ khác, khẽ nói, "Cậu yên tâm, tôi sẽ giải thích với cô ấy."

 

Phương Sùng Viễn cười cười, đứng dậy lấy tô cháo đã được chuẩn bị từ sớm ở trên bàn đến cho y, hắn nếm thử một miếng, mới phát hiện cháo đã nguội rồi, liền nhăn mặt cau mày muốn đem xuống hâm nóng lần nữa, trước khi đi còn nói, "Quên đi, anh cho rằng tôi sẽ quan tâm người khác đánh giá như thế nào à? Lần này nếu không phải là anh ngất xỉu ở nhà tôi, tôi cũng sẽ không cứu anh, cơm nước xong rồi cút nhanh đi, vốn định tìm anh đến vui một chút, giờ nhìn anh bệnh thành thế này, tôi cũng không còn tâm tình gì thượng anh nữa."

 

Phương Sùng Viễn xuống dưới lầu hâm nóng lại cháo rồi mới mang lên, Lan Tranh ăn từng miếng một, hắn ngồi ở bên cạnh cũng không yên lòng mà lật sách, giữa hai người chỉ nghe được tiếng Lan Tranh nuốt rất nhẹ cùng tiếng hít thở của nhau. Phương Sùng Viễn ngồi một lúc mới định đứng dậy đi ra ngoài, chuông cửa lại đúng lúc này gấp rút vang lên.

 

Phương Sùng Viễn kỳ quái đã giờ này rồi còn ai đến nữa, nhíu mày lại như là không thích người khác quấy rầy mình vào lúc này, hắn nói, "Anh ở đây đi, tôi xuống lầu xem."

 

"Được." Lan Tranh nhìn hắn lộ ra một nụ cười.

 

Phương Sùng Viễn nhất thời hoa mắt, biệt nữu* dời mắt sang chỗ khác rồi đi xuống lầu.

*Biệt nữu: là nghĩ một đằng mà nói một nẻo, trong ngoài không khớp (thích nhìn ngta cười lắm mà tại đang giận ngta nên thôi =))) )

 

Lan Tranh nằm nghỉ được một lúc rồi mà cũng không thấy Phương Sùng Viễn đi lên, ở trên lầu lại không nghe được bất kỳ động tĩnh nào bên dưới, y do dự đứng dậy đi ra ngoài xem, bưng theo cái bát rỗng vừa đi đến cầu thang, liền nghe được giọng nói không kiên nhẫn của Phương Sùng Viễn từ dưới lầu truyền đến.

 

"Con có cách gì, bây giờ người ta nhất quyết muốn kiện nó, mẹ muốn con làm gì bây giờ?"

 

"Tiểu Viễn, con có tiếng tăm lại có địa vị, nếu như con đứng ra nói với bên kia, lại cho bọn họ một ít tiền, nói không chừng, nói không chừng là phụ huynh nhà đó sẽ không khởi tố nữa đấy?" Một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi vừa khóc vừa nói.

 

"Mẹ, cũng chính vì con là người nổi tiếng, cho nên càng không thể ra mặt, bây giờ nhà bọn họ vẫn chưa biết quan hệ của con và Phương Sùng Lễ, lỡ như biết rồi, chỉ cần tùy tiện thả ra tin tức cho một bên truyền thông nào đó thôi là con cũng sẽ đi theo nó chơi luôn."

 

"Tôi không hiểu những cái quan hệ đó của mấy người!" Dưới lầu truyền đến tiếng người phụ nữ ném vật gì đó, bà nghiêm giọng nói, "Tôi biết bây giờ chỉ có cậu mới có thể cứu được Tiểu Lễ, nếu đến cậu cũng không chịu cứu nó, nó sẽ phải ngồi tù! Sao cậu lại có thể nhẫn tâm nhìn em mình ngồi tù như vậy!"

 

"Vậy sao mẹ lại nhẫn tâm nhìn sự nghiệp nhiều năm như thế của con bị một tay nó hủy hoại?!" Phương Sùng Viễn không nhịn được mà lớn tiếng trả lời.

 

Trần Lệ Quyên dường như không nghĩ tới Phương Sùng Viễn sẽ lớn tiếng với mình, nhất thời bàng hoàng một lúc, sắc mặt tái nhợt mà nhìn đứa con này.

 

Phương Sùng Viễn thở dài một hơi, qua chốc lát sau mới bình tĩnh lại nói, "Lúc trước... Lúc trước con về nhà đã nhìn ra được cô gái kia chưa đầy mười tám tuổi, mẹ, nếu như mẹ chịu hỏi nhiều thêm một câu, sự tình cũng không đến nỗi như ngày hôm nay."

 

"Cậu đây là đang trách tôi sao?" Trần Lệ Quyên khóc không thành tiếng, chỉ vào hắn kêu la, "Sao tôi lại không hỏi, tôi hỏi Tiểu Lễ, nó nói cô gái kia đã thành niên rồi, chỉ là nhìn hơi nhỏ người mà thôi, cậu cho là tôi không có hỏi sao?!"

 

"Mấy cái lời ngu ngốc này của Phương Sùng Lễ mà mẹ cũng tin? !" Phương Sùng Viễn tức cười, lạnh giọng trả lời, "Chính là vì mẹ chiều nó quá, nó nói cái gì mẹ cũng theo, mẹ xem, bây giờ hậu quả chính là như thế này đó! Cô gái kia mười tám tuổi chưa tròn tháng, lại có thai rồi, chỉ cần gia đình bên đó quyết tâm muốn kiện, ai cũng không có cách."

 

"Phương Sùng Viễn!" Trần Lệ Quyên than thở khóc lóc mà nhìn hắn, nghẹn giọng hỏi, "Có phải là con muốn mẹ quỳ xuống rồi, con mới chịu cứu Tiểu Lễ đúng không... Mẹ quỳ cho con, mẹ quỳ xuống cho con còn không được sao..."

 

"Mẹ!" Giọng Phương Sùng Viễn run rẩy rống lên...

 

Lan Tranh dường như là không nghe nổi nữa, y bước nhanh vào phòng ngủ đóng cửa lại, hỗ thẹn vì đã không cẩn thận mà phá vỡ bí mật của Phương Sùng Viễn, cũng vì một tiếng khóc vừa nãy của hắn mà tan nát cõi lòng.

 

Gia đình như vậy, Phương Sùng Viễn, tại sao bấy lâu nay cậu không nói với tôi?

 

Editor có lời:

Hong biết nên bày ra vẻ mặt gì nữa =(((

502021

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.