"Có chuyện gì mà phải nói rõ ràng chứ. Tưởng Ly dự định tới sa mạc, em dự định đi theo cô ấy, đơn giản vậy thôi." Đôi đồng tử của Nguyễn Kỳ đảo qua đảo lại trên lồng ngực Nhiêu Tôn.
Nhiêu Tôn giữ chặt cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào mình: "Thế nào gọi là em dự định đi theo? Em đã nói với anh chưa? Được sự cho phép của anh chưa? Chuyện đi sa mạc này em phải dẹp đi, không được xúi giục, biết chưa?"
"Ai xúc giục chứ?" Nguyễn Kỳ gạt tay anh ra: "Ngược lại em muốn hỏi anh, Tưởng Ly tới sa mạc là vì Lục Đông Thâm, anh phản đối như vậy là có ý gì?"
"Cái gì mà có ý gì?"
"Đừng giả vờ." Nguyễn Kỳ giơ tay bấu má anh, lực rất mạnh: "Anh vẫn chưa dứt bỏ hoàn toàn suy nghĩ với Tưởng Ly phải không, thế nên mới hy vọng Lục Đông Thâm gặp xui xẻo."
Nhiêu Tôn bị cô bấu đến đau má, kêu la oai oái. Khó khăn lắm mới đợi được Nguyễn Kỳ buông tay, anh liên tục kêu oan: "Chuyện này sao lại đổ lên đầu anh được? Anh nhỏ mọn vậy sao? Em nghĩ về anh quá đen tối rồi."
Nguyễn Kỳ bĩu môi, vốn dĩ cũng có phải thanh niên trong sáng gì cho cam. "Nói thế này đi, Tưởng Ly mà muốn đi, em nhất định sẽ theo cùng, một mình cô ấy tới sa mạc là quá nguy hiểm."
"Đến ngày đó được hẵng tính." Nhiêu Tôn xoa xoa mặt: "Nhưng với tính cách của Lục Đông Thâm, Tưởng Ly muốn đi là chuyện hoàn toàn không thể, trừ phi Tưởng Ly đánh bại được Lục Đông Thâm, xét về thân thủ và sức khỏe, khả năng xảy ra chuyện này gần như bằng không."
Nguyễn Kỳ không nói lại anh: "Em mặc kệ, dù sao thì Tưởng Ly đi, em sẽ đi."
"Em ấy à, từ bỏ đi. Tưởng Ly không vượt qua được cửa ải của Lục Đông Thâm đâu." Nhiêu Tôn nói xong bèn đứng dậy, cầm khăn mặt đi vào phòng tắm. Nhưng rất nhanh anh lại lùi nửa bước, quay mặt nhìn Nguyễn Kỳ, bổ sung thêm một câu: "Hơn nữa, anh cũng sẽ không đồng ý để em đi, hư thật đấy."
***
Sau khi Lục Đông Thâm ra ngoài, Tưởng Ly cảm thấy nhiệt độ trong phòng sách ấm dần lên. Chí ít thì sắc mặt Lục Chấn Dương trông cũng không còn nghiêm nghị như ban nãy nữa.
Thay vào đó là một sự lo lắng bày ra mặt.
Ông ngồi xuống ghế, từng cử chỉ đều có phần mỏi mệt. Thấy vậy, Tưởng Ly ngồi xuống bên cạnh ông, đồng thời rót cho ông một cốc nước. Lục Chấn Dương vốn dĩ không khát, thế nên tạm thời để cốc nước sang một bên, ngước mắt nhìn Tưởng Ly và nói vào chuyện chính.
"Tiểu Hạ, con biết là bố tin tưởng con nhất đấy."
Tưởng Ly khẽ gật đầu, sống lưng thẳng lên một chút.
Lục Chấn Dương nhìn thẳng vào mắt cô, không nhìn đi đâu khác, hỏi thẳng: "Thế nên con phải thành thật nói cho bố biết, có phải sức khỏe của Đông Thâm có vấn đề không?"
Tưởng Ly không ngờ ông lại hỏi vậy, hơi sững người, suy nghĩ một chút, cô quyết định không giấu giếm: "Vâng."
Lục Chấn Dương hơi nhíu mày: "Liên quan tới chuyện xảy ra ở nhà máy bốn năm trước?"
Tưởng Ly gật đầu.
Lục Chấn Dương bặm môi lại, im lặng rất lâu mới nói: "Nhưng, tới thời điểm hiện tại bác sỹ vẫn chưa tìm ra được điều gì khác thường."
"Bố biết đấy, có lúc máy móc không kiểm tra ra được bệnh của con người." Tưởng Ly lý trí nói cho ông biết.
Lục Chấn Dương gật đầu, vừa nặng nề vừa lo lắng: "Con có chắc chắn chữa được cho Đông Thâm không?"
Tưởng Ly không trả lời ngay mà cụp mắt xuống.
"Tiểu Hạ?" Lục Chấn Dương thấy vậy, trái tim càng trĩu nặng.
Tưởng Ly ngước mắt lên, đối diện với ánh mắt dò hỏi của ông, khẽ mỉm cười: "Có ạ." Dốc hết khả năng của cô, cô cũng phải bảo vệ cho anh an toàn.
Nghe được lời này, Lục Chấn Dương cuối cùng cũng yên tâm, ông gật đầu lia lịa: "Tốt, tốt."
Ông hiểu cá tính của Tưởng Ly. Cô đã nói chắc chắn thì tức là nhất định chắc chắn. Cô không phải là một người tùy tiện hứa hẹn, nhưng một khi đã hứa hẹn, thì ắt phải thực hiện bằng được.
Lục Chấn Dương buông một tiếng thở dài nhẹ nhõm. Hơi thở này ông đè nặng trong lòng đã lâu. Ông uống một ngụm nước rồi từ tốn nói: "Nó không bao giờ nói với bố, nhưng năm đó tình hình của nhà máy sau sự cố bố đều nắm rõ. Năm đó xảy ra chuyện, Đông Thâm mất tích một thời gian dài. Về sau bố cũng biết được mọi chuyện. Bố con Lục Chấn Danh có thể từ từ đối phó, nhưng sức khỏe của Đông Thâm mới là chuyện bố lo lắng nhất, sao có thể không chịu ảnh hưởng chứ. Bố lo lắng nhiều năm như vậy, quả nhiên..."
"Không phải chuyện quá khó, bố cũng không nên quá lo ạ." Tưởng Ly an ủi: "Con vẫn luôn theo dõi sức khỏe của anh ấy."
Chuyện nguyên liệu cô không định nói. Đây là bước khó khăn nhất, bước này không ai có thể giúp cô được, cầu cứu Lục Chấn Dương ư? Không, những người bên cạnh ông đều là người của Lục Đông Thâm, kết quả của việc ông nhiệt tình giúp đỡ chính là kinh động tới Lục Đông Thâm.
Lục Chấn Dương không biết những suy nghĩ trong lòng cô, nhưng nghe xong lời này cũng coi như an tâm: "Có con ở bên luôn tốt đẹp." Nói tới đây, ông hơi ngừng lại.
"Bố, bố còn chuyện gì cứ nói đi ạ." Tưởng Ly nhanh nhạy.
Lục Chấn Dương ngước mắt nhìn cô: "Bốn năm trước nhà máy gặp chuyện, tuy rằng trách nhiệm chính thuộc về Lục Chấn Danh, nhưng trên thực tế vì đó là dự án do Đông Thâm tiếp quản nên nó cũng không thoát khỏi liên quan. Người bên ngoài sẽ không dễ dàng chọn cách tha thứ đâu. Nếu bây giờ nó lại giẫm chân vào lĩnh vực này, ắt sẽ có người mang chuyện năm đó ra cản trở, thậm chí là chửi bới nó, thế nên..."
"Thế nên, chuyện công thức nhất định phải có một lời giải thích hoàn hảo." Tưởng Ly nói thay cho Lục Chấn Dương.
Lục Chấn Dương hít sâu một hơi rồi thở ra: "Đúng vậy, chuyện công thức không thể cứ dang dở mãi. Tiểu Hạ à, con là một cô gái thông minh, tuy không can dự vào chuyện của tập đoàn nhưng lâu như vậy, có một số chuyện con đã nhìn thấy và cũng thấu hiểu sâu sắc. Vị trí tối cao không dễ ngồi như vậy, huống hồ Đông Thâm chỉ vừa mới nhậm chức. Chuyện công thức giống như một hiệu ứng domino được giấu dưới lớp vỏ tranh đoạt lợi ích, một khi bị người ta lôi ra nói lại, vậy thì phải có cách giải quyết cuối cùng. Phương án không có, thì không thể trình bày cho người ta thấy. Nếu tình hình sức khỏe của Đông Thâm lại để kẻ khác phát hiện ra, thì vị trí đó nó có ngồi vững được hay không rất khó nói. Đám cổ đông của tập đoàn đều chăm chăm hướng về lợi ích, hôm nay họ có thể đẩy Đông Thâm lên ghế cao nhất, đó là vì họ ngửi thấy mùi quyền lợi từ nó. Nhưng nếu bắt họ mạo hiểm thì sao? Không đâu, họ sẽ lập tức kéo nó xuống, lôi ra làm vật hy sinh."
Tưởng Ly khẽ gật đầu: "Con hiểu ạ."
Lục Môn phức tạp, tới mức một người đơn giản như cô cũng bị buộc phải cuốn vào đó. Cô biết Lục Đông Thâm đang làm một số chuyện, đến mức khiến Hội đồng quản trị thống nhất được ý kiến. Tuy cô không hỏi tới cùng, nhưng cũng mơ hồ có cảm giác. Trong Hội đồng quản trị, ai ai cũng là cáo già, người mà họ cho phép ngồi lên vị trí tối cao chắc chắn phải có lai lịch sạch sẽ, không gây rắc rối cho họ. Lục Chấn Dương nói đúng, chuyện bốn năm trước dù ai là kẻ đứng sau thì Lục Chấn Danh cũng đã vào tù, người có thể chịu trách nhiệm với dự án ấy chỉ còn Lục Đông Thâm. Cho dù anh cũng là nạn nhân thì cũng không thể phủi tay sạch sẽ.
Làm sao mới có thể thuyết phục cổ đông? Đó chính là đưa cho họ câu trả lời.
Có câu trả lời cho chuyện năm đó và có cách giải quyết. Đây chính là cách duy nhất rửa sạch tội cho Lục Đông Thâm.
Những chuyện này, thật ra trước khi tới Tần Xuyên cô đã suy nghĩ rõ ràng, cũng biết Lục Đông Thâm nắm chắc phần thắng, bằng không anh ngàn dặm xa xôi tới Tần Xuyên để làm gì.
Lục Chấn Dương nhìn về phía Tưởng Ly, thái độ áy náy: "Đông Thâm quá nhiều nỗi lo. Cho dù chuyện công thức chỉ có con mới giúp được nó, nó cũng sẽ không lên tiếng. Nó là người quen ôm mọi trách nhiệm vào mình, con trai của bố, bố rất hiểu. Con là chuyên gia trong lĩnh vực mùi hương, về lý mà nói chuyện này nó giao cho con giải quyết là thích hợp nhất. Nhưng nó chần chừ mãi không cho con động vào, bố hiểu ngay mọi chuyện không đơn giản như vậy, cũng có thể tồn tại nguy hiểm. Con là người nó trân trọng nhất, nó thà hy sinh bản thân cũng sẽ không đẩy con ra."
"Bố, anh ấy cũng là người quan trọng nhất với con, là chồng con." Tưởng Ly tỏ rõ lập trường.
Lục Chấn Dương cảm động, chân thành nói: "Cả hai đứa đều là những người đáng được nâng niu, trân trọng. Tiểu Hạ, nhà họ Lục có lỗi với con, để con phải gánh vác một trách nhiệm nặng nề như vậy."
Tưởng Ly mỉm cười: "Bố à, con cũng là người nhà họ Lục, nên làm mà."
~Hết chương 602~