Người Tôi Yêu Miệng Thì Cứng Tâm Thì Mềm

Chương 19




(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq"); "Cục cưng, đừng thở như vậy."

- --

Trong giây lát, Chu Vọng Xuyên không hiểu Thương Mộ đang nói gì.

Giữa hai người họ, từ trước đến nay đều là Thương Mộ bỏ rơi anh, hết lần này đến lần khác, chỉ để lại bóng lưng ngày càng xa dần. Vậy mà bây giờ, giọng điệu của Thương Mộ lại tủi thân như thể cậu mới là người bị bỏ rơi.

Trong lúc Chu Vọng Xuyên ngẩn người im lặng, đầu dây bên kia đã vang lên một tiếng: "Hừ... Không cần thì thôi."

"Không phải." Chu Vọng Xuyên theo bản năng nói.

Anh dừng lại một chút, rồi nói rõ ràng hơn: "Không phải anh không cần em."

Anh không biết tại sao Thương Mộ lại nói ra những lời như vậy, cũng không có thời gian để suy nghĩ sâu xa. Khi Thương Mộ dùng giọng điệu này nói chuyện với anh, anh chỉ có thể dỗ dành cẩn thận, đó là thói quen đã ăn sâu vào tiềm thức sau nhiều năm, là phản xạ có điều kiện không cần lý trí.

Trong điện thoại lại là tiếng thở im lặng.

Chu Vọng Xuyên giải thích: "Anh phải ra nước ngoài một chuyến, tham dự hội thảo. Hội thảo này tổ chức hàng năm, năm ngoái ở thành phố C, em còn nhớ không?"

Thương Mộ: "Ừ."

Tháng mười năm ngoái, hội thảo được tổ chức tại thành phố C trong nước. Thành phố C là một thành phố biển xinh đẹp, tháng mười mùa thu lại đúng vào mùa du lịch, Chu Vọng Xuyên liền mời Thương Mộ đi cùng.

Hai người vừa cãi nhau trước đó, trên đường đi Thương Mộ vẫn còn giận dỗi, đến khách sạn nhất quyết đòi đặt phòng riêng, nhưng lại được lễ tân thông báo chỉ còn phòng giường đôi.

Khi ra biển chơi, Thương Mộ lạnh lùng hất nước vào người Chu Vọng Xuyên. Chu Vọng Xuyên không kịp né tránh, đành phải hất nước lại.

Cuối cùng cả hai đều ướt sũng, về khách sạn tắm rửa, tắm rồi lại lăn lộn trên giường đến tận đêm khuya. Trên người cả hai đều bị gạch lát nền in hằn những vết bầm tím, đành phải gọi điện giữa đêm cho lễ tân mang dầu hoa hồng và bông tăm y tế lên.

Tối hôm sau Thương Mộ lại đòi ăn hải sản, kết quả bị viêm dạ dày cấp tính, nôn mửa đến sốt cao, nửa đêm bị Chu Vọng Xuyên đưa vào bệnh viện truyền nước.

Truyền xong hai chai lớn thuốc thì trời cũng sáng, Thương Mộ yếu ớt buông một câu "Đời này không ăn cua nữa đâu", rồi chìm vào giấc ngủ.

Chu Vọng Xuyên uống một cốc cà phê để tỉnh táo, cố gắng giữ vững tinh thần để đi dự hội nghị, tại hội nghị còn được mời chia sẻ hai ca phẫu thuật thực tế với tư cách là đại diện bác sĩ trẻ xuất sắc. Đợi đến khi hội nghị kết thúc, vội vàng chạy đến bệnh viện thì nhóc kia đã tự rút kim ra viện, bay về thành phố A rồi. Chắc là thấy tối qua quê quá.

Vừa nhắc đến chuyện này, Thương Mộ rõ ràng có chút không được tự nhiên: "Kể chuyện này làm gì."

Chu Vọng Xuyên nói: "Cũng là hội thảo như vậy, chỉ là lần này ở nước ngoài, chắc mất khoảng nửa tháng."

Thương Mộ: "Ồ."

Trong điện thoại lại im lặng, Chu Vọng Xuyên kiên nhẫn đợi một lúc, thấy cậu không nói gì, liền nói: "Uống thuốc rồi nghỉ ngơi cho tốt, nếu chỗ nào không thoải mái, nhớ gọi điện cho anh."

"Ồ." Thương Mộ dừng một chút, nói, "Em cúp máy đây."

Chu Vọng Xuyên nói: "Ừ."

Đợi đến khi cúp điện thoại, Chu Vọng Xuyên mới cảm thấy có gì đó không đúng. Thương Mộ luôn cúp máy anh trước, có khi còn chưa nói xong, điện thoại đã bị cúp, từ bao giờ lại hiểu chuyện như vậy.

Mãi cho đến khi máy bay hạ cánh ở phía bên kia Trái Đất, Chu Vọng Xuyên vẫn chưa hiểu ra.

Đến khách sạn ổn định chỗ ở xong, Chu Vọng Xuyên do dự một chút, gửi cho Thương Mộ một tin nhắn. Anh sợ Thương Mộ đã xóa số anh, nên trước tiên gửi một dấu chấm ".".

Dấu chấm than màu đỏ báo hiệu bị chặn đã không xuất hiện như dự đoán, trong khung chat lại lập tức hiện ra một tin nhắn khác.

Thương Mộ: [không có nội dung]

Chu Vọng Xuyên thu lại dấu chấm, gửi tin nhắn hỏi cậu: Dạ dày đỡ hơn chưa?

Giây tiếp theo, một cuộc gọi đến.

Chu Vọng Xuyên còn chưa kịp ngạc nhiên thì đã theo bản năng bắt máy.

"Vẫn còn đau." Giọng nói uể oải của Thương Mộ truyền đến.

Chu Vọng Xuyên hỏi: "Đau kiểu gì?"

"Cứ đau thôi, đau đến thở không nổi."

Tuy nói vậy, nhưng hơi thở của cậu lại đều đặn, nói chuyện cũng rất mạnh mẽ. Chu Vọng Xuyên liền biết cậu đã khỏi rồi.

Chu Vọng Xuyên rất hiểu Thương Mộ, khi thực sự khó chịu, Thương Mộ sẽ im lặng chịu đựng một mình. Nếu cậu phóng đại cơn đau, thường là đang làm nũng.

Khoan đã, làm nũng...

Chu Vọng Xuyên nghe thấy tiếng trở mình từ đầu dây bên kia, bèn hỏi: "Đang nằm à?"

"Ừ."

"Trời vào thu buổi tối khá lạnh, ôm bình nước nóng mà ngủ đi, dạ dày vốn đã không tốt, đừng để bị lạnh nữa."

Thương Mộ nói: "Phức tạp quá."

Chu Vọng Xuyên liếc nhìn đồng hồ, lúc này ở trong nước đã là rạng sáng, anh liền nói: "Ngủ sớm đi."

"Ồ."

Thương Mộ nói xong dừng một chút, lại nói: "Này..."

"Sao vậy?" Chu Vọng Xuyên nghe ra sự lúng túng trong giọng nói của cậu, kiên nhẫn hỏi.

"Cái đó..." Thương Mộ do dự một lúc, ấp úng nói, "Anh... đảo múi giờ, cũng chú ý nghỉ ngơi nhé."

Chu Vọng Xuyên sững người.

Thương Mộ nói xong, dường như lại hối hận, nói cứng nhắc: "Em ngủ rồi."

Chu Vọng Xuyên nhìn chằm chằm vào điện thoại đã cúp máy, hồi lâu vẫn chưa hoàn hồn, anh có chút không hiểu thái độ của Thương Mộ.

Anh vốn tưởng rằng sau cuộc cãi vã đó, Thương Mộ sẽ dứt khoát cắt đứt mọi liên lạc, để anh không thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào, biến mất khỏi thế giới của anh.

Một ngày hai cuộc điện thoại, ngay cả khi họ không cãi nhau, cũng là điều rất hiếm thấy. Huống chi là sau khi đã nói lời chia tay rõ ràng.

Chu Vọng Xuyên nghĩ, Thương Mộ có lẽ vẫn còn lưu luyến sự quan tâm và dịu dàng của anh. Rượu mạnh uống nhiều rồi, cũng cần trà xanh và nước lọc để điều hòa. Trong lòng Thương Mộ, có lẽ anh chính là cốc nước lọc đó. Tuy không yêu, nhưng vẫn có thể miễn cưỡng sống qua ngày.

Không sao, anh nghĩ. Dù sao họ cũng đã cãi nhau vô số lần, cuối cùng vẫn sẽ làm lành. Lần này so với bất kỳ lần nào trước đây đều kịch liệt hơn, đều tổn thương lòng người hơn.

Nhưng không sao, tất cả đều không sao cả.

Chu Vọng Xuyên nghĩ, đợi nửa tháng này kết thúc, anh sẽ chắp vá lại trái tim và giá trị quan tan vỡ, một lần nữa quay về bên Thương Mộ, dù Thương Mộ không yêu anh.

Rồi sau đó, chờ đợi lần tan vỡ tiếp theo.

Hội thảo năm nay long trọng hơn mọi năm, mời đến rất nhiều chuyên gia và bác sĩ hàng đầu trong giới, mỗi buổi hội thảo đều mất hơn nửa ngày.

Nếu như trước đây, Chu Vọng Xuyên chắc chắn sẽ thích những buổi hội thảo kiểu này, không chỉ nghe chăm chú, mà còn ghi chép, tra cứu tài liệu, tìm người trao đổi, tranh luận. Nhưng năm nay, anh lại có chút lười biếng, bất kể việc gì cũng không thể khơi dậy hứng thú.

Những lời Thương Mộ nói đêm hôm đó vẫn thỉnh thoảng văng vẳng bên tai anh, chất vấn niềm tin và giá trị quan của anh.

Một cuộc hội đàm kết thúc, anh men theo con phố đi bộ về khách sạn. Đi ngang qua quảng trường rộng lớn, một đàn bồ câu trắng muốt vỗ cánh bay lên, đậu xuống bên chân người qua đường.

Chu Vọng Xuyên đứng nhìn một hồi, điện thoại trong túi rung lên.

"Streamer mà bạn theo dõi "Người Mặt Nạ" đã lên sóng~"

Ở trong nước lúc này là ban đêm, Thương Mộ ngồi trên ghế thái sư trong thư phòng, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng mỏng manh, xương quai xanh dưới ánh trăng, ánh lên màu ngọc bích nhàn nhạt. Cậu ngồi với tư thế thoải mái, ánh trăng như treo lơ lửng trên đỉnh đầu.

Chiếc mặt nạ hoa hồng bằng đồng thau che kín gần hết khuôn mặt cậu, chỉ để lộ ra chiếc cằm tinh xảo và đôi môi mỏng hơi nhợt nhạt.

Anh nói: "Chào mọi người, đã lâu không gặp."

Dòng bình luận ngay lập tức bùng nổ:

"Cứ tưởng cưng biến mất rồi!!!"

"Á á á á á á á á á á chồng ơi!!! Xương quai xanh của chồng em xin liếm trước tỏ lòng thành kính!!"

"Lâu không gặp, cậu vẫn đẹp trai như vậy~"

Thương Mộ trước tiên cảm ơn một loạt quà tặng, rồi nói: "Hôm nay sẽ thử nghiệm một loại thuốc mới cho mọi người, mật danh là..."

Cậu cầm lọ thuốc lên nhìn, đọc: "Alpha-14."

Chu Vọng Xuyên, người đã đăng ký một tài khoản phụ trà trộn vào phòng livestream, thở phào nhẹ nhõm. Anh đã dùng một số thủ đoạn, mỗi lần Thương Mộ lấy thuốc từ công ty nước ngoài, anh cũng sẽ nhận được một phần. Alpha-14 này, anh đã kiểm tra dược tính, khá ôn hòa.

Thương Mộ uống một viên thuốc với nước ấm.

Vì động tác nuốt thuốc, yết hầu cậu khẽ chuyển động, lại gây ra một trận sóng thần bình luận:

"OMG, yết hầu của bé đẹp xỉu, tui chảy nước miếng rồi..."

"Hu hu hu hu chồng ơi!!!! Cho em hun chụt chụt, cho hun miếng coi!!"

"Là một thằng con trai, mà không nói không được, yết hầu của cậu đẹp quá..."

Chu Vọng Xuyên nhìn những bình luận này, trong lòng có chút khó tả. Ngay sau đó, anh cũng gửi một bình luận.

"Đã lâu không gặp, rất nhớ cậu."

Thương Mộ có lẽ là thấy ngồi ghế thái sư không thoải mái, liền đặt một chiếc đệm mềm sau lưng, tựa người thư giãn, trò chuyện với người xem.

Cậu thường không trả lời những bình luận mê trai, chỉ chọn những bình luận trò chuyện bình thường để giao lưu.

"Lần đầu thấy cậu livestream ở nhà, trước đây đều ở khách sạn mà?"

Thương Mộ nói: "Đúng là ở nhà, nhà bạn trai."

Dòng bình luận ngay lập tức xuất hiện một chuỗi "???"

"Ủa má, chồng yêu lén có bồ hồi nào dị?"

"Không, em không chấp nhận được, đi khóc một lát đã..."

Có bình luận hỏi: "Vậy bạn trai có nhà không?"

Thương Mộ thản nhiên nói: "Bạn trai bỏ chạy rồi, mấy ngày nay không thấy tăm hơi."

Trà trộn trong phòng livestream, Chu Vọng Xuyên: "..."

Thuốc hẳn đã bắt đầu có tác dụng, Thương Mộ ngồi thẳng dậy một chút, mở miệng nói: "Uống được năm phút, dạ dày có cảm giác nóng rát, nhưng không nghiêm trọng."

Vừa nói, cậu vừa đưa tay xoa xoa vùng bụng, ấn nhẹ.

Trò chuyện thêm vài câu, Thương Mộ ngả người ra sau, để eo lún sâu vào chiếc gối ôm mềm mại, giọng nói cậu trở nên nhẹ hơn: "Cơn đau lan xuống vùng bụng giữa, có cảm giác xoắn lại, ừm... vẫn chịu được."

"Không sao thì uống thêm coi, nhóc cứ khép nép thế, tui muốn xem nhóc đau đến mất trí luôn!"

"Không sao thiệt hả? Thấy giọng cưng yếu nhớt luôn rồi á."

Chu Vọng Xuyên cũng theo đó gửi một bình luận: "Một viên là đủ rồi, chỉ là thử nghiệm thôi mà."

Thương Mộ bắt đầu ít nói, mím môi, cong eo. Cậu kéo gối ôm áp lên bụng, vẻ mặt không chút biểu cảm đọc bình luận. Ánh mắt cậu dừng lại trên avatar màu xám của người top1, như đang suy nghĩ điều gì.

Phòng livestream cứ im lặng như vậy vài phút, yết hầu Thương Mộ chuyển động lên xuống, dường như đang cố kìm nén cơn buồn nôn.

Chu Vọng Xuyên lại gửi bình luận: "Ngừng live đi, cũng trễ rồi."

Thương Mộ không biết là có nhìn thấy bình luận này hay không, hay là thật sự muốn nôn, lại trực tiếp dứt khoát nói một câu "Hẹn gặp lại" rồi ngắt kết nối.

Chu Vọng Xuyên biết đặc tính của loại thuốc này, sau cơn đau sẽ khiến người ta buồn nôn, anh ước lượng thời gian, gọi điện thoại qua.

"...Alo"

Giọng nói sau khi nôn mửa mang theo chút khàn khàn, Chu Vọng Xuyên rõ mười mươi, lại chỉ có thể giả vờ không biết, hỏi: "Giọng làm sao thế?"

"Không có gì." Thương Mộ nằm xuống giường êm ái, ngón tay xoa nhẹ vùng bụng, giọng nói mềm mại, "Đau bụng, vừa mới nôn."

Chu Vọng Xuyên đã nghiên cứu dược tính của từng loại thuốc mà anh nhận được, và chuẩn bị sẵn "thuốc giải" cho mỗi loại. Nghe vậy, anh liền nói: "Trong ngăn kéo bên cạnh tủ tivi, có một hộp màu xanh lá cây, uống một viên thuốc bên trong là sẽ đỡ khó chịu."

Thương Mộ đột nhiên hỏi một câu: "Xem vui không?"

Chu Vọng Xuyên đáp: "Cái gì?"

"Ồ, không có gì." Cậu có chút thất vọng.

Vùng bụng vẫn còn cảm giác nóng rát, lúc này thư giãn xuống, không cần phải che giấu nữa, cậu khẽ thở ra vài tiếng.

Tiếng thở dồn dập truyền qua tín hiệu điện thoại, càng thêm phần mờ ám.

Chu Vọng Xuyên toàn thân chấn động.

Trước đây, khi quấn quýt trên giường, Thương Mộ thường phát ra những âm thanh như thế này, và anh cũng thường nói——

"Cục cưng, đừng thở như vậy."

Trước khi kịp nhận ra, anh đã thốt ra lời.

Thương Mộ đột nhiên nín thở, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một tầng đỏ ửng. Cậu vừa xấu hổ vừa quạu: "Mắc mớ gì trời!" Nói xong liền cúp máy.

Rồi cậu dừng lại vài giây, lại gọi lại, ngập ngừng nói: "Bấm nhầm."

Chu Vọng Xuyên nói: "Không sao. Uống thuốc rồi nghỉ ngơi sớm đi."

Thương Mộ trở mình, kéo chăn đắp lên bụng, thở nhẹ hai hơi, nhàn nhạt nói: "Đau bụng, không ngủ được thì làm sao đây. Muốn anh xoa bóp cho em."

(function(w,q){w[q]=w[q]||[];w[q].push(["_mgc.load"])})(window,"_mgq");


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.