Người thuộc hạ sững sờ, lát sau gật đầu: "Vâng... Tôi, tôi nghe rõ rồi."
Bên này Tưởng Ly nhíu mày: "Nhiêu Tôn, anh định làm gì?"
Nhiêu Tôn không đáp lời cô, quay người đi về phía miệng giếng. Tưởng Ly phản ứng nhanh, lao tới chặn trước mặt anh như một mũi tên và quát: "Nhiêu Tôn, đây là chuyện của em, anh nhiệt tình như vậy làm gì? Cả em và Lục Đông Thâm đều không xứng để anh bỏ mạng, anh hiểu không!"
Nguyễn Kỳ bám sát theo sau, túm chặt lấy tay áo của Nhiêu Tôn, lòng hoảng loạn rối bời, đồng thời cũng vừa giận vừa lo.
Nhiêu Tôn nói: "Mạng của bổn thiếu gia rất đáng giá, sao có thể dễ dàng làm mồi cho đám súc sinh đó ăn? Nếu đã biết rõ bên trong là thứ gì, tới lúc đó hai em nhanh tay nhanh mắt giữ chặt anh là được. Chỉ đổ chút máu thôi mà? Thể chất của một người đàn ông vẫn tốt hơn của mấy cô gái chứ."
Dứt lời, anh quay đầu nhìn Nguyễn Kỳ, ánh mắt dịu dàng: "Đừng lo lắng, anh không chết được đâu."
"Vậy cũng không được!" Nguyễn Kỳ vẫn kéo chặt tay anh không rời: "Em không hiểu, nhất định phải là máu người sao? Đâu phải chúng ta không có mấy con vật. Tuy rằng... tuy rằng hơi tàn nhẫn một chút, nhưng cũng còn hơn lấy mạng người thế vào?"
Ông già đứng bên nghe xong câu này, sắc mặt chợt lạnh hẳn đi: "Mấy người đang muốn có được Huyền thạch, nhưng lại mang động vật ra đền mạng? Ở trong sa mạc này, chẳng có mạng sống của ai cao quý hơn ai, nhất là tại nơi này, thứ không thể giết chính là lạc đà. Huống hồ, muốn có được chất kết tinh của Huyền thạch chỉ có thể là máu và xương người, bằng không hàng trăm năm nay, sao Huyền thạch không dễ giành lấy? Còn nữa, mấy người nghe rõ đây, không phải chỉ đổ chút máu là được. Đám đó ăn xương người, thế nên, nghĩ cho kỹ đi."
Nguyễn Kỳ nghe xong câu này lại càng sốt ruột hơn, nhìn về phía Nhiêu Tôn: "Tức là phải chảy máu đứt xương! Để em! Dù sao Tưởng Ly sợ nhất là nợ ân tình, em sẽ để cho cô ấy cả đời không trả hết. Còn anh nữa, chẳng phải em như thế nào anh cũng không chê và vẫn chăm sóc em ư?"
Nhiêu Tôn nhất thời dở khóc dở cười: "Đây đâu phải việc anh hùng nghĩa hiệp, tranh giành nhau làm gì chứ?"
"Đủ rồi đấy hai người! Hát đôi với nhau à!" Tưởng Ly quát to: "Em nói lại một lần nữa, đây là chuyện của em. Em sẽ có cách giải quyết, hai người xen vào làm gì cho phiền thêm?"
Nói thì nói vậy, nhưng cô vẫn cảm thấy ấm áp trong lòng. Từ nhỏ tới lớn, cô tự nhận thứ mình khó nhận nhất chính là món nợ ân tình. Thế nên người khác tốt với cô một phần, cô phải trả lại người ta mười phần. Quyết định của hai con người trước mắt khiến cô xúc động. Cho dù phần lớn suy nghĩ của Nguyễn Kỳ là vì Nhiêu Tôn thì cô ấy cũng vẫn vì cô mới đi chuyến này, Tưởng Ly cảm kích từ tận đáy lòng.
Nghe xong, Nhiêu Tôn hỏi cô: "Em thì có cách gì được? Vào lúc này rồi, đừng cố thể hiện tài năng nữa."
"Ai thể hiện tài năng chứ?"
Tưởng Ly đi tới bên giếng, rút con dao Phần Lan trong balô ra đùa nghịch trên tay rồi nhìn xuống giếng vẻ đăm chiêu.
Thấy cô cầm dao, Nhiêu Tôn càng không yên tâm, sải bước tiến lên đứng ngay bên cạnh cô. Nguyễn Kỳ cũng bám sát theo sau. Nói thật lòng, cô ấy rất sợ Tưởng Ly hy sinh tính mạng để "tế đá".
Tưởng Ly nói: "Lời nói ban nãy của Nguyễn Kỳ không sai. Cho dù em lấy Huyền thạch cũng không thể bỏ mạng của mình ở đây, bằng không ai nghiên cứu đây?"
"Không sai không sai." Nguyễn Kỳ vội vàng đáp: "Hơn nữa chính cô cũng nói đấy thôi, chẳng phải những nguyên liệu có nguyên lý hấp thụ tương tự cô cũng từng nhìn thấy sao? Nhất định còn cách khác, đúng không?"
"Có cách, nhưng tại đây thì hết cách." Tưởng Ly nói.
Nguyễn Kỳ sững người.
Nhiêu Tôn câm nín: "Há chẳng phải vẫn vòng về điểm cũ sao?"
Tưởng Ly khẽ nheo mắt lại: "Đâu hẳn là vòng về điểm cũ. Có một chuyện em đã nắm chắc tới chín mươi phần trăm rồi."
Nguyễn Kỳ và Nhiêu Tôn nghe cô nói xong càng không hiểu gì.
Tưởng Ly chắp tay, đi một vòng quanh giếng và nói: "Bây giờ việc cần làm là chỉ cần chứng minh nốt mười phần trăm còn lại." Nói tới đây, cô dừng bước, ngước mắt nhìn ông già: "Ban nãy ông nói, người đàn ông trong câu chuyện đã nhìn thấy rất nhiều chất kết tinh, rất nhiều, là nhiều đến mức nào?"
Câu chuyện ban nãy nghe giống như một lời đồn đại, nhưng Tưởng Ly lại cảm thấy ông già chưa từng kể chuyện của người khác. Từ những ngày đầu phản đối họ vào sa mạc tìm Huyền thạch, tới sau này càng tiến gần di chỉ, sắc mặt ông càng nặng nề, còn cả hành động kính bái mà ông làm trước khi đi vào trong di chỉ nữa, đều thể hiện sự kính sợ của ông dành cho sa mạc.
Chỉ có người thật sự hiểu sa mạc mới sinh lòng kính sợ; cũng chỉ có người từng trải qua bài học bằng máu và nước mắt mới thực sự thấu hiểu sa mạc.
Một đôi vợ chồng vốn thương yêu nhau, hai con người vốn cùng chung chí hướng, cùng vào sa mạc nhưng chỉ có một người đi ra. Từ đó, người ấy cô độc tới già. Sa mạc chính là nơi ông căm hận nhất, nhưng đồng thời cũng là nơi ông khó dứt bỏ nhất, vì nơi đây chôn vùi ước mơ của người ông yêu thương.
Thế là từ đó về sau, ông ở lại sa mạc, chỉ làm người cung cấp nguyên liệu của sa mạc.
Nhân vật chính của cậu chuyện không khó đoán, Nhiêu Tôn và Nguyễn Kỳ cũng hiểu rõ trong lòng. Sau khi Tưởng Ly hỏi xong câu ấy, họ đều đồng loạt nhìn về phía ông già. Tưởng Ly không có ý cào sâu vết thương của ông già, tuy hỏi khá trực tiếp nhưng cũng đã cẩn thận giấu đi phần tổn thương của ông.
Khuôn mặt ông già không chút nhiệt độ, ông cũng không định giấu giếm: "Không ít, một khoảng đỏ rực, không đếm nổi."
Tưởng Ly hiểu rồi. Một lần nữa cô thò tay chạm vào chỗ Huyền thạch ấy, lần này không chỉ chạm một góc mà là toàn bộ vòng tròn, chạm vào rồi giơ tay lên xem.
Nguyễn Kỳ vẫn chưa hiểu: "Nếu đã như vậy thì sao không thấy chỗ chất kết tinh ấy nữa? Lẽ nào trong quá trình này có ai đó tới khai thác?"
"Không phải." Tưởng Ly vừa chạm vào Huyền thạch vừa nói: "Có lẽ chính Huyền thạch đã hút lại vào trong, thế nên xung quanh mới để lại huyết tương."
Nói tới đây, cô lại giơ tay lên nhìn, rồi chỉ cho mọi người: "Nhưng cũng có những tảng Huyền thạch mà xung quanh khô ráo sạch sẽ, không có huyết tương, rất có thể vì lúc đó chúng không đẩy ra chất kết tinh. Tôi nghĩ, Huyền thạch không phải là loại đá có thể khai thác vĩnh viễn. Chúng có tuổi thọ, khi đạt tới một số lần đẩy chất kết tinh nhất định, coi như cũng kết thúc vòng đời của một tảng đá Huyền thạch."
"Làm sao nhìn ra được?" Nhiêu Tôn hỏi.
Ngay cả ông già cũng tỏ thái độ nghi ngờ.
Tưởng Ly ngồi xuống bên giếng, lau tay, rồi vươn qua con dao Phần Lan, gõ lên những tảng Huyền thạch gần đó, ngước mắt nhìn họ: "Chỉ là giả thuyết, giống như ban nãy em nói, cần được nghiệm chứng."
Nhiêu Tôn nhíu mày.
Thấy vậy, Tưởng Ly bật cười: "Không chạm vào thứ ở trong giếng, giảm thiểu thương tổn xuống mức thấp nhất, thậm chí tự kiểm soát mức độ thương tích của bản thân, đây là cách hoàn hảo nhất."
Tất cả mọi người đều không hiểu câu nói này. Nhiêu Tôn đang định lên tiếng hỏi thì thấy Tưởng Ly chống bàn tay trái lên miệng giếng, tay phải giơ cao con dao rồi chém xuống!
Con dao Phần Lan đó của cô lưỡi vừa sắc bén vừa có sức nặng, chém sắt như chém bùn. Lưỡi dao vừa lướt qua, một đoạn ngón tay của cô đứt lìa, rơi vào trong giếng.
Tiếng thét đau đớn của cô hòa vào tiếng kêu thất thanh của Nguyễn Kỳ.
Một giây sau, Nhiêu Tôn lao tới, nửa đứng nửa quỳ giơ cao bàn tay trái của Tưởng Ly lên, đồng thời giữ chặt bàn tay cô, bóp chặt phần còn lại của ngón tay. Ngay cả ông già trước đó bình thản không lên tiếng cũng đứng phắt dậy, thảng thốt nhìn Tưởng Ly.
Trước sau chỉ vài giây ngắn ngủi, là khoảng thời gian mà một người bình thường không kịp phản ứng. Tưởng Ly đã ngang nhiên chặt đứt một đốt ngón tay cái của mình. Sự tàn nhẫn và gan dạ này đâu phải là thứ mà các cô gái nên có?
Nhiêu Tôn vừa sửng sốt vừa tức giận vừa đau lòng, anh gào lên quát cô: "Mẹ kiếp, em bị điên hả!"
~Hết chương 640~