Người Trong Ván Mê Tình

Chương 7: Bí ẩn việc mất tích




Bên ngoài Tà Vũ Hiên là một cánh rừng trúc, ban ngày chắc chắn cực kì tĩnh mịch, ban đêm thì lại đầy vẻ quỷ dị và khủng bố, trông xa xa chỉ thấy một vùng đen kịt, khiến người ta liên tưởng đến những câu chuyện ly kì hồi nhỏ nghe từ mấy cụ già, đi vào trong đó hoặc là gặp phải yêu tinh hút hồn phách người, hoặc là gặp phải kẻ làm liều tội ác tày trời, tóm lại là đầy nguy hiểm.

Lâm Văn Trúc không thoải mái, đánh giá Diệp Khuynh Lăng, không hiểu hắn thế này là muốn đưa mình đi đâu.

“Sợ?” Trong lời nói của Diệp Khuynh Lăng dường như có ý cười, “Trên thế giới này, còn có gì khiến con người sợ hãi hơn con người?”

Quả thực là thế, nhưng hắn chính là người đó mà! 

Lâm Văn Trúc không lên tiếng, đi theo hắn, sau khi hoàn toàn đi vào trong rừng trúc này, dường như bản thân cũng tiến vào trong bóng đêm đen kịt, chẳng phân biệt được gì, thứ cảm giác quỷ dị càng ngày càng đậm, cô không khống chế được mà tiến đến gần Diệp Khuynh Lăng hơn.

Sợi tóc của cô đu đưa chuyển động không ngừng theo nhịp bước chân cô, xòa xuống mặt cô, vậy mà lại khiến cô có chút an ủi nhỏ bé, dường như cuối cùng cũng có hơi thở quen thuộc với bản thân mình.

“Tam thiếu, chúng ta đang đi đâu đây?” Cô hít sâu một hơi.

“Không phải em muốn biết họ đi đâu rồi sao?”

Hắn bình tĩnh ném lại câu này, dường như đây không phải cơ mật to lớn gì, nhưng cũng đủ khiến rất nhiều người ngạc nhiên không thôi, và tìm ra minh chứng cho sự hung tàn ác độc của hắn, cho dù hắn là con trai của Tư lệnh Diệp thì vẫn không tránh khỏi bị quở mắng nghiêm phạt một phen, thậm chí Tư lệnh Diệp còn có thể sẽ làm một vài kiểu trừng phạt khác để làm yên lòng dân chúng.

“Em đột nhiên không muốn biết nữa.”

Diệp Khuynh Lăng cười lạnh, “Em xác định?”.

“Em xác định.” 

Diệp Khuynh Lăng lại túm lấy tóc cô, khẽ kéo, không khiến cô đau, nhưng lại đủ để khiến cô cảm thấy được độ mạnh, hắn sát đến bên tai cô, nói đầy ác ý, “Làm sao đây, ta cứ muốn để em biết đấy”.

Lâm Văn Trúc cảm thấy lòng mình hơi tê dại, rõ ràng hắn chưa làm gì, tim cô lại đã đập loạn xạ mấy lần, chưa ổn định được một lần nào.

“Nếu đây là yêu cầu của tam thiếu, Tiểu Trúc đương nhiên cung kính không bằng tuân mệnh.”

Sự vâng lời của cô khiến hắn cảm thấy hài lòng, hắn buông tóc cô ra, hắn vẫn đi phía trước, cô đi theo phía sau hắn, rời xa khu nhà ở của dân, không có ánh đèn, giống như hai bóng ma trong màn đêm. Từ nỗi sợ hãi sâu thẳm, Lâm Văn Trúc dần dần thích ứng, sau khi tê dại, cô sinh ra một suy nghĩ rất kì quái, dường như trên thế giới này chỉ có hai người vậy.

Không biết qua bao lâu.

Lâm Văn Trúc đột nhiên ngửi thấy thứ mùi thối thoang thoảng, cô cảm thấy kì lạ, lại nhìn hắn, phát hiện bước chân hắn không dừng lại, cô lập tức cảm thấy có lẽ là bản thân mình có cảm giác sai rồi, phủ của tam thiếu nhà họ Diệp sao lại có thể có mùi thối như thế? Nhưng cứ tiếp tục đi về phía trước, thứ mùi thối đó càng ngày càng đậm, mấy bận khiến người ta buồn nôn.

Toàn thân cô không nhịn được mà run rẩy, “Tam thiếu…”.

Bây giờ là đêm khuya rồi phải không! Vì sao hai người ra ngoài mà không mang đèn, không thể nào là quên được, chỉ có thể là cố ý…

Trong bóng đêm, che giấu thứ gì? 

Sắc mặt cô trong bóng đêm trở nên cực kì khó coi, không chỉ là cơ thể run rẩy, nói chuyện cũng lẩy bẩy không ngừng.

“Hử?”

Cô không nhìn thấy được sắc mặt hắn lúc này, lại miễn cưỡng mình nói chuyện với hắn như bình thường, “Ở đây rất thối, tam thiếu không ngửi thấy sao?”.

“À, em nói là cái này hả!” Giọng nói của Diệp Khuynh Lăng rất bình tĩnh, trong sự bình tĩnh vậy mà có thể cảm nhận được ý cười nơi khóe miệng hắn, vào thời gian này ở nơi thế này ngập tràn ác ý và sự quỷ dị, mà hắn lúc này, bật đèn pin trong tay lên.

Ánh sáng đèn pin lập tức chiếu sáng thứ trước mặt cô.

Đó là một người…

Không, là một người chết… 

Máu và bùn trên quần áo hòa vào nhau, đã không nhìn ra đó còn là quần áo nữa, còn khuôn mặt đen thui như quỷ đó, dường như dùng ngón tay khẽ chọc là có thể chọc ra một lỗ hổng lớn. Không chỉ là một người, mà là rất nhiều rất nhiều người, có người vẫn rất “tươi mới”, có người lại chỉ còn lại bộ xương…

Cơ thể cô mềm nhũn, cả thế giới đều quay cuồng.

Diệp Khuynh Lăng kéo cô một phen, “Sao không cẩn thận thế, ngã vào chỗ thi thể này, dính vào thì làm sao?”.

Cô thậm chí không dám nhìn xuống dưới chân, những thi thể chi chít bị vứt bừa ở đây, chịu mưa đập gió tạt, tanh tưởi thối rữa, dưới chân cô đương nhiên cũng có…

Dường như Diệp Khuynh Lăng rất thất vọng, “Không phải là em muốn biết sao? Còn tưởng là em sẽ rất vui vì đã biết được bí mật này cơ đấy”.

“Họ… họ… vì sao?”

“Bởi vì đáng chết thôi!” Hắn nói nhẹ nhàng như thế, chính là quá nhẹ nhàng, mới giống như ma quỷ, hắn nói quả nhiên không sai, con người mới là sự tồn tại đáng sợ nhất.

“Thế này là lạm sát kẻ vô tội.” 

Cô dùng ánh mắt gần như không quen biết nhìn hắn, có thất vọng, có đau khổ. Ánh mắt này ngoại trừ khiến Diệp Khuynh Lăng cảm thấy thú vị thì chính là buồn cười, cứ như cô quen hắn cô hiểu hắn vậy.

“Ta nói họ đáng chết thì chính là đáng chết.” Diệp Khuynh Lăng vươn tay nhéo nhéo mặt cô, “Đừng sợ, em chỉ cần nghe lời một chút thì sẽ không giống họ”.

Đây là cảnh cáo? Những cô gái bị hắn đưa đi, có phải cũng nằm ở đây? Vậy liệu họ có từng nhận sự cảnh cáo của hắn?

Không biết vì sao, nước mắt cô cứ vậy mà lăn xuống.

“Sao vẫn còn sợ như thế.” Hắn thở dài một hơi, “Lẽ nào là không định nghe lời, mới sợ đến mức còn đang run rẩy?”.

“Vì sao để họ ở đây?” Cô giống như không nghe thấy hắn đang nói chuyện.

“Cho dù ta thật sự có nhược điểm gì thì cũng phải nắm chặt trong tay mình. Có lẽ em hiểu lầm rồi, nhiều thi thể như thế để ở đây, cách chỗ ở của ta xa như thế, nói không chừng là có người muốn hãm hại ta đấy, dù sao thì người muốn ta chết cũng rất nhiều…”

Lâm Văn Trúc đã không nói nên lời được nữa, cũng không có sức lực đi một bước nào nữa, bởi vì cô chỉ cần động đậy một chút thì đều sẽ không tự chủ mà nghĩ, liệu có giẫm vào mặt một ai không, giẫm vào tay hay chân ai không, hoặc là ngực…

Đèn pin của Diệp Khuynh Lăng chiếu lên mặt cô, sắc mặt cô trắng như giấy, tóc bay rối loạn, phối hợp với vẻ mặt mờ mịt sợ hãi của cô, quả thực giống như ma nữ, có lẽ còn là một ma nữ lạc đường.

Đồng tử Diệp Khuynh Lăng hơi co rút, hắn bế ngang cô lên, mặc kệ mấy thứ trên mặt đất, trực tiếp bước lớn quay về. Đầu Lâm Văn Trúc càng ong ong, hắn bước đi không hề bằng phẳng, vậy thỉnh thoảng một bước lồi một bước lõm là giẫm lên cái gì? Cô không muốn nghĩ sâu, rồi lại nhịn không được mà nghĩ, vừa rồi cảnh tượng những thi thể đó đập vào mắt cô đóng đinh trong đầu, cô thật sự không nhịn được, nôn trong lòng hắn…

Diệp Khuynh Lăng lại không dừng bước chân, sắt mặt cực kì bình tĩnh, chút đồ bẩn mà thôi, ngay cả thứ dưới chân hắn cũng không bận tâm, còn bận tâm đến những thứ khác sao?

Một mạch về đến Tà Vũ Hiên. 

Lam Thúy vừa nhìn thấy Diệp Khuynh Lăng bế Lâm Văn Trúc trở về, ngẩn ra rồi mới lên đón, Diệp Khuynh Lăng cho Lam Thúy một ánh mắt lui ra, Lam Thúy đương nhiên không dám tiến lên nữa.

Diệp Khuynh Lăng bế cô vào thẳng phòng tắm, mở nước nóng trong bồn tắm. Nước nóng này chảy ra từ suối nước nóng, nước quá nóng, không thể trực tiếp sử dụng, nhưng sau khi chảy ra theo đường ống, nhiệt độ lại vừa đúng, bởi vậy dùng nước nóng cực kì tiện dụng.

Hai ba động tác hắn đã cởi sạch đồ của cô rồi đặt cô vào bồn tắm, cả người cô đờ đờ đẫn đẫn, xem ra bị dọa không nhẹ. 

Hắn hài lòng cong miệng, bị dọa thì tốt, bị dọa thì mới không làm sai chuyện, không làm sai chuyện, cái mạng nhỏ của cô mới không khó giữ…

Hắn nhéo nhéo mặt cô…

Khi Diệp Khuynh Lăng phát hiện cô bất thường thì đã hơi muộn, cả khuôn mặt cô đều đã đỏ bừng. Hắn lập tức bảo Lam Thúy đi tìm bác sĩ, cho dù bây giờ rất phổ biến Tây y, nhưng Diệp Khuynh Lăng lại rất không thích, dẫu vậy hắn cũng phải thừa nhận, ở phương diện nào đó Tây y cũng có chỗ độc đáo, bởi thế hắn vẫn bảo bác sĩ Tây đến tiến hành trị bệnh.

Diệp Khuynh Lăng không ở lại Tà Vũ Hiên mà là đến Thiên Hành Cư, đó là nơi làm việc và nơi ở riêng của Diệp Khuynh Lăng, cũng là nơi canh phòng nghiêm mật nhất phủ Thanh Sơn, người bình thường nếu không được cho phép vào thì trực tiếp do người giám sát xử lý, có oan uổng hay không không ai bận tâm, nếu muốn khiêu chiến quyền uy của Thiên Hành Cư, vậy thì không ngại để người ta mở mang kiến thức một chút.

Diệp Khuynh Lăng ngồi trong thư phòng, trong tay cầm một sợi dây, trên sợi dây là một miếng ngọc là lạ, màu ngọc cực kì trong, hiếm có là bên trong miếng ngọc có một vệt xanh thẫm, như có sương mù màu xanh ở bên trong chậm chạp trôi lững lờ, bởi thế miếng ngọc nho nhỏ này như có sinh mệnh tràn đầy sức sống.

Nếu Cố Hương Liên ở đây, có lẽ sẽ rất tò mò, vì sao hắn lại có hứng thú với sợi dây này như thế, bởi vì rõ ràng nó là sợi dây trên cổ Lâm Văn Trúc, lúc bốc bài Lâm Văn Trúc làm rơi ra ngoài, bởi vì khi đó tất cả mọi người đều chú ý đến cô, thế nên mọi người đều không nhìn thấy chiếc vòng này. 

Tay Diệp Khuynh Lăng vẫn cầm chiếc vòng, ánh mắt sâu xa.

“Tam thiếu.” Thạch Nham không nhịn được mà lên tiếng cắt đứt dòng suy nghĩ sâu của Diệp Khuynh Lăng, “Vị Lâm tiểu thư này…”.

Theo cách xử lý nhất quán của họ, đương nhiên là để đối phương thức thời một chút, chỗ khác thì họ mặc kệ, nhưng phủ Thanh Sơn thì không được để người khác cài mật thám vào, đây chính là phương thức bảo vệ phủ Thanh Sơn kiên cố bao năm nay, nếu thức thời thì họ sẽ để người ta đổi tên đổi họ rời xa nơi này, nếu không thức thời, vậy thì đừng trách họ không khách khí…

Những thi thể ở dưới chân Thanh Sơn, chẳng phải họ giữ lại để tự nhắc nhở mình hay sao, nếu không tàn nhẫn với người khác, kết cục rất có thể sẽ giống như những thi thể đó…

Diệp Khuynh Lăng thu chiếc vòng về, “Về cô ta ta sẽ tự có sắp xếp”.

“Tam thiếu…”

Diệp Khuynh Lăng lạnh lùng cười, “Lẽ nào cậu tưởng ta đã bị cô ta mê hoặc?”

“Đương nhiên không phải, chỉ là tam thiếu đột nhiên thay đổi hành động, khiến người ta cảm thấy đúng là bất ngờ.”

“Đại ca tốt đó của ta, mấy năm nay đều không ngừng thăm dò ta, bởi vì chúng ta canh phòng quá chắc, hắn ta bây giờ đã đặt tầm mắt vào phương diện khác rôi, đã bao lâu hắn ta không tặng phụ nữ cho ta rồi?” Diệp Khuynh Lăng tựa hồ suy tư một lát, “Chi bằng cứ cho hắn ta một cơ hội, để hắn ta tưởng là có thể lợi dụng được, đặt tầm mắt ở đây, lúc chúng ta làm việc khác cũng có thể thoải mái một chút.”

Mặc dù nói vậy, nhưng Thạch Nham vẫn hơi lo lắng, “Nhưng mà giữ lại vị Lâm tiểu thư này dù sao vẫn là một tai họa ngầm”.

“Một người phụ nữ thôi, còn sợ gì cô ta? Cứ trông chừng cẩn thận là được, thực sự trông không được, dưới chân Thanh Sơn còn sợ nhiều thêm một thi thể hay sao?”

Tác giả có lời muốn nói:

Đừng cảm thấy buồn nôn nhé… Ầy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.