Người Trong Ván Mê Tình

Chương 5: Mất tích?




Lời này của Diệp Khuynh Lăng chính là ra oai về ván bài ngày hôm nay của họ, thái độ kiêu ngạo như thế khiến người ta khó chịu, nhưng mà lẽ nào tam thiếu nhà họ Diệp còn có người mà hắn sợ sao? Không coi ai ra gì thế này mới là tác phong làm việc của hắn, nếu hắn đã thắng, đương nhiên mỹ nữ phải thuộc về hắn, mặc kệ người khác nghĩ thế nào, thậm chí có lẽ hắn còn ảo não vì thế mà Lâm Văn Trúc chủ động giúp Lý Xuyên Dương bốc bài? Cũng không phải kẻ ngốc, động tác đó của Lâm Văn Trúc có ý gì đều rõ ràng cả.

Thẩm Mông Chi và Hàn Văn Nguyên đều nhìn Lý Xuyên Dương, ba người họ lần này rõ ràng đã bị tam thiếu nhà họ Diệp đùa bỡn, không chỉ là vốn đã không muốn, lại còn nợ tam thiếu nhà họ Diệp một điều kiện cúc cung tận tụy, đây là chuyện quái gì?

Người có sắc mặt khó coi nhất đương nhiên không phải Lý Xuyên Dương, mà là Cố Hương Liên, đã bị đánh dấu là người phụ nữ của tam thiếu, ngay trước mặt cô tam thiếu lại dẫn một người phụ nữ khác đi, đây rõ ràng là vả vào mặt, không chút cố kị đến mặt mũi của cô.

Bản thân Cố Hương Liên cũng thầm suy nghĩ, vì sao tam thiếu đột nhiên thay đổi chủ ý? Nếu tam thiếu muốn thắng thì trước đó sẽ không đánh quân bài có thể dẫn đến ù bài ra như thế, nói vậy thì, tam thiếu đúng là đột nhiên thay đổi chủ ý. Là  thật sự bị Lâm Văn Trúc hấp dẫn sao? Không thể, sao tam thiếu có thể bị mỹ sắc mê hoặc được, vậy chỉ có thể nói nguyên nhân xuất hiện từ người khác, nhưng cô không đoán ra được.

Có điều Cố Hương Liên lại biết đây là một lời cảnh cáo, cho dù bản thân cô nghĩ thế nào thì đều không nên quyết định thay bề trên, nhất thiết phải nhớ rõ thân phận của mình, nếu không thì lần này, ba người Lý Xuyên Dương sẽ không dựa vào sắc mặt của cô mà phán đoán được quân bài trong tay cô, cũng sẽ không cược thua.

Liễu Như Ngọc nhìn Cố Hương Liên với vẻ thông cảm, mặc dù danh phận hồng nhan tri kỷ duy nhất của tam thiếu nghe rất hay, nhưng không phải là lúc nào cũng có thể gặp phải chuyện như hôm nay hay sao, đây không phải là lần đầu tiên, cũng sẽ không phải là lần cuối cùng.

Còn Chu Nhan, chính là vẻ cười trên nỗi đau khổ của người khác.

Tin tức tam thiếu nhà họ Diệp đưa Lâm Văn Trúc đi, rất mau chóng được lan truyền trong Phượng Vũ Thiên, kẻ hâm mộ có, người xót xa than vãn cũng không thiếu, điều kì lạ là một vài người ái mộ cô vậy mà cảm thấy hẳn là như thế, cô nên xứng với người như thế, thậm chí còn chắc chắn cho rằng Lâm Văn Trúc nhất định sẽ không có kết cục đáng buồn đáng thương giống với những cô gái mà tam thiếu nhà họ Diệp đã đưa đi trước kia.

Về phần những cô gái của Phượng Vũ Thiên, đối với lối suy nghĩ này họ cười khịt mũi, tam thiếu nhà họ Diệp là người thế nào, còn thật sự tưởng là Lâm Văn Trúc là tiên nữ có thể câu tam thiếu đi sao? Những cô gái tam thiếu từng đưa đi trước đây, có ai không phải là giai nhân xinh đẹp mỹ lệ, còn không phải là hồng nhan bạc mệnh hay sao. Vì sao Cố Hương Liên có được địa vị như bây giờ, đó là bởi cô ấy thức thời, không đối kháng chính diện với Đặng Thanh Vân, Đặng Thanh Vân cũng nhắm một mắt mở một mắt với cô ấy, còn những cô gái được tam thiếu đưa về phủ, gặp được tình yêu đích thực của tam thiếu là Đặng Thanh Vân rồi, còn không phải là thua đến cùng sao, thậm chí có người cảm thấy tam thiếu đưa những cô gái đó về phủ, nói không chừng là đang tìm chút niềm vui cho Đặng Thanh Vân nữa. ++

Nói vậy thì, tam thiếu không đưa Cố Hương Liên về phủ, ngược lại là một sự bảo vệ yêu chiều.

Bất luận thế nào, Đặng Thanh Vân mà người ta vẫn đồn càng trở nên thần bí trong lòng mọi người, người phụ nữ có thể mê hoặc tam thiếu không chỉ đơn giản là quốc sắc thiên hương.

Lâm Văn Trúc không biết, trong vòng mấy phút, người khác bắt đầu từ hâm mộ cô đã chuyển hướng sang thông cảm. ++

Lâm Văn Trúc bị ấn vào lòng Diệp Khuynh Lăng, cô khẽ cử động, phát giác ra gì đó, yếu ớt gọi một tiếng: “Tam thiếu”.

“Hử?” Diệp Khuynh Lăng rủ mắt nhìn cô, hắn ôm eo cô, chỉ cảm thấy mềm như không xương, dường như hắn chỉ cần khẽ dùng lực thì đã có thể bóp cho nguy hiểm đến tính mạng.

“Khuy áo của tam thiếu mắc vào tóc em.”

Diệp Khuynh Lăng hơi sửng sốt, “Sao không nói là tóc em mắc vào khuy áo của ta?”.

“Ừm, tóc em mắc vào khuy áo của tam thiếu.”

Vâng lời thật đấy! ++

Khóe miệng Diệp Khuynh Lăng khẽ mấp máy, lúc hắn cúi đầu, nhìn thấy sợi dây màu đỏ quấn trên cổ cô, sợi dây đó bị quần áo che lấp, chỉ lộ ra đường cong thấp thoáng, màu sắc đã nhạt, có thể nghĩ ra được là đã dùng nhiều năm rồi.

Lâm Văn Trúc thấy hắn không phản ứng, không xác định được thái độ của hắn, chỉ đành nói: “Chi bằng tìm kéo cắt tóc đi nhé!”.

“Em cũng biết phân phó thật, ta đi đâu tìm được kéo cho em bây giờ?”

Đây giống như rõ ràng là cô rất biết sai người vậy, cô đang muốn nói thì đã cảm thấy hai tay hắn nhấc tóc cô, dường như đang thay cô gỡ tóc của cô bị mắc vào khuy áo của hắn.

“Xong rồi.” Diệp Khuynh Lăng gỡ tóc của cô ra. ++

Lúc này Lâm Văn Trúc mới chui ra khỏi lòng hắn, vươn tay vuốt tóc theo bản năng, mái tóc mượt mà, có một lọn tóc bị khều ra, không cần nhìn thì cũng đã cảm thấy không ăn khớp, thậm chí vì vậy mà cô có hơi ngại ngùng, vì điểm không hoàn mỹ này.

“Biết trước thì đã không gỡ nữa.” Diệp Khuynh Lăng cười, “Đôi lứa cùng kết tóc, vừa gỡ tóc lòng xa, hận chưa từng gỡ tóc, khiến mỹ nhân lạnh lòng”.

“Em không lạnh.” Lâm Văn Trúc cười rộ lên xinh đẹp.

“Vậy thì là ta nghĩ rằng em rời xa cái ôm của ta thì sẽ lạnh, ta nghĩ sai rồi?”

“Tam thiếu sẽ không sai.” ++

“Vậy thì đúng là em lạnh rồi.” Diệp Khuynh Lăng lại vươn tay kéo cô vào lòng, “Đừng sợ, lần này nếu tóc mà mắc vào nữa, ta sẽ tìm kéo thay em cắt bỏ cái khuy áo đi”.

“Em cảm động quá, vậy mà địa vị còn cao hơn một chút so với cái khuy áo của tam thiếu nữa.”

Lúc này Diệp Khuynh Lăng nhịn không được mà cười lớn, “Có giác ngộ”.

Ra khỏi Phượng Vũ Thiên, Diệp Khuynh Lăng cởi áo vest của mình xuống, khoác lên người cô. Lâm Văn Trúc cười rạng rỡ như hoa, thẹn thùng nhìn hắn một cái, khiến hắn lại kéo cô vào lòng lần nữa, cũng che mặt cô lại, “Dung nhan đẹp như thế, ta không nỡ để người khác ngắm”.

“Vậy tam thiếu đã từng nỡ để người khác ngắm Liên tỷ chưa?”

“Ghen à? Nhưng mà ta đã bỏ lại cô ấy vì em đấy, em phải đền cho ta.”

“Tam thiếu muốn đền thế nào?” ++

Diệp Khuynh Lăng nhéo nhéo mặt cô, “Em cảm thấy sao?”.

Một câu đơn giản, lại vô cùng mập mờ.

Lâm Văn Trúc như ngại ngùng, oán trách nhìn hắn một cái, theo hắn lên xe hơi. Cho dù là thành Vĩnh Ninh, người có xe hơi cũng không nhiều, người có một chiếc xe hơi nhất định không phú thì quý, nhưng thứ đồ hi hữu này lại không chứng tỏ rằng ở chỗ tam thiếu nó cũng là thứ đồ hi hữu, xe hơi của tam thiếu rõ ràng là nhiều nhất ở thành Vĩnh Ninh, còn từng có tên ăn chơi trác táng tìm hắn mượn xe để thể hiện trước mặt mỹ nhân nữa.

Đây là lần đầu tiên Lâm Văn Trúc ngồi xe hơi, nói chuẩn xác hơn một chút, cũng là lần đầu tiên theo khách ra ngoài. ++

Diệp Khuynh Lăng ngồi ổn định, sau đó ánh mắt chuyên chú đặt vào trên người Lâm Văn Trúc, “Lần đầu tiên?”.

Lần đầu tiên ngồi xe hơi? Lần đầu tiên theo khách ra ngoài? Hay là có thâm ý nào khác?

“Kim tỷ nói trừ khi em đồng ý, nếu có người có thể đưa em đi, vậy nhất định chính là thân phận bối cảnh của đối phương khiến người ta không thể nào phản kháng, gặp phải lúc như thế thì phải ngoan ngoãn vâng lời, nếu không nhất định sẽ chịu thiệt lớn.”

“Em thế này là đang ám chỉ ta dùng thân phận đè người?”

“Không phải, em là muốn nói với tam thiếu, em quả thực là lần đầu tiên.”

Diệp Khuynh Lăng lại nhịn không được mà bật cười, “Quả nhiên là danh bất hư truyền, quả nhiên là một người kì diệu”.

“Vậy tam thiếu có thể thương tiếc em một chút không?” Lâm Văn Trúc cười lấy lòng với hắn, sau đó dường như hơi sợ hãi, “Em nghe nói…”.

Cô muốn nói lại thôi, chỉ sợ sệt nhìn hắn. ++

“Nghe nói gì?” Hắn chống cằm nhìn cô, có lẽ là cảm thấy thú vị, giữa lông mày có ý cười như có như không.

“Nghe nói những cô gái được tam thiếu đưa đi đều không có kết cục tốt.”

Diệp Khuynh Lăng nghe xong thì cũng không tức giận, còn nhìn cô với vẻ mặt rất kì lạ, “Nếu đã như thế, em còn dám đi theo ta?”.

“Nếu em không đi, vậy thì có thể không đi không?” Cô chớp chớp đôi mắt to tròn, dáng vẻ rất đơn thuần đáng yêu.

“Em đoán xem.” ++

“Vậy em đoán là không thể, cho nên em chấp nhận số mệnh.” Lâm Văn Trúc lấy lòng nghiêng vào lòng hắn, vươn tay sờ vòm ngực chỉ mặc chiếc áo sơ mi của hắn, chút nhân tố mập mờ đó bị nhóm lên theo ngón tay cô. “Nhưng tam thiếu có thể thương tiếc em mấy phần không?”

Diệp Khuynh Lăng tóm tay cô lại, mắt nhìn thẳng vào mắt cô, dường như muốn nhìn cho rõ cô.

Mặc dù cô đang rất cố gắng giao lưu với hắn, cũng làm động tác giống của một người phụ nữ phong trần, nhưng trong điệu bộ này luôn để lộ ra cảm giác xa lạ và bài xích, chỉ là điểm mắc này, là bản thân cô đã như thế hay là đang giả vờ?

“Em thế này là đang đòi hứa hẹn từ ta?”

“Liên tỷ có đòi hứa hẹn từ chỗ tam thiếu không?” ++

Ánh mắt trong veo của cô nhìn hắn, như không biết phía sau câu nói này có thâm ý gì. Cố Hương Liên có đòi hứa hẹn từ chỗ hắn hay không, mà hắn có buông lời hứa hẹn hay không, thế nên Cố Hương Liên mới bình yên đến bây giờ, trở thành độc nhất vô nhị khiến người ta hâm mộ.

“Sao vẫn cứ ghen thế.” Diệp Khuynh Lăng dán đến tai cô, “Phụ nữ phải hiểu một vừa hai phải, nếu không sẽ khiến người ta chán ghét”.

Rõ ràng hắn đang cười, nhưng ngữ khí lại lạnh băng, giống như cơn gió lạnh thổi đến, lời này không thể khiến người ta hoài nghi, đó là lời cảnh cáo.

“Nhưng em còn chưa phải là phụ nữ mà!” Lâm Văn Trúc cười nhạt.

“Ồ… Vậy thì nếu cứ vậy mà biến mất, kết cục đúng là rất đáng thương.” Diệp Khuynh Lăng nhìn cô khẽ run như ý muốn. “Nói đùa với em thôi, ta đáng sợ đến thế sao?”

Lâm Văn Trúc cười cười, nhất thời không lên tiếng.

Cô đương nhiên vẫn chưa có tư cách nói gì, lẽ nào còn có thể hỏi hắn, mấy cô gái bị hắn đưa đi, bây giờ đang ở đâu?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.