Người Trong Ván Mê Tình

Chương 41: Điên rồi




Đặng Thanh Vân đã trở về.

Người cảm thấy kinh ngạc và nghi hoặc nhất không phải Diệp Khuynh Mặc, mà là Diệp Khuynh Lăng đang phái rất nhiều thủ hạ đi tra ra tung tích của hai người kia. Để có thể cố đưa hai người đó về sớm, không dẫn tới ảnh hưởng lớn hơn, Diệp Khuynh Lăng thậm chí còn chủ động dùng một vài con đường ngầm, tốn nhiều công sức và thời gian như thế, tưởng rằng chuyện này rất khó khăn, vậy mà lại dễ dàng giải quyết như vậy, dù thế nào cũng cảm thấy bất thường.

Trước tiên Diệp Khuynh Lăng đi gặp những người đưa Đặng Thanh Vân về, những người đó còn kinh ngạc hơn Diệp Khuynh Lăng, lúc họ đang thăm dò tin tức thì bắt gặp Đặng Thanh Vân, khi đó Đặng Thanh Vân cả người nhếch nhác, vẻ mặt hoang mang, thấy họ thì thiếu chút nữa xoay người bỏ chạy, may là trong số họ có người biết Đặng Thanh Vân, nếu không thì còn có thể bỏ lỡ nhau rồi.

Diệp Khuynh Lăng nghe xong lời họ nói, chỉ hỏi một câu, “Chỉ một mình cô ấy?”.

Tất cả mọi người đều có thể cho ra đáp án, chỉ có một mình Đặng Thanh Vân.

Mọi người đều cảm thấy buồn bực, đưa Đặng Thanh Vân về rồi, quả thực đúng là gặp vận may lớn, có thể gọi là miếng bánh từ trên trời rơi xuống, trở về không nói là có ban thưởng, nhưng chí ít tam thiếu cũng nên cảm thấy vui vẻ chứ nhỉ, sao tam thiếu vẫn mặt mày u ám như thế? Ồ, đúng rồi, bị bắt đi không chỉ có Đặng Thanh Vân mà còn có một vị Lâm tiểu thư nữa. Vị Lâm tiểu thư đó trong lời đồn đẹp như tiên trên trời, rất được tam thiếu yêu chiều, tam thiếu thế này là vì vị mỹ nhân đó không thể cùng trở về nên mới không vui sao?

Diệp Khuynh Lăng phất tay, bảo những người đó lui xuống.

Đặng Thanh Vân đã trở về, nhưng Lâm Văn Trúc lại không trở về, trong này nhất định có ẩn tình, nhưng điều này đối với họ mà nói đã là kết quả tốt nhất rồi, Lâm Văn Trúc có trở về hay không cũng không sao, mà bối cảnh của cô vốn phức tạp, nếu rơi vào tay Diệp Khuynh Mặc, vừa khéo được coi như vật về chủ cũ.

Khương Việt và Thạch Nham đều nhìn hắn, đợi hắn ra quyết định, là tiếp tục tìm người hay là dừng tất cả động tác lại. Tìm người tiếp thì cũng công cốc, Diệp Khuynh Mặc không ngu ngốc mà đổi Lâm Văn Trúc để lấy thứ gì, họ cũng không thể làm gì đó vì Lâm Văn Trúc.

Nhưng hễ chuyện gì cũng có ngộ nhỡ, nếu Diệp Khuynh Lăng thật sự muốn đưa Lâm Văn Trúc trở về thì sao? Cớ đều có sẵn cả, cho dù Lâm Văn Trúc là dạng người gì, chỉ cần bây giờ được coi là người phụ nữ của Diệp Khuynh Lăng, mà lại bị người ta bắt đi, tổn hại chính là uy nghiêm của tam thiếu. Thạch Nham thì thầm quyết tâm, nếu Diệp Khuynh Lăng thật sự làm như thế, anh ta nhất định sẽ quỳ xuống cầu xin Diệp Khuynh Lăng thu hồi quyết định, tuyệt đối không thể vì Lâm Văn Trúc mà lãng phí nhiều công sức như thế, nếu thế thì Diệp Khuynh Lăng đúng là đã thật sự bị nữ sắc mê hoặc.

Diệp Khuynh Lăng trầm mặc, ngón tay gõ nhẹ trên chiếc ghế thấp, từng nhịp từng nhịp.

Hắn có chút hối hận rất buồn cười, nếu biết sẽ xảy ra tất cả những chuyện này, có lẽ hắn sẽ không làm ra chuyện khiến cô thất vọng đó. Nói cho cô biết Thái Vân vẫn còn sống, sắp xếp để Thái Vân tự mình đến đón Thái Họa đi, như thế thì cô sẽ không thất vọng, khó chịu, đau khổ vì mình.

Cô am hiểu nhất chính là nắm lấy manh mối, Đặng Thanh Vân tìm cô ra ngoài, cô không thể không có phán đoán, nhưng cô lại theo Đặng Thanh Vân ra ngoài, cô làm thế, là vì cảm thấy thất vọng về mình nên mới chẳng thiết tha gì nữa, hay là vì thất vọng về mình nên đã mất đi năng lực phán đoán?

Sự đã đến nước này, hối hận cũng vô dụng

Hắn không hi vọng cô có hi vọng với mình, bây giờ như thế này, có lẽ cũng được coi là kết quả tốt nhất rồi.

“Rút người về.” Cuối cùng Diệp Khuynh Lăng ra quyết định.

Thạch Nham mở cờ trong bụng, trút ra ngụm khí nghẹn nín kia, trông nụ cười trên mặt thì có vẻ đang rất mừng rỡ. Khương Việt nhìn thấy Thạch Nham như vậy, không nhịn được mà lắc đầu, thở dài một tiếng. Lâm Văn Trúc có trở về hay không thì thế nào, với tính cách của tam thiếu, chuyện này không kết thúc đơn giản như vậy được.

Diệp Khuynh Lăng đứng dậy, ra khỏi Thiên Hành Cư, đi về phía Lan Đình Hiên.

Lúc này hắn chỉ có một suy nghĩ, bây giờ có lẽ Lâm Văn Trúc sẽ càng cảm thấy thất vọng về hắn, không trở về nữa cũng tốt, đất đai phủ Thanh Sơn rộng lớn, chẳng qua cũng chỉ là một cái lồng khổng lồ nhốt người mà thôi. 

Lúc Đặng Thanh Vân trở về thì cả người nhếch nhác, lúc này mới tắm rửa thay quần áo xong, A Lan thay cô ta sấy khô tóc. Sau khi trở về Lan Đình Hiên, cảm xúc căng thẳng thấp thỏm của Đặng Thanh Vân đều rút đi, cô ta biết Diệp Khuynh Lăng sẽ đến gặp mình, vì thế lòng thầm tính toán.

Khóe mắt A Lan đỏ hoe, sau khi Đặng Thanh Vân mất tích, A Lan cứ khẩn trương bất an mãi, cảm thấy Đặng Thanh Vân nhất định đã chịu khổ cực ở bên ngoài, cô ta vô cùng xót xa.

Trước khi Diệp Khuynh Lăng lên tiếng, Đặng Thanh Vân đã mở lời trước, “A Lan, em lui xuống trước đi”.

A Lan nhìn Đặng Thanh Vân, rồi lại nhìn Diệp Khuynh Lăng, nghe lời lui xuống.

Diệp Khuynh Lăng yên lặng nhìn cô ta, đôi mắt như tấm gương sáng, có thể soi ra tất cả suy nghĩ của cô ta, ý nghĩ kì dị này khiến Đặng Thanh Vân khẽ run, ngay cả những lời đã chuẩn bị trước cũng biến mất không thấy tăm hơi.

Diệp Khuynh Lăng ngồi lên ghế, “Về thế nào?

Nếu người khác tính kế bắt được cô ta thì sẽ không thể chủ động thả người, về việc trốn thoát ra ngoài, cũng không thể, bởi vì cô ta nhất định sẽ bị trông chừng nghiêm ngặt.

“Là Lâm Văn Trúc thả em về.” Đặng Thanh Vân nhíu chặt mày, “Hình như Lâm Văn Trúc quen với đám người đó, thậm chí địa vị còn cao hơn bọn chúng, có thể quyết định vài việc, cô ta dẫn đám người đó đi, giúp em trốn thoát”.

Diệp Khuynh Lăng không nhìn cô ta, cũng không nói gì, không khí lạnh đến mức khiến người ta rùng mình, giống như tầng mây đen dày cùng với tiếng sấm đùng đùng, cuồng phong sắp tập kích, mưa giông sắp tàn phá.

Đặng Thanh Vân hít sâu một hơi, “Tam thiếu, bây giờ có vài chuyện em không nghĩ thông, muốn nhờ tam thiếu giúp em nghĩ xem rốt cuộc là chuyện gì”.

“Ồ?” Lúc này Diệp Khuynh Lăng mới ngước mắt nhìn cô ta. 

“Em và Lâm tiểu thư ra ngoài đi dạo, đến cửa tiệm em thường đến may quần áo, lúc đi ra thì bị kéo lên xe, sau đó em không có tri giác nữa, lúc tỉnh lại thì đã bị nhốt vào trong một căn nhà ở trong rừng. Điều em nghĩ mãi không thông là thân phận của Lâm tiểu thư. Lâm tiểu thư có thể nói chuyện với những người đó, thậm chí địa vị không thấp, điều này chứng tỏ cô ta là đồng bọn của chúng, là cô ta liên hợp với chúng bắt em đi, điểm này dường như có thể xác định được. Nhưng điều em nghĩ không thông là nếu như thế, vì sao cô ta phải thả em ra. Một điểm khác nữa, là em hẹn Lâm tiểu thư ra ngoài, chứ không phải là cô ta hẹn em ra ngoài, cho nên cô ta đã sắp xếp trước tất cả thế nào?”.

“Cho nên, em nghĩ thế nào?” Diệp Khuynh Lăng thản nhiên hỏi cô ta, dường như thu vẻ như sấm sét vừa rồi lại, đổi thành mưa gió nhẹ nhàng.

Đặng Thanh Vân thầm thấy may, cửa này có lẽ cũng dễ dàng qua rồi.

“Em cảm thấy Lâm tiểu thư đúng là người của chúng, nhưng chuyện này thì cô ta không hề biết. Sở dĩ cô ta thả em ra, không phải vì em, mà là muốn giúp anh, mặc dù cô ta là người của đối phương, nhưng trong quá trình ở chung thì đã yêu anh, cho nên mới làm thế. Còn về chuyện em và cô ta bị bắt trên đường, hẳn không phải là đối phương vạch kế hoạch từ trước, mà là tình cờ thôi.”

Tình tiết này quen thuộc quá nhỉ? Đặng Thanh Vân thầm cười lạnh, Lâm Văn Trúc cùng lắm chỉ là một Yên Vũ Nhu mà thôi, năm đó Yên Vũ Nhu cũng như thế, trong cuộc tranh đấu giữa hai thế lực, lựa chọn giúp Diệp Khuynh Lăng, cuối cùng bị Diệp Khuynh Mặc phát hiện, muốn khiến Yên Vũ Nhu cầu sống không được cầu chết không xong, Diệp Khuynh Lăng liều mạng bị thương tiến đến, chẳng qua cũng chỉ giúp Yên Vũ Nhu chết vẫn toàn thây, không để cô ta bị vũ nhục sau khi chết. 

Yên Vũ Nhu đó cũng là một con tiện nhân, biết Diệp Khuynh Lăng không thể chấp nhận nỗi khổ tâm của cô ta, không thể tha thứ cho cô ta vì ngay từ đầu đã cố ý tiếp cận, thế nên cố ý lựa chọn chấp nhận vận mệnh, lấy cái chết bức ép, cuối cùng khiến Diệp Khuynh Lăng đi chuyến đó, rồi chết ngay trước mặt Diệp Khuynh Lăng, bảo hắn chính miệng nói ra lời tha thứ cho cô ta.

Lâm Văn Trúc thì sao, chẳng qua cũng chỉ nối gót Yên Vũ Nhu, Yên Vũ Nhu có thể chết trong lòng Diệp Khuynh Lăng, Lâm Văn Trúc có cơ hội đó sao? Đã có vết xe đổ của Yên Vũ Nhu, người bên cạnh hắn tuyệt đối sẽ không cho hắn đi, cho nên kết cục của Lâm Văn Trúc sẽ còn thảm hơn Yên Vũ Nhu.

Đặng Thanh Vân vừa mới thở phào nhẹ nhõm, Diệp Khuynh Lăng đã cầm tách trà, ném thẳng vào ngực cô ta, độ nhanh và mạnh đó, như ám khí, đau đến mức khiến cô ta không thể lên tiếng, cứ sững sờ mà nhìn hắn.

“Đặng Thanh Vân, cô suy xét cả buổi, rồi suy xét ra được lý do này?” Diệp Khuynh Lăng đứng dậy, lạnh lùng nhìn cô ta, “Cô cậy có chỗ dựa nên không sợ gì như thế, là cảm thấy người chết đó có thể cho cô một tấm lá chắn, cậu ta là tấm kim bài miễn chết cả đời của cô?”.

“Tam thiếu, em… em đã làm sai chuyện gì?” Mặt Đặng Thanh Vân đầy vẻ khó hiểu và ấm ức.

“Làm sai chuyện gì à.” Diệp Khuynh Lăng cười lạnh lắc đầu, “Để nhằm vào Lâm Văn Trúc, không tiếc mà liên thủ với Diệp Khuynh Mặc trừ bỏ cô ấy, thậm chí còn kéo đám người Lan Thúy vào. Ta cho canh phòng phủ Thanh Sơn nghiêm ngặt như thế, nhưng lại không ngờ rằng cô sẽ là điểm đột phá, để Diệp Khuynh Mặc có thể cài người vào cơ đấy. Có phải cô cảm thấy mình rất thông minh, rất tài giỏi đúng không, mượn tay Diệp Khuynh Mặc trừ bỏ Lâm Văn Trúc, không tốn một binh một lính nào đã đạt được mục đích. Ta thấy cô đúng là điên rồi, vậy mà tin vào lời xằng bậy của hắn ta, kết quả bị hắn ta lợi dụng ngược, người hắn ta muốn bắt không phải Lâm Văn Trúc, mà là cô… Không đúng, lúc này cô còn đang cảm thấy may mắn, cho dù quá trình không giống những gì cô tính toán, nhưng kết quả vẫn giống, mà người tác thành cho cô còn là Lâm Văn Trúc nữa”.

Ha ha, thì ra hắn biết tất cả, vừa rồi ánh mắt nhìn mình chính là đang xem trò cười đấy!

Đặng Thanh Vân nhìn hắn không chút sợ sệt, “Đúng vậy, đó là mục đích của em, kết quả là bị Diệp Khuynh Mặc đùa giỡn. Nhưng tam thiếu, anh có từng nghĩ đến chưa, em làm tất cả, Lan Thúy biết rõ là không đúng, nhưng vẫn mặc kệ em thành toàn cho em. Anh nói xem là vì sao?”.

Ánh mắt Diệp Khuynh Lăng lạnh băng. 

Đặng Thanh Vân đứng dậy, bước từng bước về phía hắn, “Bởi vì họ đều cảm thấy Lâm Văn Trúc không thể ở lại bên cạnh anh, bởi vì họ đều cảm thấy Lâm Văn Trúc là một tai họa, bởi vì họ đều cảm thấy thái độ của anh với cô ta khác thường, thậm chí còn vượt qua cả Yên Vũ Nhu. Yên Vũ Nhu chưa từng tính kế anh chút nào, cũng không để lại điểm yếu, nhưng Lâm Văn Trúc thì đâu đâu cũng thấy bất thường, ấy vậy mà anh vẫn để cô ta ở lại bên cạnh anh. Yên Vũ Nhu khiến anh bị thương nặng, Lâm Văn Trúc thì sao, tiếp tục giữ lại bên cạnh anh, là muốn mạng của anh sao? Ha ha, em làm chuyện này thành công, không phải vì em ngu ngốc bị Diệp Khuynh Mặc tính kế, mà là bởi vì tam thiếu anh, bởi vì người bên cạnh anh đều không tin tưởng anh”.

“Sai là người khác, cô không sai, cô là vô tội nhất.” Diệp Khuynh Lăng cười nhìn cô ta, dùng ấm nước lạnh dội lên đầu cô ta, “Ta cảm thấy tam đệ tốt của ta chết sớm cũng hay lắm, tránh phải nhìn thấy cái dáng vẻ ghê tởm này của cô rồi sẽ hận không làm tự làm mù mắt mình đi”.

Đặng Thanh Vân phẫn nộ trừng mắt nhìn hắn, “Diệp Khuynh Đình… anh đừng quên anh ấy chết thế nào”.

“Đương nhiên là nhớ chứ, cậu ta khóc cầu xin ta, quỳ xuống cầu xin ta, bảo ta cho cậu ta được sảng khoái.” Diệp Khuynh Lăng mặt không cảm xúc, “Diệp Khuynh Mặc hạ thuốc trong thức ăn của cậu ta, ở bên ngoài cậu ta còn dính thuốc phiện, những điều này đều là do đại ca tốt đó của ta làm, mà cô thì đang hợp tác với đại ca tốt đó của ta. Cô cứ nghỉ ngơi cho tốt vào, xem xem cậu ta có báo mộng cho cô không”.

Diệp Khuynh Lăng lạnh mặt xoay người rời đi. 

Cái chết của Diệp Khuynh Lăng thực sự, có liên quan gì đến hắn? Ngay cả cơ hội ăn độc nhiễm độc dính nghiện hắn cũng không có, trong cái nhà này hắn như một người vô hình, có ai để ý đến hắn? Chỉ có Diệp Khuynh Lăng thực sự đó, nhận được hết sự yêu chiều của phụ thân, mới được Diệp Khuynh Mặc quan tâm đến.

Thứ hắn lấy đi chỉ có thân phận, chứ không phải tính mạng.

Đứng ngoài Lan Đình Hiên, Diệp Khuynh Lăng lạnh lùng nhìn viện này, hắn không hiểu, là Đặng Thanh Vân đó quá lợi hại, hay là đệ đệ đơn thuần đó của mình không nhìn thấu, vậy mà lại thích dạng phụ nữ như vậy.

Lâm Văn Trúc hoài nghi rồi nhỉ?

Vì sao hắn không đích thân dạy dỗ Diệp Chí Hằng? Rất đơn giản, không phải con mình, vì sao phải đích thân dạy dỗ? Với đệ đệ đó của mình, hắn có cảm kích, có tình huynh đệ, nhưng không có nghĩa là hắn nguyện đánh đổi tất cả vì vợ con của cậu ta, hắn sẵn lòng bảo vệ họ bình an, cho họ cuộc sống yên ổn, đó đã là cực hạn rồi.

Đây là cơ hội lần cuối cùng, sẽ không có lần sau nữa.

Đặng Thanh Vân như phát điên mà nhìn bóng lưng Diệp Khuynh Lăng rời đi, cười ầm như điên, biết rồi thì sao? Cô ta vẫn thắng, Diệp Khuynh Lăng sẽ không làm gì mình, mà Lâm Văn Trúc thì cũng đã bị mình phá hủy.

Cô ta, Đặng Thanh Vân, mãi mãi là nữ chủ nhân của phủ Thanh Sơn, không ai có thể vượt qua cô ta.

Tiếc nuối duy nhất của cô ta là sao Hằng Nhi không phải con trai của hắn chứ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.