Người Tôi Yêu

Chương 30: Chi xuyên (10)




Edit: KẹoĐắng

Ngày sinh nhật Chu Hiểm, Hứa Đường dậy rất sớm, đi ra chợ nông nghiệp mua thức ăn. Cô không trông cậy vào tài nghệ cao siêu, chỉ hy vọng đến lúc đó đừng làm hỏng là được. Chu Hiểm phụ trách làm tài xế, miệng ngậm điếu thuốc, tay đặt trong túi quần, toàn bộ hành trình đều đi theo sau lưng cô. 

Trước hàng thịt là một vòng người vây quanh, Hứa Đường nhón chân lên cao, giống như mấy cô gà mẹ tranh giành thức ăn vì chồng. Chu Hiểm cảm thấy buồn cười, nhìn làn da nhẵn nhụi ở cổ của cô lộ ra ngoài áo khoác, không nhịn được đưa tay sờ một chút.

Nhiệt độ sáng sớm cuối thu có chút thấp, ngón tay Chu Hiểm lại lạnh, sờ vào làm cho HứaĐường co rụt cổ lại, xoay đầu trừng anh. “Đừng quấy rối!"

Hứa Đường giành được hai miếng sườn non, nhét vào trong tay Chu Hiểm, sau đó lại tiếp tục đi dạo. Đi gần một tiếng đồng hồ, một đường trả giả, mắt thấy anh cũng không nổi nữa, cô mới chịu bỏ qua.

Chu Hiểm xách thức ăn bỏ vào cóp xe sau, sau đó quay đầu nhìn Hứa Đường, trên trán cùng chóp mũi cô là một tầng mồ hôi mỏng, khuôn mặt cũng đỏ bừng, không nhịn được liền kéo cô vào trong ngực. “Mắc công làm gì, anh chỉ muốn cùng em lăn lộn trên giường cả ngày, sinh nhật sinh nhật, không có “nhật” như thế nào “sinh?”

Hứa Đường xấu hổ: "Chu Hiểm!"

Chu Hiểm cúi đầu hôn lên miệng của cô một cái: “Gọi một tiếng thân mật anh nghe một chút.”

"Không gọi!"

Chu Hiểm cười nhẹ một tiếng, “Xấu hổ cái gì, gọi một tiếng coi nào.”

"Không phải anh cũng gọi em là Hứa Hải Đường sao.” Hứa Đường đưa tay đẩy lồng ngực của anh, từ trong ngực anh chui ra.

Chu Hiểm cười, ngồi vào ghế lái, nhìn Hứa Đường đang cắm đầu vào sổ ghi chép, cười hỏi: “Tốn hết bao nhiêu tiền?”

Hứa Đường ngừng bút, quay đầu nhìn anh. “Chu Hiểm, em có chuyện nghiêm túc vẫn chưa nói với anh.”

Chu Hiểm móc điếu thuốc ra châm lửa. “Không có tiền tiêu vặt?”

"......" Hứa Đường liếc anh một cái. “Em giúp anh xử lý chuyện nhà hàng, anh trả em tiền lương một tháng bao nhiêu? Em đã làm gần một tháng, có phải nên thương lượng chuyện này một chút hay không?”

"Hứa Hải Đường.” Chu Hiểm phun ra một vòng khói, nghiêng đầu nhìn cô, “Em là bà chủ, ai dám phát tiền lương cho em?”

"Anh đó.”

Chu Hiểm cười một tiếng, “Tiền của anh cũng là tiền của em, trả cái gì?” Anh ngậm điếu thuốc, móc thẻ vàng từ trong túi ra nhét vào trong tay Hứa Đường, “Tiền tiêu vặt, để lại một chút đủ cho anh mua hai gói thuốc là được.”

Hứa Đường nhìn một chút cái thể vàng trong tay, lập tức đẩy trả lại cho Chu Hiểm.

"Chê ít?"

"Không phải.” Hứa Đường lắc đầu, “Đây là tiền của anh mà.”

Chu Hiểm cười, “Anh cũng đã là của em, còn phân biệt cái gì của anh của em nữa.”

Hứa Đường im lặng, chiếc thẻ vàng nằm trong lòng bàn tay, không đẩy cũng không thu.

Chu Hiểm híp mắt nhìn cô, đợi hút xong điếu thuốc trong tay, vẫy tàn thuốc, cầm lại chiếc thẻ vàng. “Tiền nhà hàng kiếm được, sau khi trừ tiền lương phát hco nhân viên, còn dư lại sẽ là của em, em xem có được hay không?”

Lúc này Hứa Đường mới ngẩng đầu lên nhìn anh. “…. Nhưng mà nhà hàng vẫn còn đang lỗ vốn nha.”

Chu Hiểm nhếch miệng, khởi động xe. “Vậy thì chuyện này không liên quan đến anh.” 

——

Về nghỉ ngơi một lát, Hứa Đường bắt đầu nấu cơm. Lúc ấy gian hàng thịt nhiều người nên ông chủ không giúp được, cô cũng không thể phiền ông giúp một tay chặt thịt nhỏ ra. Hiện tại tự mình cầm dao chặt hai cái, trên tay liền không còn sức lực. Cô rửa tay, gọi Chu Hiểm vào: “Anh vào giúp em chặt thịt ra một chút.”

Chu Hiểm nhìn cô, cười nói: “Anh chỉ giỏi chém người.”

Hứa Đường: "......" 

Chu Hiểm cũng không trêu chọc cô nữa, đứng dậy chậm rãi đi vào phòng bếp. Hứa Đường xoắn ống tay áo giúp anh, chỉ cách muốn chặt như thế nào. Anh ngậm điếu thuốc, cầm dao thái lên, theo yêu cầu của cô, mười mấy nhát dao chặt xuống, rất nhanh liền chặt hai miếng sườn thành từng khúc nhỏ đồng đều. Động tác lưu loát có lực, sườn non được chặt thành từng miếng theo quy tắc rõ ràng.

Hứa Đường sợ hãi than: “Anh đây là đã chém bao nhiêu người rồi mới luyện thành thủ pháp như thế này?”

Chu Hiểm khó được không còn ý kiến gì. Anh mở vòi nước ra rửa tay. “Hứa Hải Đường, có phải anh nói cái gì em liền tin cái đó hay không?”

Quay đầu nhìn lại, lại thấy Hứa Đường cười đến khuôn mặt tràn đầy tinh quái. Đầu cô cúi xuống, vài lọn tóc rũ xuống, ôm trọn cái trán trắng nõn, lỗ mũi cao thẳng, đôi môi trơn bóng.

Ánh mắt Chu Hiểm híp lại, khóa vòi nước, thuận thế kéo cô vào trong ngực, cúi đầu ngậm lấy môi cô.

Nước trên bếp sôi sùng sụt bốc lên hơi nóng, trong phòng bếp cực kỳ ấm áp. Bởi vì là nhà cao tầng, tiểu khu phá lêđ yên tĩnh, chợt có tiếng còi xe hơi vang lên, giống như là tiếng huýt sáo xa xa. 

Thân hình người trong ngực nhỏ nhắn, giống như vừa dùng lực ôm liền biến mất. Theo đó, Chu Hiểm càng ôm chặt Hứa Đường hơn, muốn nhét cô vào trong thân thể của mình.

Qua một hồi lâu, Hứa Đường không thở được, vươn tay đẩy anh ra. Cô hơi thở dốc, giơ tay bịch lấy khuôn mặt đỏ bừng. “Nước sắp cạn rồi.”

Chu Hiểm cười một tiếng, bóp một cái trên khuôn mặt cô, sau đó xoay người đi ra ngoài.

Món ăn sắp nấu xong thì Phương Cử, Tiểu Ngũ cùng Dương Nhất cũng vừa đến. Trong tay Tiểu Ngũ xách theo hai bình rượu mao đài. Phương Cử cầm theo một cái bánh sinh nhật, vừa vào cửa liền lớn tiếng kêu: “Anh Hiểm, sinh nhật vui vẻ.”

Hứa Dương chui vào phòng bếp phụ Hứa Đường bưng thức ăn lên. Hứa Đường xào xong món cuối cùng, tắt lửa, sau đó rửa tay một chút. Ba người cố ý chừa lại vị trí kế bên cạnh Chu Hiểm, Hứa Đường mới vừa ngồi xuống, Phương Cử liền mở hai bình rượu ra, rót đầy ly rượu trước mặt năm người. “Đến, chúng ta trước tiên cạn một ly.”

Sau khi uống xong thì bắt đầu dùng bữa, Chu Hiểm gắp một miếng sườn non, cắn một cái, nhìn thấy ánh mắt mong đợi của Hứa Đường, liền gật đầu khen, “Không tệ.”

Lúc này Hứa Đường mới thở phào một cái, cầm muỗng lên, múc nửa chén canh cho bản thân.

Phương Cử gắp một đũa thức ăn, nếm thử một miếng, tiếp theo liền bật ngón cái với Hứa Đường. “Chị dâu, chị thật là có bản lĩnh, lên được phòng khách, xuống được nhà bếp.”

Chu Hiểm đang gắp một đũa rau vào chén, nghe được lời Phương Cử nói, ánh mắt mỉm cười trầm xuống, động tác dừng lại một chút.

Tiểu Ngũ cười nói: "Phương Cử, cậu cũng nhanh tìm một cô vợ đi.”

"Chính sự còn chưa có làm xong, muốn vợ cái gì, khi không lại làm trễ nãi con gái người ta.”

Tiểu Ngũ cười một tiếng, "Tôi thấy Hà Tinh đối với cậu rất là ân cần.”

Phương Cử lập tức khoát tay, “Tiểu Tinh xinh đẹp như vậy, đi theo tôi sẽ chịu thiệt thòi.”

"Nhiều năm như vậy, cậu cũng không xem trọng người nào, duy chỉ có Hà Tinh, lúc đó là cậu tự tay cứu từ trong tay người khác ra.”

Phương Cử tự rót một ly rượu cho mình, “Dưới mí mắt tôi, tôi cũng không thể nhìn thấy cô ấy bị người ta đẩy vào hố lửa. Được rồi được rồi, đừng nói tôi. Hôm nay là sinh nhật anh Hiểm, chúng ta nhất định phải hợp lực chuốc say anh Hiểm.” Phương Cử cười nói: “Nhiều năm như vậy, anh Hiểm thế nhưng bị chị dâu nắm trong tay.”

Hứa Đường nghĩ đến đêm đó cùng uống rượu, nói chuyện với Chu Hiểm, không khỏi cười cười. Chu Hiểm cong khóe môi, đột nhiên bưng ly rượu đứng dậy. “Phương Cử, ly này tôi mời chú.”

Phương Cử cũng đi theo đứng dậy, cười lớn nói: “Cũng đúng, nếu không phải nhờ em, anh Hiểm cùng chị dâu cũng nhìn không vừa mắt nhau.” 

Ánh mắt Chu Hiểm vẫn rơi vào trên mặt Phương Cử. Vẻ mặt Phương Cử thản nhiên ung dung, nụ cười chính trực, không có nửa phần xấu hổ, miễn cưỡng.

Chu Hiểm thu tầm mắt lại, cụng ly với hắn, hắng giọng nói: “Cạn!"

Mọi người vừa ăn vừa trò chuyện. Ba người Phương Cử cố ý chuốc say Chu Hiểm cùng Hứa Đường, vẫn luôn ồn ào mời rượu. Kết quả ăn uống hơn hai tiếng, bữa tiệc sắp tàn thì Hứa Đường chẳng qua chỉ hơi ngà ngà say, Chu Hiểm say nặng hơn một chút, nhưng suy nghĩ vẫn còn mấy phần thanh tỉnh. Tiểu Ngũ đã sớm gụt, Phương Cử bắt đầu nói mê sảng, duy chỉ có Hứa Dương là tình huống khá hơn một chút.

Hứa Đường không nhịn được cười: "Còn muốn uống nữa không?"

Hứa Dương khoát tay, cam bái hạ phong, "Chị, chị thật sự là Nữ Trung Hào Kiệt!"

Hứa Dương lôi kéo Phương Cử cùng Tiểu Ngũ sang phòng khách nghỉ ngơi, lại giúp Hứa Đường dọn dẹp bàn ăn.

Hứa Đường uống rượu, tâm tình kích động, khuôn mặt đỏ bừng. Cô bỏ đống chén dĩa chồng chất ở bồn rửa, tiếp theo liền rửa mặt rồi về phòng ngủ. Chu Hiểm đang nằm nghiêng trên giường nghỉ ngơi, nhìn thấy cô tiến vào, hí mắt cười cười, vỗ vỗ mép giường: “Lại đây!”

Hứa Đường ngoan ngoãn đi qua, còn chưa ngồi vững vàng, Chu Hiểm đã vươn tay lôi kéo, trọng tâm thân thể cô không vững, lập tức ngã xuống.

Chu Hiểm đè lại bả vai cô, để sát vào hôn. Rượu cồn kích thích thần kinh, tinh thần Hứa Đường càng kích động, đột nhiên cô giơ tay đẩy anh, nghiêng đầu nhìn anh. “Chu Hiểm, đánh bài với em đi.”

Chu Hiểm cười một tiếng, "Đánh cái gì?"

"Poker.” Hứa Đường nhìn anh, bỏ thêm một câu: “Người nào thua liền cỡi quần áo.”

Cặp mắt Chu Hiểm lập tức nheo lại.

"Có dám hay không?"

Chu Hiểm cười nhẹ, "Em nghĩ sao?”

Hứa Đường liền đứng dậy đến phòng khách lấy bài poker tới, thuận tay khóa trái cửa phòng ngủ. Cô bỏ dép, bò lên giường, mở bài ra, xào bài.

Một tay Chu Hiểm chống trên giường, hơi ngồi dậy, cười nhìn cô: “Trên người anh có ba món, trên người em có bốn món, em tính đánh cuộc thế nào?”

Hứa Đường liếc nhìn anh một cái, chợt lấy cái chăn phủ lên trên người anh một cái. “Như vậy anh cũng có bốn món rồi. Một lần mở bài thấp nhất là đặt nửa món, chúng ta đều có 8 thẻ.”

Hai gò má cô đỏ bừng, trong mắt hơi có men say, nửa tỉnh nửa mê. Chu Hiểm thấy thế thì tâm tình nhộn nhạo, vươn tay sờ sờ khuôn mặt đỏ ửng của cô. Cô lại phất tay gạt tay anh ra. “Trước tiên đặt cược.”

Chu Hiểm cười, "Được, nghe theo em.”

Hứa Đường xào bài, hai người sờ soạng mở ra. Hứa Đường cầm bài lớn, dẫn đầu đặt cược: “Nửa món.”

"Theo."

Hai người tiếp tục sờ bài, Hứa Đường mở nửa bài, nửa phần vẫn giữ bí mật. Chu Hiểm cười cược theo.

Rất nhanh chỉ còn dư lại lá bài tẩy, Hứa Đường vẫn chỉ đánh cuộc nửa món, vốn tưởng rằng Chu Hiểm sẽ cược nhiều hơn, ai ngờ anh cũng chỉ cược theo nửa món. 

Hứa Đường lật lá bài tẩy lên, là một quả bầu.

Chu Hiểm đưa tay mở bài, cười nói: “Em thua.”

Hứa Đường nhìn bài trong tay anh là vũ khí, không khỏi cắn môi.

Chu Hiểm lại gần, cố ý thả chậm lời nói, hơi thở mang theo men rượu phun trên mặt cô, cười khẽ một tiếng: “Tự em cỡi hay là để anh giúp?”

Hứa Đường không nói lời nào. Một lát sau, đột nhiên giơ tay cỡi bỏ quần Jean cùng áo len trên người. Sau đó cô liếc mắt nhìn anh, “Còn nửa món tính sao?”

Chu Hiểm híp mắt nhìn chằm chằm cô hồi lâu, vươn tay ra vòng qua sau lưng cô, cỡi bỏ hai cái móc áo ngực, cười nói: “Liền tính như thế này, có được hay không?”

Khuôn mặt Hứa Đường “phựt” một cái, đỏ bừng.

Chu Hiểm xào lại bài một lần nữa, sờ bài, vẫn là Hứa Đường cầm bài lớn. “Nửa món.”

Chu Hiểm nhìn cô, giọng nói trầm thấp mang theo ý cười. “Em chỉ có một cái nửa, nếu không đủ, định lấy cái gì đánh cược?”

Hứa Đường ngồi chồm hổm trên giường, một tay che trước ngực, “Anh muốn cược cái gì?”

Chu Hiểm bị làn da trắng noãn của cô làm lóa mắt, cười một tiếng, đột nhiên dán sát vào lỗ tai cô, thấp giọng nói mấy chữ. Lỗ tai Hứa Đường lập tức đỏ như thiêu đốt.

Chu Hiểm nhìn cô không nói lời nào, "Có được hay không?"

Hứa Đường cắn răng, gật đầu một cái.

Rất nhanh chỉ còn dư lá bài tẩy, Chu Hiểm không chút do dự: “Mở bài.” Nói xong, liền lật lá bài tẩy của mình lên.

Hứa Đường là cây hoa, Chu Hiểm là như ý. Chu Hiểm bị cái chăn bao đến chặt chẽ, cười nhìn cô. “Anh thua rồi, tự em đến đây cỡi đi.”

Hứa Đường nhìn anh, vành tai đỏ đến gần như ra máu. “Anh….. Tự anh cỡi đi.”

Chu Hiểm cười một tiếng, "Không giúp anh cởi?"

Hứa Đường lắc đầu.

"Là do em không tự mình tới, cũng không thể coi là anh ăn vạ.” Chu Hiểm giống như không hề gấp gáp, vẫn cười nhìn Hứa Đường.

Anh bị bao kín cực kỳ chặt chẽ, Hứa Đường lại không còn lại mấy món. Sau một lúc lâu, cô rốt cuộc sấu hổ không chịu được, chậm rãi giơ tay vén chăn trên người anh ra. Còn chưa vén đến góc chăn, anh đột nhiên mạnh mẽ vươn tay ra, kéo cô về phía anh, xốc chăn lên, bao hai người lại thật kín.

Chu Hiểm để Hứa Đường nằm trên người mình, bàn tay đè lại cái ót của cô, đè đầu cô xuống, ngậm lấy môi của cô.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.